Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 6
Hà Điền Điền
2025-03-16 07:13:55
Quả nhiên, không bao lâu sau, ta được triệu nhập cung, phong làm phi. Còn Từ Thúy Hoa, chỉ là Chiêu nghi. Ta là Hiền phi, nàng ta chỉ là Từ Chiêu nghi. Nhìn phong hào của mình, ta muốn tìm một nơi không người mà cười lớn. Hiền phi? Hoàng thượng rốt cuộc thấy ta có chỗ nào hiền? Nhưng nghĩ lại, kiếp trước hoàng thượng cũng từng gọi ta là "Hiền khanh", ta khinh! Chữ "hiền" này, ta thà đổi thành "hàm" còn hơn, m.á.u vốn dĩ đã mang vị mặn. Ta nhập cung rồi, nhưng mãi vẫn chưa được hoàng thượng thị tẩm. Ngược lại, Từ Thúy Hoa lại được hoàng thượng sủng hạnh hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc, có một lần hoàng thượng định đến tẩm cung của ta. Giữa đường, lại bị Từ Thúy Hoa khoác một bộ sa y màu tím nhạt, quyến rũ câu dẫn mà kéo đi mất. Ta không bận tâm lắm.Hồng Trần Vô Định Biết hoàng thượng sẽ không đến, ta liền an tâm ngủ một giấc thật ngon. Nói thực, kiếp trước ta là nam nhân, đối với chuyện kiếp này phải cùng một nam nhân khác "tạo phúc", ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm. Hoàng thượng không đến, ta càng vui vẻ thanh nhàn. Ngày hôm sau, Từ Thúy Hoa tinh thần phấn chấn, khi đến thỉnh an, còn cố ý dò xét sắc mặt ta. Ta khẽ cười với nàng một cái. Sắc mặt Từ Thúy Hoa lập tức tái nhợt, huyết sắc rút sạch. 5 "Ai da, nghe nói hôm qua muội muội Từ lại được hoàng thượng sủng hạnh đấy." Đây là giọng của Quách Lệ phi. Nàng ta lớn hơn hoàng thượng một tuổi, từng là cung nữ thân cận hầu hạ hoàng thượng khi còn trẻ. Cũng có thể xem là một truyền kỳ trong hậu cung. Dù đã hơn ba mươi, nàng ta vẫn rạng rỡ như hoa, không hề có dấu hiệu già nua. Nghe nói, mỗi tháng hoàng thượng đều dành ít nhất hai đêm đến tẩm cung của nàng. Từ Thúy Hoa nghe Quách Lệ phi nói vậy, liền cúi đầu, làm bộ e thẹn, không nói gì. Quách Lệ phi lại nhìn ta: "Hiền phi muội muội, nghe nói hôm qua hoàng thượng vốn định đến chỗ muội?" Ta gật đầu: "Quả thực là vậy." "Nhưng cuối cùng, lại là Từ muội muội được hưởng thánh ân. Hiền phi muội muội không tức giận sao?" Ta chậm rãi mở miệng: "Quách Lệ phi, người là bậc tiền bối trong cung, ta có một điều không rõ, muốn thỉnh giáo. Xin hỏi trong cung có quy định nào nói rằng, sau khi thánh thượng đã định nơi thị tẩm, thì không được phép thay đổi không?" Quách Lệ phi thoáng sững sờ. "Hiền phi muội muội nói gì thế… đương nhiên là không có quy định đó." "Vậy đã rõ. Nếu không có quy củ, thì hoàng thượng muốn thay đổi ý định thế nào là tùy người. Nếu ai có thể nghĩ ra cách khiến hoàng thượng ghé qua cung mình, thì cũng chẳng phạm vào cung quy. Một khi hoàng thượng đã chấp thuận cách làm đó, thì ta có gì phải tức giận?" Ta điềm nhiên đáp. Những phi tần khác thì không thể bình tĩnh như ta. "Như thế này… như thế này, chẳng phải loạn cả rồi sao? Nếu vậy về sau…" Có người bàng hoàng thốt lên. Ta khẽ cười lạnh: "Mỗi người có bản lĩnh riêng, ai thắng thì người đó được sủng ái, ai thua thì cũng không cần đến tìm hoàng hậu nương nương cầu xin. Hoàng hậu nương nương tĩnh dưỡng đã lâu, gần đây mới hồi phục, vừa vặn không cần phải bị những chuyện vặt vãnh này quấy nhiễu." Hoàng hậu Hạ Cẩm Bình đang nằm nghiêng, nghe ta nói xong, liền nhướng mắt nhìn ta một cái, khóe môi cong lên một nụ cười. "Hiền phi nói rất có lý." Nàng ta ngáp một cái, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ đoan trang. "Bổn cung mệt rồi, các ngươi lui xuống đi." Nữ quan bên cạnh hoàng hậu khẽ phất tay, ra hiệu cho chúng ta rời đi. Ta lập tức đứng dậy lui xuống. Nhưng đúng lúc này, hoàng thượng Tần Duệ lại xuất hiện. "Hôm nay tiền triều không có việc, trẫm bãi triều sớm, đến thăm hoàng hậu. Các nàng sáng nay đã trò chuyện gì với hoàng hậu?" Hoàng hậu Hạ Cẩm Bình vốn đang dựa nghiêng, thấy Tần Duệ tới, liền phải nghiêm chỉnh ngồi dậy. "Hoàng thượng à, lúc nãy Hiền phi muội muội nói những lời thật là…" Quách Lệ phi nhân cơ hội lên tiếng tố cáo. Hoàng thượng nhìn ta: "Hiền phi đã nói gì mà khiến Lệ phi kinh ngạc đến vậy?" Quách Lệ phi cố tình thở dài: "Hiền phi muội muội nói rằng, nếu hậu cung không có quy củ nào cấm chuyện tranh giành thánh ân, thì ai có bản lĩnh cướp được hoàng thượng, người đó được sủng ái. Nếu vậy, chẳng phải hậu cung sẽ đại loạn sao? Hoàng thượng, ngài xem, đây là lời gì vậy?" Nàng ta đảo mắt, quét qua ta và Từ Thúy Hoa, muốn một mũi tên trúng hai con chim, khiến cả ta lẫn nàng ta đều khó chịu. Nhưng hoàng thượng lại bật cười. "Hiền phi, có đúng nàng nói vậy không?" Ta nghiêm túc đáp: "Khải bẩm bệ hạ, thần thiếp khi còn ở trong phủ, từ nhỏ đã giúp phụ thân quản gia. Không có quy củ thì không thành phép tắc. Gia quy của Phương gia đều có thành văn, ngoài những trường hợp đặc biệt có thể linh hoạt xử lý, những việc khác đều phải thưởng phạt phân minh. Hậu cung ai ai cũng mong được thánh thượng sủng ái, tám tiên vượt biển, mỗi người một cách. Nếu không có quy định ràng buộc, vậy thì chuyện 'giữa đường cướp người' như hôm qua chỉ là chuyện nhỏ.” “Bệ hạ mỗi ngày đi lại trong cung, có thể nhìn thấy đủ loại phong thái mềm mại uyển chuyển của các nương nương, trăm hoa đua nở, cũng khiến long nhan rạng rỡ, đó chẳng phải là phúc của hậu cung hay sao?" "Phụt…" Hoàng hậu không nhịn được mà bật cười. Còn ta vẫn nghiêm túc như cũ. Hoàng thượng nhìn thấy hoàng hậu che miệng mỉm cười, thoáng qua một tia hoài niệm. Nhưng hoàng hậu lập tức lại trở về dáng vẻ uể oải lười nhác. Hoàng thượng nhìn ta, nở nụ cười đầy hứng thú: "Sở dĩ phong nàng làm Hiền phi, chính là vì biết nàng có tài quản gia." Ta quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ưu ái." Tần Duệ thở dài: "Hiền phi hiền đức, biết trẫm bị cướp đi, mà chẳng có chút ghen tuông nào." Ta lại nghiêm trang đáp: "Thân là phi tần, sao có thể sinh lòng đố kỵ? Như vậy chính là lỗi của thần thiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro