Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 30

Hà Điền Điền

2025-03-17 00:45:03

Tả Đô đốc lập đại công, vốn dĩ văn thần sợ võ tướng từ đó mà lên ngôi, trở thành một thế lực khó áp chế. Bây giờ, trong lúc chúc mừng, bọn họ cố tình chen vào vài câu đầy ý vị sâu xa: "Tả Đô đốc anh dũng phi phàm, nghe nói Huệ Quý phi nương nương cũng vô cùng có khí phách, e rằng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng khó bì kịp."Hồng Trần Vô Định Lại có đại thần cảm thán: "Tả Đô đốc công trạng hiển hách, đáng tiếc Huệ Quý phi hôm nay không có mặt, nếu không, cha con hai người thật rạng danh bốn bể." Chỉ ít lâu sau khi yến tiệc kết thúc, Bảo Quốc công liền "tái phát vết thương cũ", ông ta và trưởng tử cùng nhau giao nộp toàn bộ binh quyền. Một thời gian sau, Huệ Quý phi "bạo bệnh mà mất", Tần Duệ tỏ ra vô cùng đau buồn, còn đặc biệt ra lệnh an táng nàng ta trong lăng tẩm của các phi tần. Lãnh cung lại có thêm một vị phi tử vô danh, không bị ngược đãi, ăn mặc chi tiêu vẫn còn tạm ổn. Ta đã đến xem Huệ Quý phi, nàng ta chẳng có chỗ nào xứng với chữ "Huệ" (thông minh). Chỉ là, sau khi vào lãnh cung, nàng ta dường như đã có một chút đầu óc. "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp từng thấy phụ thân thuần ngựa, đều là từng chút một dụ nó vào chuồng, sau đó mới đeo dây cương. Thật ra, thần thiếp vốn không có dã tâm lớn đến thế, chỉ muốn làm một phi tử, được hoàng thượng sủng ái một chút. Là các người dụ thần thiếp bước vào chuồng, rồi lại siết chặt dây cương." Huệ Quý phi ngồi đó, toàn thân đã trở nên xám xịt, ảm đạm. Nàng ta vốn dĩ không quá xinh đẹp, bây giờ lại càng lụi tàn. "Hoàng thượng nể mặt phụ thân ngươi, tất nhiên sẽ phong ngươi làm phi tử, còn có thể sinh cho ngươi một đứa con. Biết đâu, còn có thể lập con ngươi làm thái tử." Điều kiện tiên quyết là, Tả Đô đốc và Huệ Quý phi cha con bọn họ phải đủ ngoan ngoãn, đủ nghe lời. Huệ Quý phi cắn môi nói: "Nếu hoàng thượng không thích thần thiếp như vậy, tại sao không sai người nói với thần thiếp, rằng người thích kiểu gì, thần thiếp nhất định sẽ học theo. Thần thiếp cũng sẽ để phụ thân càng trung thành tận tâm với người hơn, thần thiếp..." Trên mặt nàng ta tràn đầy oan ức. Lúc nhập cung, người nhà chỉ nói với nàng ta rằng, không cần lo bị bắt nạt, hoàng thượng nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta. "Nhưng hoàng thượng đâu có đối xử tốt với thần thiếp." Huệ Quý phi bật khóc. "Đối đãi với ngươi không tốt sao? Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, hoàng thượng vẫn chỉ thờ ơ xử lý thôi đấy." Ta cười nói. Nàng ta run rẩy một chút: "Người nói sai rồi, đây không phải là đối đãi tốt..." Người này cũng chưa đến nỗi ngu ngốc hoàn toàn. Nhưng thì sao chứ, đã đến nước này rồi, nước đổ khó hốt lại. "Phụ thân nói, người có thể giúp thần thiếp thực hiện giấc mộng..." Tả Đô đốc không sai, ông ta đã hoàn thành giấc mộng của con gái mình. Vấn đề là, ông ta chưa từng dạy con gái mình biết cách kiềm chế vọng tưởng và tham vọng. "Bọn họ nói, vì thần thiếp, phụ thân bị hoàng thượng nắm thóp, cả đời hiển hách cũng bị hủy hoại... Thì ra, thần thiếp thật ngu xuẩn." Ta lại cười: "Ngươi quả thực ngu xuẩn, nhưng có vài chuyện không phải lỗi của ngươi." "Sao lại không phải lỗi của thần thiếp?" Huệ Quý phi trông rất hoang mang. "Cha mẹ ngươi quá nuông chiều ngươi, rõ ràng biết ngươi ngu ngốc, vẫn đưa ngươi vào đường cùng. Hoàng thượng cũng biết ngươi ngu, nhưng lại để ngươi càng thêm lầm lạc. Bổn cung cũng biết ngươi ngu, không những không chỉ dạy, còn đích thân bày bố, dẫn ngươi vào con đường đại họa." Huệ Quý phi nước mắt lưng tròng: "Tại sao lại như vậy?" "Đúng vậy, tại sao lại như vậy?" Ta lặng lẽ nhìn nữ nhân này. Không quá xinh đẹp, cũng chẳng xấu xí, khỏe mạnh, có chút ngang bướng, được phụ mẫu yêu chiều. Một nữ tử bình thường, có khuyết điểm, nhưng vốn dĩ có thể dạy dỗ cho tốt. Cớ sao lại đến mức này? "Từ nhỏ, phụ thân và ca ca đều nói, mọi chuyện đã có bọn họ lo. Vì vậy, ta không cần đọc sách, không cần hiểu lý lẽ, cũng không cần học nữ công. Ta cứ nghĩ, đó chính là hạnh phúc…" Ta nghe xong, không nhịn được cười phá lên. Nực cười! Trên đời này, nam nhân muốn xuất đầu lộ diện, từ bé đã bị dạy rằng phải nỗ lực, phải học cái này cái kia. Ngay cả Tần Duệ, khi còn là thái tử, mỗi ngày trước khi mặt trời mọc đã phải dậy đọc sách. Còn nữ nhân học gì? Chỉ là những kỹ năng để hầu hạ người khác. Những gia đình có chút tầm nhìn xa thì âm thầm dạy nữ nhi của mình vài điều trong sách, những điều vốn chỉ nam nhân mới được học – cách nhìn xa trông rộng, cách ứng biến với quyền mưu. Là dạy lén lút. Ta có thể bước vào thư phòng của phụ thân, người dạy ta rất nhiều điều. Nhưng mẫu thân thì không có tư cách bước vào. Rất nhiều nữ nhân trên thế gian này đều bị tước đoạt tư cách ấy. Thực ra, phụ thân không cần phải dạy ta nhiều như vậy, bởi vì tất cả những điều này, kiếp trước ta đều đã tinh thông. Ta không uống canh Mạnh Bà, trong cốt tủy ta vốn dĩ chẳng phải một nữ nhân thực thụ. Ta không có sự dịu dàng lương thiện của nữ nhân, ta nói với phụ thân rằng, người nên dạy những điều này cho các muội muội khác, ai học được thì bồi dưỡng, ai không học được thì gả đi xa, coi như đánh rớt. Ta không bận tâm đến số phận của các muội muội, người có thể cứu các nàng chỉ có chính các nàng mà thôi. Nhưng ta có thể thông qua phụ thân, cho các nàng một cơ hội học hỏi, học những kỹ năng mà nam nhân trong thế gian này phải nắm vững. Hai muội muội thứ xuất học khá tốt, chỉ có Phương Ngọc Đình là đồ ngốc. Nàng ta luôn cho rằng, phụ thân có thể che chở nàng ta cả đời. Thật đáng buồn cười. "Thế gian này, đối với những nữ nhân ngu xuẩn như các ngươi, đúng là địa ngục." Ta ném xuống một câu chế giễu, rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0