Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 4
Hà Điền Điền
2025-03-17 04:15:03
Phụ thân trầm ngâm, rồi gật đầu. Từ đó về sau, Phương gia định ra gia quy, hậu bối không được vô lễ với Bích Hà. Hơn nữa, sau khi phụ thân mất, bất luận ai chủ quản Phương gia, cũng phải để nàng dưỡng già đến cuối đời. Tin tức truyền ra ngoài, ai nấy đều ca tụng phụ thân nhân hậu. Dẫu cho mẫu thân vẫn không ưa gì Bích Hà, nhưng nói tới nói lui, người đời cũng chỉ trách mẫu thân là chính thê mà không độ lượng. Chính vì lần này, phụ thân mới thực sự nảy sinh ý định đưa ta vào cung. Hoàng thượng ba mươi mấy tuổi, đang độ sung mãn, nhưng hoàng hậu lại nằm trên giường bệnh đã nhiều năm. Cả triều đình có biết bao kẻ muốn đưa nữ nhi vào cung, mong có cơ hội tranh giành vị trí "kế hậu". Thế nhưng, hoàng thượng lấy lý do hoàng hậu cần an tâm dưỡng bệnh, mà không hề nạp thêm phi tần. "Hoàng thượng con nối dõi không nhiều, trung cung không con lại không thể quản lý hậu cung. Chuyện nạp phi, mở rộng hậu cung chỉ là sớm muộn mà thôi." Phụ thân vô cùng chắc chắn, rằng hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ gật đầu, tiếp tục nạp phi, hậu cung vẫn sẽ tiếp tục mở rộng. Cái lý do "vì hoàng hậu mà không tuyển thêm phi tần", chẳng qua là để thiên hạ nhìn vào mà thôi. Ta cũng nghĩ như vậy. Không phải chỉ là để diễn trò cho thiên hạ nhìn thấy hay sao? Thiên hạ nhìn đủ rồi, cảm khái rằng hoàng thượng nhân hậu, hoài niệm tình cũ, vậy là đạt được mục đích. Đến thời điểm thích hợp, ngay cả hoàng hậu cũng phải tự mình đứng lên khuyên hoàng thượng nạp phi. "Chỉ có điều, con cần nhẫn nại chờ đợi. Thánh ý khó đoán, nếu kéo dài quá lâu, e rằng sẽ làm lỡ hôn sự. Phú quý cầu trong hiểm cảnh, con có nguyện mạo hiểm không?" "Nguyện ý. Cờ đã đặt, không thể hối hận. Nếu hoàng thượng thực sự không muốn thu nạp hậu cung nữa, cùng lắm nữ nhi sau này vào chùa cầu phúc, tuyệt đối không làm ảnh hưởng danh tiếng Phương gia." Ta nhàn nhạt đáp. Phụ thân vỗ tay khen ngợi, rồi lại lộ vẻ tiếc nuối. "Con đúng là nữ trung hào kiệt, đáng tiếc, không phải nam nhi." Phụ thân thở dài lắc đầu. Ta lại cười lạnh. Phụ thân bất giác rùng mình, không biết mình đã nói sai điều gì. "Con dù là nữ nhi, cũng có thể *quang tông diệu tổ ." (*quang tông diệu tổ: làm rạng danh tổ tiên, vẻ vang gia tộc) Phụ thân vội tìm lời chữa lại. Ta thực ra là cười chính mình. Kiếp trước ta là nam nhân, thiên sát cô tinh, tay nhuốm huyết tươi, ai ai cũng kiêng kỵ tránh xa. Đến khi làm nữ nhân, coi như là bị trừng phạt, vậy mà lại ban cho ta một đống thân thích, rồi lại mong ta quang tông diệu tổ? Thật nực cười! Trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang cũng muốn đi con đường giống ta. Nhưng chưa kịp thành công đã vội dọn sạch đối thủ trước. Hồng Trần Vô ĐịnhThế nên, thứ nữ của ông ta – Nhị tiểu thư Từ Thúy Liên – chủ động tiếp cận muội muội ta, dụ nàng mắc câu, rồi ngấm ngầm phá hủy danh tiếng của ta. Một lần nữa, Từ Thúy Liên sai người đưa thiệp mời muội muội ta đi uống trà, ta lập tức sai gia nhân lớn giọng hét thẳng ra ngoài cửa: "Nhị tiểu thư nhà họ Từ quen thói bàn chuyện nhà người khác. Nhị tiểu thư Phương gia kết giao bất cẩn, đã bị trưởng tỷ răn dạy. Từ nay về sau, nếu không có việc trọng yếu, nữ quyến hai nhà tốt nhất không nên qua lại nữa!" Nghe nói, đêm hôm đó, Từ Thúy Liên liền bị đưa đến trang viên của nhà họ Từ. Danh tiếng của nàng bị hủy hoại, mà danh tiếng của ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Những kẻ chê cười ta lạnh lùng vô tình, lại càng nhiều. Nhưng vậy thì sao chứ? Phụ thân vỗ tay tán thưởng: "Nữ nhi, đường vào cung của con nhất định sẽ càng thuận lợi." "Nhân từ không thể cầm quân, nghĩa khí không thể cầm tài, tình cảm không thể lập nghiệp, lương thiện không thể làm quan." Nghe nói, khi hoàng hậu còn là thái tử phi, nàng hiền thục ôn nhu, đến khi trở thành hoàng hậu, lại càng nhân từ độ lượng. Kết quả, chỉ khiến bản thân lâm bệnh triền miên. "Hoàng thượng nếu tái tuyển mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên sẽ chọn người nghiêm túc đoan trang." Phụ thân suy đoán. Không lâu sau, hoàng hậu quả nhiên mở tiệc cung yến, mời không ít danh môn khuê tú kinh thành vào cung. Trong đó có ta, cũng có trưởng nữ nhà Lễ Bộ Thị Lang – Từ Thúy Hoa. Ta biết nàng ta. Chúng ta đồng tuổi, mà danh tiếng của nàng ta tốt hơn ta không chỉ một chút. Trưởng nữ nhà họ Từ, thêu thùa đoan chính, cầm nghệ xuất chúng, thi thư đầy bụng, tính tình ôn nhu đáng yêu. Ta cười nhạt. Vô dụng. Nghe nói, năm xưa hoàng hậu cũng là như vậy. "Phụ thân, nếu Từ Thúy Hoa nhập cung, tất nhiên sẽ được sủng ái hơn nữ nhi. Khi đó, mong người chớ nóng vội." Ta bình thản nói. Trong cung yến, Từ Thúy Hoa dâng lên một khúc cầm ca, hoàng thượng quả nhiên bị thu hút, đích thân đến nơi. Ta dường như nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của hoàng hậu thấp thoáng nụ cười giễu cợt. Hoàng thượng chăm chú nhìn Từ Thúy Hoa, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú. Còn trên gương mặt Từ Thúy Hoa, cũng nổi lên hai vệt đỏ ửng. Thật thú vị. Ta cười cười, vừa xem kịch, vừa từ tốn thưởng thức vở kịch. Lúc này, đại tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư – Vu Phượng Kiều – bỗng lên tiếng: "Từ tiểu thư cầm nghệ quả nhiên tuyệt diệu! Nghe nói năm xưa hoàng hậu nương nương cũng từng cầm nghệ vô song. Hôm nay thần nữ cả gan xin hỏi, trong mắt hoàng thượng, tiếng đàn của Từ tiểu thư, có sánh được với cầm âm của hoàng hậu nương nương chăng? Mong hoàng thượng đừng trách thần nữ lỗ m ãng." Haha! Đúng là một câu hỏi thật ác độc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro