Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 27

Hà Điền Điền

2025-03-16 22:15:03

Ta lệnh cho Thái y viện đem tất cả dược liệu tốt nhất đưa cho nàng dùng. Bá quan triều đình đều khen ta là hiền hậu. Ta cười muốn chết. Hiền cái rắm! Mạnh Hiền Nhã liếc mắt đến tận trời. “Thật là, cái loại người gì cũng có thể thành thần muối, mặn ghê gớm!” Nàng ta vẫn không ưa ta, nhưng đã không còn hận ta nữa. Như thế mới đúng. Không ưa thì có thể, nhưng hận ta thì quá mức ngu xuẩn. Ta làm mọi chuyện, có chuyện nào không phải do Tần Duệ ngầm đồng ý? Nếu không, ta việc gì phải gây khó dễ cho những nữ nhân này? Khi ta mang thai, trong cung lại có thêm một tân nhân. Chính là ái nữ của Tả Đô đốc, vừa vào cung đã được phong làm Huệ Phi. Có lẽ chờ Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, vị trí Quý phi bỏ trống, thì Huệ Phi sẽ trở thành Huệ Quý phi. Huệ Phi không quá xinh đẹp, nàng vào cung đơn giản là vì chiến sự đã cận kề, Tả Đô Đốc sắp ra trận. Nàng là lá bùa may mắn cao quý, là biểu tượng trấn an các tướng lĩnh võ quan. Tần Duệ miễn cưỡng thị tẩm nàng ta vài lần. So với Nguyệt Chiêu Dung, dung mạo của Huệ Phi thực sự một trời một vực. Tần Duệ không muốn ủy khuất chính mình, vẫn thích thị tẩm Nguyệt Chiêu Dung hơn. Ta hiểu hắn. Kiếp trước ta cũng là nam nhân, dù đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, nhưng cũng từng rung động trước mỹ nhân. Bảo đặt mỹ nhân qua một bên, đi ngủ với người không đẹp, đó là hành hạ chính mình, hoặc là biến thái. Dẫu ai cũng bảo quân vương không nên ham mê sắc đẹp, nhưng thực tế, thứ quân vương yêu nhất vẫn luôn là mỹ nhân. Huệ Phi có cơ hội là bắt đầu chèn ép Nguyệt Chiêu Dung, coi nàng như cái gai trong mắt. Toàn bộ hậu cung đều không hài lòng với nàng ta. Vì sao ư? Vì ngay cả ta, một hoàng hậu còn chưa lên tiếng, nàng ta đã nhảy dựng lên trước rồi. Nguyệt Chiêu Dung là ta chọn cho hoàng thượng, chẳng bao lâu nữa sẽ thăng thành Chiêu Nghi, chỉ cần tìm được một cái cớ và thời điểm thích hợp. Thế mà bây giờ, Huệ Phi lại tự cho mình là chính thất, ra dáng phu nhân chèn ép thiếp thất. “Nàng ta nghĩ mình là ai? Hoàng thượng chỉ thuộc về một mình nàng ta sao?” Lục Doanh Chi nghe mà buồn cười. “Chẳng qua đều là vì miếng cơm mà thôi, cần gì đâu.” La Vân cũng cảm thấy Huệ Phi dư thừa chuyện. Ta rất đồng ý với lời của La Vân. Đều là vì sống sót mà thôi, cần gì phải như gà chọi đấu đá nhau như vậy? Kiếp trước là một ác khuyển, ta cũng không phải thấy người là cắn. Hoàng đế bảo cắn ai, thì mới cắn người đó, hiểu chưa! Huệ Phi cứ thế nhằm vào Nguyệt Chiêu Dung mà cắn, dọa nàng ta đến đổ bệnh. Tần Duệ không có mỹ nhân để ngủ, trong lòng bực bội không thôi. Hắn lại tìm đến Từ Thúy Liên, người biết cách hầu hạ hắn, để tạm thời lấp chỗ trống. Kết quả, Huệ Phi lại bắt đầu nhằm vào Từ Thúy Liên không tha. “Hoàng hậu nương nương, Huệ Phi bị mất trí rồi sao? Hoàng thượng sủng hạnh ai, nàng ta cũng đối địch, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì đây?” Tần Duệ cảm thấy vô cùng bức bối, chỉ có thể lại tìm đến Dư Chiêu Dung. Hắn thực ra rất thích ngủ với Dư Chiêu Dung, nhưng lại ghét nàng ta quá mức lẳng lơ, không đủ đoan trang, nên mãi chẳng chịu thăng vị phần cho nàng. Nam nhân ấy mà, vừa thích nữ nhân phong tình, lại vừa không muốn họ quá lẳng lơ, tốt nhất là phải biết giữ ý một chút. Dư Chiêu Dung lại không giỏi cái khoản “giữ ý” này. Nhưng vừa hay, khi ấy Nguyệt Chiêu Dung lại đổ bệnh, Từ Thúy Liên bị đánh đến rách miệng, không thể thị tẩm, vậy nên Tần Duệ đành quay lại với Dư Chiêu Dung. Xong việc, Huệ Phi liền chạy đến tẩm cung Dư Chiêu Dung, nắm tóc nàng ta mà chửi rủa: “Đồ hồ ly tinh, thứ lẳng lơ hạ tiện!” Dư Chiêu Dung vốn chẳng phải nữ nhi nhà danh môn khuê tú, cũng chẳng phải người câu nệ thể diện. Nàng ta thà rằng xõa tóc bù xù mà chạy đến trước hồ nước ở ngự uyển, lớn tiếng gào khóc gọi con trai mình: “Loan nhi, mẫu thân có lỗi với con, Loan nhi, mẫu thân thật vô dụng! Một người mẫu thân thấp hèn như ta chẳng thể mang lại gì cho con cả, chi bằng c.h.ế.t quách đi thôi. Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người bao lâu nay, xin người hãy rủ lòng thương, bảo vệ Loan nhi!” Tiểu hoàng tử Tần Loan cũng quỳ trước mặt hoàng đế, khóc rống không thôi. Tần Duệ phất tay áo một cái, chẳng những không trách tội mẹ con Dư Chiêu Dung, mà còn thuận thế phong nàng ta làm Dư Chiêu Nghi. Hồng Trần Vô ĐịnhHuệ Phi tức đến mức giậm chân bành bạch. Tần Duệ cũng không trách phạt nàng ta. Không còn cách nào khác, phụ thân nàng ta – Tả Đô đốc còn đang liều mình nơi sa trường, thế thì sao có thể trừng phạt nữ nhi nhà người ta được chứ? Bực bội quá, Tần Duệ dứt khoát ngày ngày vùi đầu xử lý chính sự, không đến hậu cung thị tẩm bất kỳ ai nữa, để tránh chuyện Huệ Phi lại làm ầm lên. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, hắn liền đến thăm Vu Phượng Kiều. Tiểu biểu muội của hắn chỉ còn thoi thóp hơi tàn, Tần Duệ bỗng cảm thấy áy náy. Nào ngờ, chẳng biết ai đã nói gì với Huệ Phi, để nàng ta biết rằng, chỉ khi Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, thì vị trí Quý phi mới bị bỏ trống. Vậy nên nàng ta ngày ngày chạy đến chọc giận Vu Phượng Kiều, chỉ mong nàng ta chóng c.h.ế.t đi. Cung nhân của Vu Phượng Kiều tìm đến ta, hỏi xem có loại thuốc nào giúp nàng ta c.h.ế.t nhanh một chút không. “Muội muội, đâu cần phải vậy, cứ thảnh thơi mà sống. Muội không chết, nàng ta mới càng sốt ruột.” Ta đích thân đến an ủi nàng ấy. Vu Phượng Kiều lắc đầu: “Ta không muốn sống nữa, nhưng ta muốn bôi nhọ Huệ Phi, muốn phụ thân nàng ta thắng trận trở về với công danh hiển hách, rồi tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình bị nhốt vào lãnh cung.” Ta hiểu nàng ta muốn làm gì, liền phái Tiểu Đinh Tử đến bên cạnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0