Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 5

Hà Điền Điền

2025-03-17 04:15:03

4 Sắc mặt Từ Thúy Hoa lúc đỏ lúc trắng. Nếu hoàng thượng nói nàng ta không bằng hoàng hậu, vậy chẳng khác nào Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thành trò cười. Nếu hoàng thượng nói nàng ta hơn hoàng hậu, thì hoàng hậu vẫn còn sống sờ sờ ra đó, chỉ e rằng hoàng hậu sẽ kéo nàng ta cùng xuống hoàng tuyền. Từ Thúy Hoa lập tức quỳ xuống dập đầu: "Thần nữ tư chất kém cỏi, không bằng một phần mười của hoàng hậu nương nương." Hoàng hậu không lên tiếng, tựa như chuyện này chưa từng xảy ra, thần sắc dửng dưng, chẳng chút để tâm. Từ Thúy Hoa càng thêm lúng túng. Bỗng nhiên, hoàng thượng quay sang hỏi ta: "Phương gia có nữ nhi tên là Ngọc Xích, ai ai cũng nói Phương gia gia quy nghiêm cẩn, có phân nửa công lao là do nàng. Phương Ngọc Xích, nàng thấy tiếng đàn của Từ Thúy Hoa thế nào?" Ta khẽ cười. Hoàng thượng nhìn thấy nụ cười của ta, liền cau mày, tay khẽ lắc chén rượu, khiến bề mặt rượu gợn lên một tầng sóng mỏng. "Thần nữ cho rằng, chỉ cần hoàng thượng thích, dù có là âm thanh bừa bãi hỗn loạn, cũng chính là tiên âm. Còn nếu hoàng thượng không thích, thì dù là tiên âm, cũng chỉ là đàn bừa gảy bậy." Vừa dứt lời, hoàng thượng bật cười thành tiếng: "Vậy chẳng phải trẫm thành hôn quân rồi sao?"Hồng Trần Vô Định "Cầm nghệ chẳng qua cũng chỉ là một loại tài nghệ tiêu khiển, hoàng thượng muốn nghe ai đàn thì nghe, thích thì thưởng, không thích thì phạt, có gì mà liên quan đến hôn hay không hôn? Nhưng nếu là hoàng hậu nương nương gảy đàn, thì đó chính là phu thê hòa hợp, liên quan gì đến thưởng hay phạt?" Ta nói xong, liền cúi mình hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng hậu là chính thê, đàn hay đàn dở, chẳng đến lượt phi tần bình phẩm. Cho dù nàng có đàn dở như đập bông, hoàng thượng cũng phải nể mặt mà nói một câu "rất hay". Còn Từ Thúy Hoa đàn thế nào, nếu hoàng thượng muốn ngủ với nàng ta, thì dù nàng ta đàn dở như đập bông, cũng chẳng sao cả. Bởi lẽ, ở trên giường, bận rộn luống cuống là chuyện thường, có ai cần dùng đến đàn đâu? Ta cảm thấy, Vu Phượng Kiều tuy rằng tâm địa ác độc, nhưng cũng thật nhàm chán. Hoàng thượng cười lớn. Hoàng hậu khẽ liếc mắt nhìn ta. Còn Từ Thúy Hoa và Vu Phượng Kiều thì giận dữ, len lén liếc ta một cái. Thật thú vị. Rõ ràng vừa rồi hai người bọn họ còn đang ngầm phá nhau, vậy mà bây giờ lại đổ hết oán hận lên người ta. Ta giả vờ không thấy. "Phương Ngọc Xích, nếu trẫm không thích tiếng đàn của Từ Thúy Hoa, nàng nghĩ nên phạt thế nào?" Ta lại mỉm cười. Trên yến tiệc, bỗng chốc nổi lên một cơn gió lạnh. "Hoàng thượng nhân từ rộng lượng, dù không thích cầm nghệ của Từ tiểu thư, cũng sẽ không làm tổn hại thể diện của nàng ấy. Chỉ e rằng hoàng thượng chẳng qua cảm thấy khúc nhạc mà Từ tiểu thư chọn không hợp cảnh mà thôi. Yến tiệc hôm nay vốn là thịnh yến thưởng hoa, vậy mà lại gảy ‘Phượng Cầu Hoàng’, không phải là chẳng hợp tình hợp cảnh sao? Lẽ ra, phải chọn một khúc nhạc có liên quan đến danh hoa mới phải." Nụ cười trên môi ta càng đậm. Từ Thúy Hoa bắt đầu run rẩy. "Danh cầm đại sư Khúc Vi Lan từng sáng tác ‘Thập Nhị Nguyệt Danh Hoa Ngâm’, gồm mười hai khúc nhạc. Không bằng mời Từ Thúy Hoa đàn từng khúc một để hoàng thượng thưởng thức?" Hoàng thượng nghe xong, lập tức ngửa đầu cười lớn: "Diệu, diệu, diệu! Rất hợp lý!" ‘Thập Nhị Nguyệt Danh Hoa Ngâm’ gồm mười hai khúc, mỗi khúc đều trác tuyệt, nhưng độ dài không ngắn. Thông thường, nếu gặp yến tiệc rơi vào tháng nào, người ta chỉ đàn khúc nhạc của tháng ấy. Hoặc nhiều lắm là chỉ đàn một đoạn. Mười hai khúc nhạc diễn tấu liền một mạch, chỉ e rằng ngón tay sẽ rã rời. Từ Thúy Hoa ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hoàng thượng. Hoàng thượng không nói một lời. Nàng ta đành phải tiếp tục đàn. Đàn đến khúc nhạc tháng ba, cổ tay nàng ta đã run rẩy, đến mức tiếng đàn bắt đầu sai lệch. Lúc này, hoàng hậu lên tiếng: "Thôi được rồi, hà tất phải làm khó một tiểu cô nương như vậy?" Lúc này, hoàng thượng đích thân bước tới trước mặt Từ Thúy Hoa: "Từ thị ôn nhu hòa nhã, trẫm chỉ là nói đùa vài câu, không ngờ lại khiến nàng chịu ủy khuất. Đều là lỗi của trẫm." Vừa nói, hoàng thượng vừa đưa tay ra trước mặt nàng. Mặt Từ Thúy Hoa lại đỏ bừng. Nàng ta nhìn về phía hoàng hậu, dáng vẻ thẹn thùng e ấp, như thể không biết phải làm gì. "Trừng phạt hay sủng ái, đều là thiên ân. Từ tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn để thánh thượng đỡ ngươi dậy hay sao?" Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng cất giọng giải vây. Từ Thúy Hoa vội vàng đặt tay lên tay hoàng thượng, đứng dậy. Hoàng thượng khẽ nâng tay: "Trở về chỗ ngồi đi." Từ Thúy Hoa lại cúi lạy hoàng thượng và hoàng hậu, rồi mới trở về chỗ. Hoàng thượng quay sang hoàng hậu: "Từ thị dịu dàng đoan trang, có phong thái của hoàng hậu thuở trước." Hoàng hậu cười mà như không: "Bệ hạ nói phải." Sau đó, yến tiệc chẳng còn gì đáng xem nữa. Ta nhìn đôi má phấn hồng của Từ Thúy Hoa, thầm nghĩ, làn da mịn màng thế này, chắc hẳn thích hợp để bóc xuống. Sau khi yến tiệc kết thúc, trên đường hồi phủ, xe ngựa của ta bị Từ Thúy Hoa chặn lại. "Phương Ngọc Xích, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Ngươi cay nghiệt chua ngoa, cố ý làm khó ta trên yến tiệc, không ngờ lại khiến hoàng thượng càng thêm thương tiếc ta. Nhờ ngươi, muội muội ta cũng bị trừng phạt nặng nề. Nếu ngươi không vào cung thì thôi, nhưng nếu cùng ta nhập cung, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở mình." "Ồ." Ta thờ ơ đáp một tiếng, Từ Thúy Hoa sững người. Ta ra lệnh cho phu xe lập tức rời đi. Tranh đấu với nữ nhân, là chuyện vô nghĩa nhất trên đời. Chỉ cần nam nhân cho họ vài phần ôn nhu, họ liền cho rằng đối phương có thể bảo vệ họ cả đời. Quả thật là quá ngây thơ. Ta cười nhạt. Từ Thúy Hoa chẳng đáng để ta bận tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0