Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 19

Hà Điền Điền

2025-03-16 07:13:55

Tiểu Lưu Tử đã đập đầu c.h.ế.t ngay tại chỗ, nhưng người bên cạnh Vu Phượng Kiều chỉ bị dùng trúc mỏng kẹp chặt ngón tay. So với những gì ta từng làm khi còn là khốc lại kiếp trước, thì lần này đúng là ta đã mềm lòng quá rồi. Tần Duệ rất đồng tình với đề nghị của ta. Sau khi Vu Phượng Kiều tỉnh lại, chỉ cần nhớ đến não trắng b.ắ.n tung tóe của Tiểu Lưu Tử, nàng ta lập tức nôn mửa không ngừng. Cung nữ bên cạnh nàng ta phần lớn đều bị kẹp ngón tay, một đám đau đớn đến mức không thể hầu hạ nàng ta chu đáo như trước. Sau cơn hoảng sợ này, Vu Phượng Kiều đổ bệnh nặng. Mẫu thân nàng ta, phu nhân Binh bộ Thượng thư, tiến cung khóc lóc với hoàng thượng suốt một ngày, lại đến trước mặt nữ nhi mà nước mắt đầm đìa. Ta không đặc biệt để tâm chuyện này, bởi vì ta đang đóng cửa sám hối. Nhưng khi thời gian sám hối của ta kết thúc, Vu Phượng Kiều cũng đã có thể xuống giường bước đi. Chỉ là… nàng ta đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hạ Cẩm Bình vô cùng tán thưởng phương pháp xử lý của ta. "Lợi hại, thật lợi hại! Quả nhiên không hổ danh Hoàng Quý phi!” “Trước đây, Đức phi cũng giống Vu Phượng Kiều, nhưng ta lại không có cách nào thu phục nàng ta. Chỉ có thể chờ đợi nhà mẹ đẻ của nàng ta bị lật đổ, rồi mới nhìn thấy nàng ta bị đưa vào lãnh cung. Còn ngươi thì khác, ngươi có thủ đoạn quá tuyệt vời!" Ta lạnh lùng cười: "Hoàng hậu nương nương, nương nương không có thủ đoạn, nên Đức phi từng bước tự chui đầu vào rọ, cuối cùng chỉ có thể đi vào chỗ chết.” “Còn ta, ta có thủ đoạn, nên Vu Phượng Kiều nếu chịu an phận, có thể an nhàn hưởng phúc trong cung đến già.” Hồng Trần Vô Định“Vậy thì rốt cuộc là người không có thủ đoạn tàn nhẫn hơn, hay là người có thủ đoạn lại nhân từ hơn? Điều này, liệu có thể phân định rõ ràng được chăng?" Dùng g.i.ế.c chóc để ngăn chặn g.i.ế.c chóc, cách này của ta, chẳng phải cũng đã giúp Vu Phượng Kiều tránh khỏi kết cục tự chuốc lấy cái c.h.ế.t hay sao? Hạ Cẩm Bình chỉ mỉm cười mà không nói gì. 14 Đám người hầu bên cạnh Vu Phượng Kiều đã thay đổi một lượt. Mấy kẻ có ngón tay bị kẹp gãy, dù có lành lại, thì cũng không thể làm việc linh hoạt như trước. Những thân tín của nàng ta đều bị thay thế, bây giờ người hầu cận bên cạnh Vu Phượng Kiều đều do ta sắp xếp qua. Nàng ta im lặng, không nói một lời. Chỉ cần nàng ta không gây chuyện, ta sẽ để nàng ta vui vẻ làm một vị Quý phi, sinh hài tử cũng không sao cả. Sau cái c.h.ế.t của Tiểu Lưu Tử, Tiểu Đinh Tử đến hầu hạ bên ta. Chính là tiểu thái giám hoạt bát, lanh lợi khi trước làm việc ở hoa phòng. Ta rất thích hắn, sau khi qua tay ta dạy dỗ, hắn càng thêm nhanh nhẹn, sắc sảo. Tâm phúc, vốn dĩ là thứ phải không ngừng bồi dưỡng. Tiểu Yến cũng giúp ta huấn luyện thêm hai ba cung nữ cực kỳ tinh ranh. Trong hậu cung, mạng lưới tai mắt của ta đang dần hình thành. Tần Duệ đến cung của ta qua đêm, cố ý nói: "Cả hoàng cung này, sắp trở thành hoàng cung của Ngọc Xích rồi." Ta điềm nhiên đáp: "Thiên hạ này, chẳng phải đều là đất của bệ hạ sao? Thần thiếp chỉ là dốc sức thay bệ hạ, chỉnh đốn hậu cung mà thôi." Rốt cuộc, ta vẫn là một lưỡi đao. Chỉ khác ở chỗ, kiếp trước ta g.i.ế.c người trước triều, còn kiếp này ta trấn áp hậu cung. Bản chất không có gì thay đổi. Tần Duệ thở dài: "Ái phi dường như thích chỉnh đốn hậu cung hơn thì phải. Ngọc Xích của trẫm, nàng không phải là chấp hình cô cô của Thận Hình Ty đâu nhé." Ta chỉ cười mà không đáp. Hạ Cẩm Bình tự mình khiến bản thân trở nên ốm yếu bệnh tật, vứt bỏ hậu cung cho Quách Lệ phi suốt bao năm, khiến chốn này rối loạn không chịu nổi. Tần Duệ đã sớm chán ngấy. Bây giờ, hậu cung dưới tay ta, ngăn nắp ngay ngắn, trật tự rõ ràng. Tào Quý phi và Lưu Chiêu nghi thậm chí còn tỏ ra rất kính trọng ta. Kẻ yếu lúc nào cũng thích ôm lấy chân kẻ mạnh. Ta không quá bận tâm đến thiện ý của bọn họ. Nhưng cũng không từ chối. Nếu Phương Ngọc Nghiên và Phương Ngọc Doanh không muốn nhập cung sinh con, vậy thì ta sẽ nâng đỡ hài tử của Tào Quý phi hoặc Lưu Chiêu nghi. Lưỡng cung Hoàng Thái Hậu, cũng không phải là chuyện không thể. Xuất thân của Tào Quý phi không thấp, nhưng phụ thân và ca ca đều bị thương nặng trên chiến trường, hiện tại đã về quê dưỡng thương. Tào Quý phi chỉ là một lá bùa hộ thân, được giữ lại trong cung để trấn an giới võ tướng mà thôi. Điều duy nhất nằm ngoài dự liệu chính là, nàng ta chỉ cần chạm vào liền mang thai, thực sự quá dễ sinh. Ngay cả Tần Duệ cũng không ngờ tới. "Hoàng Quý phi nương nương, không sợ nương nương chê cười, thần thiếp nói thật, hoàng thượng mới sủng hạnh thần thiếp bốn lần, nhưng thần thiếp đã sinh ba đứa trẻ. Thần thiếp thật sự không muốn sinh thêm nữa." Tào Quý phi có chút e ngại ta, nhưng vẫn chạy đến cung của ta để bày tỏ lòng mình. Nữ nhân này, hoàn toàn không hiểu chuyện phong tình, nhưng đã thành mẫu thân của ba hài tử. "Trước kia, Thái hậu để lại cho ta một vị cô cô, lúc nào cũng dạy thần thiếp lấy lòng hoàng thượng. Nhưng thần thiếp không muốn lấy lòng nữa. Nương nương, đến một ngày người trở thành Hoàng hậu, thần thiếp chỉ cầu mong sống yên ổn, thần thiếp nguyện ý nhường chỗ, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho người." Nàng ta nói với ta bằng thái độ vô cùng chân thành. Mọi người trong cung đều đồn rằng ta ác độc, tàn nhẫn, nhưng có một điều thú vị là, ta công bằng như nhau, nghiêm thủ cung quy, thế nên ngày tháng của Tào Quý phi ngược lại lại dễ chịu hơn. Trước kia, Quách Lệ phi thường xuyên gây khó dễ cho nàng ta. Dù trên danh nghĩa là Quý phi, nhưng nàng ta sống còn không bằng một Chiêu nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0