Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 28

Hà Điền Điền

2025-03-17 00:45:03

Tần Duệ dù thế nào cũng không chịu ngủ với Huệ Phi, nàng ta liền dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện chọc giận Vu Quý phi. Mỗi lần nàng ta đến, Vu Phượng Kiều đều ho ra máu, rồi Tiểu Đinh Tử lại chạy đến trước mặt hoàng đế, nức nở khóc lóc: “Hoàng thượng, hoàng thượng, Quý phi nương nương nói rằng, năm xưa biểu muội không hiểu chuyện, phụ bạc tấm chân tình của biểu ca, nay đã hối hận không kịp, chỉ cầu c.h.ế.t sớm, chỉ mong biểu ca ban cho biểu muội một chút thanh tịnh.” Tần Duệ trước mặt quần thần, lớn tiếng quở trách Huệ Phi. Quở trách thì quở trách, nhưng hắn chẳng trừng phạt, cũng chẳng cấm túc, chỉ để cho danh tiếng ngang ngược của nàng ta lan truyền khắp triều đình. Sau đó, hắn lại lệnh cho mọi người, không ai được phép báo tin về tình trạng của Huệ Phi cho Tả Đô đốc, để ông ta không bị phân tâm trên chiến trường, đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo người nhà của ông ta. Thế nhưng, cũng không cho phép mẫu thân Huệ Phi vào cung thăm con gái mình. Vậy là, Huệ Phi cứ thế mà giương oai tác quái trong hậu cung, Tần Duệ thì chẳng xử phạt gì nàng ta, ai ai cũng biết ái nữ của Tả Đô đốc kiêu căng ngạo mạn, nhưng người nhà của nàng ta chẳng thể vào cung khuyên răn, cũng không thể gửi thư báo cho Tả Đô đốc biết chuyện. Một ngày nọ, Tần Duệ không nhịn được nữa mà ngủ với Nguyệt Chiêu Dung, sau đó lại sợ Huệ Phi gây chuyện với mỹ nhân, liền viện cớ rằng ta không khỏe, để Nguyệt Chiêu Dung đến tẩm cung của ta hầu bệnh. Dù Huệ Phi có vô lý đến đâu, cũng không dám đến trước mặt ta làm loạn, vậy nên nàng ta lại đến tẩm cung của Vu Phượng Kiều, thẳng tay sỉ nhục nàng. Lần này, Vu Phượng Kiều trợn mắt, trút hơi thở cuối cùng. 20 Kiếp trước ta đã từng tiễn không ít người xuống hoàng tuyền, biết rất rõ những phương thức giúp họ ra đi nhanh chóng. Ta thông qua Tiểu Đinh Tử, chỉ điểm cho Vu Phượng Kiều vài cách. Cuối cùng, nàng ta đã có thể nở nụ cười thanh thản trong tiếng nhục mạ của Huệ Phi mà nhắm mắt xuôi tay. Tả Đô đốc chính là kẻ trực tiếp đã góp phần đẩy phụ thân nàng ta khỏi vị trí. Nhưng lão ta thực sự là một danh tướng giỏi cầm quân. Tần Duệ nhất thời chưa thể động vào lão. Nhưng con gái lão thì ngốc quá, ngốc đến mức vừa vặn trở thành con cờ thích hợp nhất, thế nên hắn mới thu nhận nàng ta vào hậu cung. Nghe nói, từ nhỏ ước mơ của Huệ Phi chính là vào cung làm nương nương. Ta nghĩ vị Tả Đô đốc kia đúng là không thể so với phụ thân ta, nuông chiều con cái quá mức. Phụ thân ta thì khác, ông ấy thẳng tay gả Phương Ngọc Đình đến tận biên cương xa xôi, đến giờ vẫn không cho nàng về nhà mẹ đẻ. Mẫu thân ta đã nằm liệt giường từ lâu, bà nhớ con gái đến khổ sở, nhưng dù có cầu xin thế nào, phụ thân cũng không lay chuyển. Còn Phương Ngọc Văn đã bị rèn giũa bao năm trong quân ngũ, giờ đã trở thành một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi của cấm quân. Ta giúp hắn chọn một mối hôn sự tốt, thế là hắn lập tức cảm kích không thôi. “Tỷ tỷ, trước đây đệ thật hồ đồ. Giờ mới hiểu được, Phương gia có ngày hôm nay đều là nhờ tỷ đã dày công sắp đặt.” Ánh mắt của Phương Ngọc Văn giờ đây đã khác xa với dáng vẻ ăn chơi trác táng ngày trước, trở nên tinh ranh và sắc sảo hơn nhiều. Hắn vẫn phong lưu, nhưng đã biết cách che giấu và tiết chế, cũng học được cách lấy lòng thê tử và nhạc phụ. Ta dạy hắn rằng, phải phân biệt rõ ràng giữa người cùng mình chung sống suốt đời và kẻ chỉ để vui đùa qua đường. Nam nhân ấy mà, chuyện vui chơi chẳng sao, nhưng với chính thê thì nhất định phải tôn trọng. Nữ nhân, chỉ cần cho họ chút tôn trọng, họ sẽ mãn nguyện. Phương gia, từ nam đến nữ, đều đã được ta đào tạo thành những con người khôn khéo, điềm tĩnh, không dễ bị lung lay bởi tình cảm, cũng chẳng dễ bị dục vọng trói buộc, vô cùng thành thạo cách đo lường lợi ích. Tất cả bọn họ đều biết ơn ta. Trước kia từng ghét ta, sợ ta, căm hận ta, giờ lại cảm kích ta đến tận đáy lòng. Ta đã dùng cách tàn nhẫn nhất để lột bỏ khỏi họ những thứ phù phiếm vô dụng như sự ngây thơ, tùy hứng, hay tự do, khiến họ đau đớn tột cùng. Nhưng sau nỗi đau ấy, họ đã nếm được trái ngọt.Hồng Trần Vô Định Thế là tốt rồi. Ở thế gian này, muốn sống sót, chính là phải loại bỏ hết những thứ không cần thiết, đúng không? Vu Phượng Kiều vốn không phải kẻ ngu dốt, chỉ tiếc nàng ta không có một tỷ tỷ như ta. Nhưng cái c.h.ế.t của nàng ta, ít nhất cũng phải có giá trị nhất định. Tiểu Đinh Tử không chỉ miệng lưỡi sắc bén, mà còn có chân chạy rất nhanh. Ngay khi Vu Phượng Kiều vừa nghiêng đầu trút hơi thở cuối cùng, Tiểu Đinh Tử lập tức bỏ chạy, đồng thời không ngừng rêu rao khắp hậu cung, rằng chính Huệ Phi đã khiến Quý phi mất mạng. Đến khi Tần Duệ xử lý xong triều chính, Tiểu Đinh Tử đã quỳ sẵn trước cửa ngự thư phòng, vô cùng rành rọt mà thuật lại cảnh tượng Huệ Phi dùng lời lẽ nhục mạ Quý phi ra sao. “Hoàng thượng, nương nương của nô tài vừa uống thuốc xong, còn nghĩ sau này khỏi bệnh sẽ lại may cho hoàng thượng một túi thơm mới. Ai ngờ Huệ Phi lại xông vào, lớn tiếng mắng nhiếc, bảo rằng nương nương của nô tài cứ nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy thật xúi quẩy, còn nói nàng không xứng đáng với danh hiệu Quý phi, nên mới đoản mệnh như thế. Nương nương của nô tài vì quá uất ức, không thở nổi, thế là...” Tần Duệ cho Vu Phượng Kiều một tang lễ long trọng, truy phong nàng làm Hoàng quý phi. Còn Huệ Phi, vẫn chỉ bị quở trách. Ngay cả cấm túc cũng không có. Mà nàng ta, cuối cùng vẫn được như ý, trở thành Huệ Quý phi. Bên trong triều đình, bên ngoài dân gian, ai ai cũng bất mãn với gia tộc của Tả Đô đốc. Nhưng chiến sự nơi tiền tuyến vẫn đang căng thẳng. Ít nhất cũng phải đợi Tả Đô đốc đánh xong trận này đã.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0