Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 3

Hà Điền Điền

2025-03-17 00:45:03

Mấy năm nay, ông mưu tính đủ đường, từ một Thiếu khanh Quang Lộc Tự nho nhỏ, nay đã leo lên đến chức Hộ Bộ Thị Lang. Từ Thiếu khanh Quang Lộc Tự lên Hộ Bộ Thị Lang, khoảng cách lớn đến mức khó tin, vậy mà phụ thân lại từng bước vững vàng, không để ai bắt được sơ hở. Mẫu thân luôn cho rằng bản thân là thê tử đã theo phụ thân từ thuở hàn vi, nên phụ thân nhất định phải để lại mọi thứ cho con cái của bà.Hồng Trần Vô Định Nhưng bà không hiểu một điều – đối với nam nhân, quyền thế và quan lộ mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Mẫu thân cứ mãi dung túng cho Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình, từ lâu đã chạm vào điều cấm kỵ của phụ thân. "Nữ nhân luôn nghĩ rằng chuyện cùng nam nhân chung hoạn nạn, sát cánh những ngày gian khổ là điều đáng quý nhất, nhưng lại không biết rằng, nếu nam nhân thật sự để tâm, thì tất nhiên sẽ trân trọng một hai phần. Còn nếu hắn vô tâm, thì ngược lại, hắn sẽ cảm thấy ngươi đã chiếm được một món hời lớn, vì hắn là bậc tài tuấn có thể vươn cao tận mây xanh." Từ thư phòng phụ thân bước ra, ta hờ hững trò chuyện với nha hoàn thân cận. Nha hoàn Tiểu Yến theo ta đã nhiều năm, từ lâu đã trở thành tâm phúc của ta. "Tiểu thư nói đúng lắm! Phu nhân chỉ biết lấy ân tình ngày trước ra để ép buộc lão gia, nhưng lại không biết cách dạy dỗ Nhị thiếu gia và Nhị tiểu thư cho tử tế. Đúng là ngu muội hết chỗ nói!" Ta lạnh lùng cười khẽ. Rất nhiều nữ nhân trên đời này thích dùng nước mắt kể lể về những gian khổ thuở ban đầu, rồi hy vọng sau này khi nam nhân phát đạt sẽ báo đáp mình. Nhưng bọn họ lại quên rằng, ngay cả Hán Cao Tổ Lưu Bang còn có thể g.i.ế.c Hàn Tín, thì có nữ nhân nào chịu đựng được khổ cực bên nam nhân mà công lao so được với Hàn Tín? "Mẫu thân ta không thể trở thành Lã Hậu, bà ấy không có bản lĩnh tìm bốn vị lão thần bảo hộ đệ đệ ta. Huống chi, muội muội ta lại là một kẻ đầu óc ngu xuẩn. Trước khi ta tiến cung, nhất định phải tống cổ bọn họ đi." Phương Ngọc Đình và Phương Ngọc Văn là song sinh long phượng, tượng trưng cho phúc khí, nhưng cũng khiến mẫu thân chịu nhiều tổn hại, dẫn đến không thể sinh thêm hài tử. Mỗi lần đệ đệ và muội muội gây chuyện, bà lại nước mắt lưng tròng mà nhắc đến chuyện này. "Loại nữ nhân ngu xuẩn như vậy, nếu không phải là mẫu thân ruột của ta, thì đáng ra nên bị cắt lưỡi, nhét đầy phân ngựa vào miệng, vĩnh viễn không thể mở lời!" 3 Ta trời sinh là ác khuyển, đối với tình cảm, tình thân chẳng hề để tâm. Kiếp trước, phụ mẫu ta qua đời sớm, không có huynh đệ tỷ muội, bản thân ta cô độc một mình, bởi vậy hoàng thượng mới dùng ta thuận tay vừa ý. Kiếp này, bên cạnh có không ít thân thích, ta chỉ cảm thấy phiền chán. Năm ta chào đời, phụ thân liền thu nha hoàn bên cạnh mẫu thân làm thông phòng. Sau khi mẫu thân sinh long phượng thai, thân thể bị tổn hại, phụ thân lại nạp hai vị thiếp. Có điều, ông cũng không phải hạng người mê nữ sắc, quanh thân chỉ có một chính thê, một thông phòng, hai thiếp thất, vậy mà thôi. Một quan viên bình thường trong triều cũng có thể có chừng ấy. Nhiều hơn thì thành hoang dâm vô độ, ít hơn lại mất đi thể diện. Lắm lúc, số lượng nữ nhân bên cạnh nam nhân chính là một dạng thể hiện thực lực, chẳng liên quan gì đến yêu thích hay không. Hai vị thiếp thất, Triệu di nương sinh một trai một gái, là tam đệ Phương Ngọc Thành và tam muội Phương Ngọc Nghiên. Liễu di nương cũng sinh một trai một gái, là tứ đệ Phương Ngọc Minh và tứ muội Phương Ngọc Doanh. Thông phòng Bích Hà lại không có con cái, bao nhiêu năm qua, phụ thân vẫn không nâng nàng lên làm di nương. Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình rất thích sai bảo Bích Hà, bị ta đánh vài lần, cuối cùng cũng nhớ kỹ rằng: nữ nhân của phụ thân, chỉ cần có danh phận, đều phải kính trọng ba phần. "Rõ ràng chỉ là một thông phòng không có con, mẫu thân sai bảo quen rồi, cớ sao chúng ta vừa gọi một tiếng, trưởng tỷ liền lấy cớ trách phạt?" Phương Ngọc Văn không phục. "Đồ ngu! Mẫu thân là chủ mẫu, tất nhiên có quyền dạy dỗ thiếp thất. Nhưng phận làm hậu bối như các ngươi, trong phòng phụ thân dù có là mèo hay chó, cũng phải có chút kiêng nể. Ngay cả đạo lý cỏn con ấy cũng không thông, chẳng lẽ lời phụ thân dạy dỗ đều chui hết vào bụng chó rồi sao?" Ta nâng tay vung một bạt tai, để lại một dấu vết hồng nhạt trên gò má hắn, khiến hắn ngoan ngoãn câm miệng. Thực ra, ngay cả phụ thân cũng từng thắc mắc: "Cái nha hoàn Bích Hà ấy, ta vốn chẳng hề thích, vậy nên bao năm qua chưa từng nâng nàng lên làm thiếp. Nữ nhi, con..." "Phụ thân, người đã từng nghe nói, hoàng tử trong cung có thể tùy ý vô lễ với phi tần không được sủng ái hay chưa?" Phụ thân nheo mắt. Ta khẽ cười lạnh: "Bích Hà là nữ nhân của người. Bất luận có được sủng ái hay không, cũng phải nể mặt người mà đối đãi với nàng tử tế. Nếu hôm nay người còn sống, bọn chúng có thể khinh rẻ nàng tùy ý, vậy đến ngày nào đó người khuất bóng, chẳng phải ngay cả Triệu di nương, Liễu di nương cũng có thể bị chúng nó chà đạp, sau đó lại tùy tiện đuổi đi?" Phụ thân chau mày, nhìn nụ cười trên môi ta mà bất giác rùng mình. "Hơn nữa, Phương gia đã chẳng sạch sẽ trong ngoài, dù Bích Hà biết ít hay nhiều, cũng tất có biết một chút nội tình. Nếu không dứt khoát g.i.ế.c nàng, thì để nàng sống mà quá khổ sở, e rằng đến lúc đó, nàng sẽ tìm người ngoài để tiết lộ mọi chuyện của Phương gia. Khi ấy, phụ thân định làm sao?" Phụ thân nghe vậy, thân mình khẽ run. "Nàng ta chỉ là một nữ nhân xuất thân nô tỳ, không nơi nương tựa, chỉ cần cho nàng chút tôn trọng, bảo đảm nàng có cơm ăn, là có thể giữ miệng kín kẽ. Nếu thật sự muốn răn dạy, thì cũng phải để mẫu thân làm. Tiếng xấu hà khắc để mẫu thân gánh, cớ sao lại để kẻ khác nghĩ rằng Phương gia không có lễ giáo, hậu bối vô phép?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0