Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 29

Hà Điền Điền

2025-03-17 00:45:03

Phu nhân của Tả Đô đốc muốn gặp ta, nhưng ta từ chối. Khi trận chiến kết thúc, ông ta tất sẽ công cao át chủ, mà một trong những điểm yếu của ông ta chính là Huệ Quý phi. Tần Duệ đối phó với nàng ta vẫn chỉ bằng chiêu cũ – tâng bốc đến mức hủy diệt. Phu nhân của Tả Đô đốc không ngu ngốc, bà ta nhìn thấu cục diện, hiểu rằng nếu Huệ Quý phi tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng gặp họa. Bà ta hy vọng ta có thể làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu, mà kiềm chế nữ nhi của bà. Nhưng làm sao có chuyện đó được! Ta không những không kiềm chế nữ nhi của bà ta mà còn giúp nàng ta có cơ hội giẫm lên đầu ta một bước. Đứa bé trong bụng ta, thái y bảo rằng thai tướng không tốt, hơn nữa lại là nữ nhi. Vậy thì chẳng còn giá trị gì nữa. Không phải hoàng tử, ta lại còn phải chịu khổ khi sinh nở. Ta vốn chẳng có mẫu tính, cũng không thể nào hiểu được cái cảm giác tình mẫu tử dạt dào. Người bên cạnh Huệ Quý phi, ta đã sớm mua chuộc. Ta sai bọn họ không ngừng giật dây nàng ta— Hoàng thượng đã có thể phong nàng ta làm Quý phi, tất nhiên cũng có thể lập nàng ta làm Hoàng hậu. Lại còn tung tin ra ngoài rằng thai tướng của ta rất xấu, nếu bị sảy, e rằng không còn khả năng sinh nở nữa. Mạnh Hiền Nhã đến cung của ta, giọng điệu đầy chán ghét: "Ngươi định làm gì vậy? Phương Ngọc Xích? Trước kia ta cứ tưởng ngươi tàn nhẫn với người khác, giờ mới nhận ra, ngươi vốn chẳng phải con người! Ngươi ngay cả bản thân cũng nhẫn tâm như vậy!" Ánh mắt nàng tràn đầy khó hiểu: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Ta muốn gì ư? Ta chẳng muốn gì cả. Ngay cả Huệ Quý phi ta cũng không có hứng thú, ta quan tâm chính là Tả Đô đốc. Trận chiến này thắng lợi, vốn lão ta có thể lưu danh thiên cổ, vinh quang rạng rỡ trong triều. Nhưng ta lại thích giúp hoàng thượng lật đổ những đại thần có công cao chấn chủ như vậy. Hê hê. Trong cuộc chơi quyền lực của bọn nam nhân, nữ nhân chỉ là phụ thuộc. Không sao cả, kẻ phụ thuộc cũng có thú vui riêng của kẻ phụ thuộc. Bổn cung là Hoàng hậu, chỉ bằng một sinh mệnh trong bụng, cũng có thể xoay chuyển cục diện triều đình. Huệ Quý phi quả nhiên tin vào lời đồn ta tung ra, nàng ta đã đưa tay vào ngự thiện phòng. Thật ngu xuẩn. Phụ thân ta, Phương Tẫn Tâm, trước kia từng là Thiếu khanh Quang Lộc Tự, chuyên quản lý cung ứng điểm tâm, rượu và gia vị trong cung, đương nhiên có quan hệ mật thiết với ngự thiện phòng. Toàn bộ người trong ngự thiện phòng đều là người của ta. Ta cứ lặng lẽ quan sát, để mặc nàng ta tự tay bỏ thứ tốt vào chén canh ngọt của ta mỗi ngày. Kết quả, ta bị sảy thai, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm. Cùng ngày đó, chiến báo thắng lợi của tiền tuyến cũng được trình lên cho Tần Duệ. Sau khi tỉnh lại, ta mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một gương mặt biểu cảm vô cùng phức tạp của hoàng thượng. Vừa thương xót, vừa sợ hãi, vừa không hiểu, lại vừa khâm phục. Kiếp trước, ta tự đưa mình vào ván cờ, ít nhất cũng từng bị ám sát bảy lần. Lần nguy hiểm nhất, suýt chút nữa ta đã xuống gặp Diêm Vương. Một kẻ làm mật thám giỏi mà không dám lấy tính mạng mình ra làm mồi, thì sao xứng đáng đứng trong hàng ngũ những kẻ tàn nhẫn nhất? Lôi kéo kẻ khác vào bẫy, chiêu thức tốt nhất chính là dùng tính mạng của mình làm mồi nhử. "Hoàng thượng, cho dù Tả Đô đốc công trạng hiển hách, từ nay về sau, lão ta cũng chỉ có thể cúi đầu mà sống. Đợi lão ta khải hoàn trở về, Huệ Quý phi có thể ‘bạo bệnh’ mà chết. Thực tế, chỉ cần giam nàng ta vào lãnh cung, dùng nàng ta để kiềm chế Tả Đô Đốc." Hoàng thượng nhìn ta, môi hắn động đậy: "Hoàng hậu..." Ta khẽ cười, hắn lập tức run lên. Giờ phút này, sắc mặt ta chắc chắn còn nhợt nhạt hơn quỷ, bảo sao hắn không sợ. "Hoàng thượng, chỉ là một thai nhi mà thôi, sao có thể quan trọng bằng việc củng cố tiền triều của ngài? Vả lại, đứa bé này vốn dĩ cũng không phải hoàng tử." Ta nói bằng giọng điệu hời hợt. Tần Duệ chăm chú nhìn ta: "Hoàng hậu, nàng... nàng muốn gì?" Thật khó hiểu, sao ai cũng hỏi ta câu này? Ta thực sự không muốn gì cả. Hoặc có lẽ ta muốn quá nhiều, đến mức không thể nói rõ rốt cuộc muốn cái gì. Kẻ tham lam quá mức, trái lại lại thành *vô dục vô cầu. (*vô dục vô cầu: không có ham muốn, không có mong cầu) Ta chỉ thích cảm giác khống chế mà thôi. Không phải khống chế vận mệnh của chính mình, mà là khống chế vận mệnh của kẻ khác. Nữ nhân bình thường, ngay cả vận mệnh của mình cũng khó lòng tự chủ. Nhưng chỉ cần đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm với kẻ khác, nhẫn tâm với chính mình, thì sẽ có thể điều khiển số phận của những kẻ xung quanh. Rất thú vị.Hồng Trần Vô Định 21 Ngày Tả Đô đốc khải hoàn về kinh, trận thế vô cùng long trọng. Nhưng trên mặt ông ta lại đầy vẻ hoảng hốt. Tần Duệ vẫn như cũ, đích thân ra ngoài cung nghênh đón, còn trước mặt bá quan văn võ tuyên bố phong ông ta làm Bảo Quốc công, đồng thời ban tước Thái tử Thiếu bảo. Tần Duệ chưa lập thái tử, tước vị Thái tử Thiếu bảo chẳng qua chỉ là danh hiệu tượng trưng, không nhất định phải có thái tử mới được phong. Yến tiệc chúc mừng trong cung được tổ chức vô cùng xa hoa, ca múa rộn ràng, thiên hạ vui mừng. Nhưng trong buổi yến tiệc lại không thấy bóng dáng Huệ Quý phi. Nàng ta mắc phải "ác bệnh". Tần Duệ an ủi Tả Đô đốc, nói đã sai thái y tận tâm chữa trị. Ta là vị hoàng hậu mất đi hài nhi, nhưng vẫn cố nén đau thương, miễn cưỡng tham dự yến tiệc. Sắc mặt ta u buồn, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, đoan trang hào phóng nói lời chúc mừng với Tả Đô đốc. Quần thần đồng thanh hô vạn tuế, mọi người đều tỏ vẻ vui vẻ hòa thuận. Chỉ có phụ thân ta, khi nâng chén chúc rượu, dường như đôi mắt có chút ươn ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0