Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 20
Hà Điền Điền
2025-03-17 00:45:03
Bây giờ, ai không làm theo quy củ, ta liền xử lý người đó, Tào Quý phi mới thực sự được hưởng đãi ngộ của một Quý phi, nàng ta rốt cuộc cũng được sống thoải mái. Thế nên, dù có hơi run rẩy, nàng ta vẫn bám chặt lấy ta mà nương tựa. Ta đã quan sát qua, trưởng tử của nàng ta cũng là một kẻ hiền lành chất phác. Nếu nâng đỡ hắn lên làm Hoàng đế, thì ta làm Lưỡng cung Hoàng thái hậu, cũng không phải không thể. Bây giờ, Quách Lệ phi đã ngoan ngoãn an phận, Vu Phượng Kiều cũng thu liễm không ít. Chỉ còn Từ Thúy Hoa, vẫn cứ nhảy nhót tung tăng, chỉ chực chờ có thai để được phong Phi. Nhà họ Từ nghĩ rằng ta, một Hoàng Quý phi không có con, có lẽ chỉ là một cái vỏ bọc để che mắt thiên hạ. Vì Hoàng Quý phi không phải một vị trí cố định, có thể bị phế bỏ bất cứ lúc nào. Bọn họ cho rằng chỉ có hài tử mới là thứ quan trọng nhất. Đúng là quá ngây thơ! Nhưng rốt cuộc, Từ Thúy Hoa mãi chẳng mang thai, trong khi đó, La Vân – người chẳng ai để mắt tới – và một vị mỹ nhân được tiến cống lại có thai. Nghe nói, Từ Thúy Hoa không thể tiếp tục giả bộ ôn nhu hiền thục nữa, trong cung của mình bắt đầu đập phá đồ đạc. La Vân từ lúc vào cung quả thật không mấy nổi bật. Hồng Trần Vô ĐịnhTần Duệ thích sưu tầm nữ nhân, nhưng ta không rõ La Vân thuộc loại nào. Nàng ta giống như một bức tranh mỹ nhân không biết mở miệng, tĩnh lặng đến mức khó hiểu, thậm chí còn trầm mặc hơn cả Tào Quý phi năm xưa. Dù sao đi nữa, đó vẫn là một kiểu nữ nhân mà Tần Duệ chưa từng thử qua, hắn tận hưởng rất vui vẻ, kết quả còn khiến nàng ta mang thai. Nữ nhân may mắn còn lại là Dư Tài nhân. Một nữ nhân quyến rũ đến tận xương, ta nghi ngờ có phải quan viên địa phương đưa một nữ tử thanh lâu đã được huấn luyện để tiến cung hay không. Kiếp trước, ta đã từng tiếp xúc với đủ loại người, các nữ tử nơi thanh lâu kỹ viện, ta nhìn qua là biết ngay. Dư Tài nhân có cái vẻ ấy. Đừng đề cao Hoàng đế quá mức, hắn chỉ là một nam nhân. Đứng trước một yêu vật khơi gợi bản năng như nàng ta, dù là quân vương cao quý, cũng chỉ có thể ném đi hết thảy tôn nghiêm, đắm chìm không dứt. Nhất là khi, hắn đã quá quen với những nữ nhân giữ quy củ. Lúc này, có một kẻ nóng bỏng, mãnh liệt, làm sao hắn có thể kiềm chế? Từ Thúy Hoa bị kích thích đến phát điên. Dù là La Vân hay Dư Tài nhân, nàng ta đều khinh thường. Nhưng kết quả là, Tần Duệ đích thân hứa hẹn, nếu La Vân và Dư Tài Nhân sinh nở bình an, La Vân sẽ được phong phi, còn Dư Tài Nhân thì thăng vị. Từ Thúy Hoa bị lật bài ngửa. Nàng ta bị sủng hạnh nhiều nhất, nhưng vẫn giậm chân tại chỗ. Hẳn là hận đến thấu xương. Có lẽ vì quá tuyệt vọng, nàng ta lại đi tìm Quách Lệ phi để kết minh. "Từ Thúy Hoa đúng là đồ ngu, nàng ta muốn cùng ta hợp tác để xử lý đứa con trong bụng La Vân.” “Thật kỳ lạ, chuyện đứa bé của La Vân mất hay không mất, thì có liên quan gì đến ta chứ?” “Nàng ta còn nói, ta bao nhiêu năm không mang thai, đều là do Tần Duệ giở trò, hỏi ta có hận hay không.” “Hận? Hận thì sao chứ? Hận thì có ích gì? Ta có hận hay không, thì có liên quan gì đến đứa con của La Vân?" Quách Lệ phi lập tức tới tìm ta, đem toàn bộ mọi chuyện tường thuật lại từ đầu đến cuối. Ta chỉ cảm thấy Từ Thúy Hoa ngu xuẩn đến mức không thể hiểu nổi. Nàng ta và Vu Phượng Kiều giống hệt nhau, đều coi thường nữ nhân xuất thân thứ thất, đặc biệt là La Vân, kẻ luôn tỏ ra nhút nhát và lặng lẽ. Thật nực cười. Khinh thường một người, thì có thể khiến bản thân dễ dàng mang thai hơn hay sao? Những năm gần đây, trong kinh thành có một làn gió tà đạo, trong đó đề cao thân phận chính thất và thứ thất. Nhưng rốt cuộc thì sao? Phân biệt chính - thứ có thể ảnh hưởng đến trí tuệ của con người sao? Hay có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản? Quan trọng hơn cả, người ta cứ nói mãi về chính – thứ, nhưng có thể ngăn nam nhân không nạp thiếp hay không? Không thể. Thứ duy nhất mà nó mang lại, là khiến nữ nhân trong nhà trở mặt với nhau, còn nam nhân thì vẫn cứ năm thê bảy thiếp như cũ. Bây giờ, Từ Thúy Hoa phát điên lên, cho rằng La Vân đã cản đường phong phi của nàng ta. Tự mình sinh không ra, thì oán ai đây? Hay là… Tần Duệ cố ý không để nàng ta sinh? Nếu vậy, cứ việc hận Tần Duệ đi, liên quan gì đến La Vân? Về chuyện cái bụng của Từ Thúy Hoa, ta đã bí mật điều tra. Tần Duệ không hề bỏ bất kỳ thứ gì vào thuốc an thai của nàng ta. Bởi vì hiện giờ, hắn muốn có thêm nhiều con. Hắn không thích trưởng tử của Tào Quý phi, bởi vì hắn thấy thằng bé quá hiền lành. Hắn thích nhị hoàng tử do Nhuyễn phi sinh ra, nhưng lại cảm thấy thằng bé quá yếu ớt. Hắn không đoái hoài đến tam hoàng tử của Đức phi, bởi hắn chán ghét mẹ của đứa trẻ. Tứ hoàng tử do Lưu Chiêu nghi sinh, sức khỏe bình thường, nhưng hắn lại khinh thường xuất thân của Lưu Chiêu nghi. Hắn là Hoàng đế. Hắn mới hơn ba mươi, muốn sinh thêm bao nhiêu, thì có thiếu gì thời gian? Từ Thúy Hoa không mang thai được, là do chính nàng ta mà thôi. Tai mắt của ta đã vươn đến tận bên cạnh Từ Thúy Hoa, và moi ra được một số chuyện. Vì muốn giữ vòng eo thon thả, muốn mô phỏng vòng eo của Hạ Cẩm Bình, nàng ta đã nhịn ăn suốt một thời gian dài. "Chắc là tự làm hỏng bản thân rồi." Tiểu Yến hả hê nói. Ta chỉ lắc đầu. Tự mình vứt bỏ dưa hấu, nhặt lấy hạt vừng, cuối cùng tự làm rối loạn kinh nguyệt, bây giờ thì không mang thai nổi rồi chứ gì! "Cử người giám sát nàng ta, xem nàng ta có ra tay với đứa trẻ trong bụng La Vân hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro