Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 7

Hà Điền Điền

2025-03-16 07:13:55

Tần Duệ nhìn ta mấy lần, như thể muốn nhìn ra điều gì đó. Ta thầm đảo mắt trong lòng. Lão tử kiếp trước làm nam nhân, đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, nữ nhân còn chẳng thích, chẳng lẽ bây giờ lại thích nam nhân? Đừng nhìn ta như vậy, ghê tởm muốn chết. Tần Duệ quay sang nhìn Từ Thúy Hoa, nàng ta cúi đầu e lệ, dáng vẻ như đóa hoa lê run rẩy trong gió, không biết làm sao. Hắn lại thở dài: "Là trẫm sai, là trẫm không đúng. Lẽ ra nên đến gặp Hiền phi, lại nửa đường ghé qua chỗ Hoa nhi. Hoa nhi mới nhập cung, vẫn còn non nớt, trẫm đã quá nuông chiều nàng ấy. Vậy đi, từ nay về sau, như lời Hiền phi nói, nếu có ai vì tranh sủng mà giữa đường cướp trẫm đi, nhất định phải nghiêm trị." Nói xong, hắn đặc biệt liếc nhìn ta. "Hiền phi, nàng nghĩ nên trừng phạt thế nào?" Ta thản nhiên đáp: "Khải bẩm bệ hạ, thần thiếp cho rằng, bất luận là ai dám quấy nhiễu bệ hạ, thì cứ để nàng ta quỳ ngay tại chỗ mình cướp người, vào chính ngọ, quỳ trọn một canh giờ." Thực ra ta còn muốn nói thêm, tốt nhất là phải đội ba viên gạch xanh lên đầu, mỗi viên dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi, đầu gối đặt lên đá vụn cao ba ngón tay.Hồng Trần Vô Định Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nữ nhân yếu đuối, nếu thật sự quỳ đến hỏng chân, Tần Duệ lại trách ta thì sao? Nên thôi vậy. Sắc mặt Từ Thúy Hoa tái nhợt. "Hoàng thượng…" Nàng ta không nhịn được, cất giọng yếu ớt. Tần Duệ ho khẽ một tiếng: "Hiền phi nói rất đúng, từ nay về sau, cứ theo đó mà thực thi, những chuyện trước đây thì thôi bỏ qua." Từ Thúy Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhưng ta lại quỳ xuống: "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương mới là chủ nhân của hậu cung, thần thiếp chỉ là nói lên suy nghĩ của riêng mình. Đã liên quan đến cung quy, bệ hạ vẫn nên thương nghị với hoàng hậu nương nương trước rồi hãy quyết định." Tần Duệ không ngờ ta lại nói vậy, thoáng chút bối rối, nhìn Hạ Cẩm Bình một cái. Hạ Cẩm Bình chẳng thèm nhìn Tần Duệ, chỉ cười cười nói: "Ngọc Xích muội muội vừa xinh đẹp, lại biết nói chuyện, ta rất thích. Một lát nữa, muội muội ở lại trò chuyện với ta một chút." Tần Duệ có hơi khó xử, chỉ nói một câu "quốc sự bận rộn", rồi rời đi. Quách Lệ phi mặt mày khó chịu, lập tức đứng dậy bỏ đi. Từ Thúy Hoa liếc ta một cái, như thể bị dọa đến mức rụt đuôi chạy mất. Hạ Cẩm Bình cười tủm tỉm nhìn ta, hỏi: "Chỉ phải quỳ thôi sao? Hình phạt này thật vô vị, dường như thiếu đi chút gì đó." Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: "Lẽ ra nên đội ba viên gạch xanh, mỗi viên dài bảy tấc, dày một tấc rưỡi, bên dưới đầu gối trải đá vụn cao ba ngón tay." Hạ Cẩm Bình nghe xong, suýt chút nữa cười ra nước mắt. Ta không hiểu, có gì đáng cười chứ? "Phương Ngọc Xích, ngươi đúng là một nhân tài." Nàng ta nhìn ta, nói. "Cung đình này thật vô vị, không ngờ lại có ngươi đến." Ta cảm thấy nữ nhân này thật thú vị, dường như không giống như lời đồn. Hạ Cẩm Bình lại nghiêng người nằm xuống. "Phương Ngọc Xích, ta không sống được bao lâu nữa. Sau này, vị trí Trung Cung này sẽ là của ngươi." 6 Hoàng thượng dường như đã cho ta thể diện rất lớn, nhưng sau đó, hắn vẫn không ngừng sủng hạnh Từ Thúy Hoa. Tần Duệ không vội vã đến chỗ ta. Thế nhưng, quyền hỗ trợ hoàng hậu quản lý lục cung lại rơi vào tay ta. Dĩ nhiên, ta cũng không hoàn toàn nắm đại quyền, mà phải cùng Quách Lệ phi đồng quản lý hậu cung. Quách Lệ phi nhìn ta cực kỳ không thuận mắt. Người ta thường nói, nơi nào có nhiều nữ nhân, nơi đó thị phi nhiều. Thực ra, ở đâu có lợi ích, ở đó có tranh đấu, cứ nhất định gán lên nữ nhân thì thật không công bằng. Quách Lệ phi đã quen làm mưa làm gió trong hậu cung mấy năm nay. Hậu cung của Tần Duệ vốn không đông người, hoàng hậu lại lâm bệnh, gần như toàn bộ cung đình đều nằm trong tay nàng ta. Ta đoán, nữ nhân này hẳn đã từng mơ tưởng đến ngôi hoàng hậu. Đáng tiếc, Tần Duệ không phải Hán Vũ Đế, mà Quách Lệ phi cũng chẳng phải Vệ Tử Phu. Xuất thân của nàng ta quá thấp kém, ngay cả vị trí Quý phi, hoàng thượng cũng không chịu ban cho. Nói đến Quý phi, trong cung vẫn còn một Tào Quý phi, nàng ta là phi tần có nhiều con nhất hậu cung, một hoàng tử, hai công chúa, tiểu công chúa mới chào đời chưa bao lâu. Dạo gần đây, nàng ta luôn cáo bệnh. Tiểu Yến, tâm phúc của ta, rất giỏi thu thập tin tức, thì thầm nói: "Tào Quý phi sau khi sinh con, thân hình béo phì, hồi phục mãi vẫn vô ích, không dám gặp người. Hiện tại mỗi ngày đều uống thuốc điều dưỡng." Ta thầm cảm thấy có chút thương hại. Sinh con vốn đã làm tổn hao nhan sắc, thân hình biến dạng, tất nhiên nàng ta sẽ hoảng loạn bất an. Mà đúng lúc này, hậu cung lại có hai tân nhân nhập cung, dung nhan tựa hoa. Chỉ e rằng, vì lý do đó, nàng ta mới không muốn lộ diện. Ta nhếch môi cười nhạt. Nữ nhân này đúng là ngốc. Ta và Từ Thúy Hoa chẳng qua chỉ là tiên phong, phía sau còn có Vu Phượng Kiều, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, La Vân, nữ nhi của Hồng Lô Tự Khanh, cùng ba mỹ nhân do các chư hầu tiến cống sắp nhập cung. Vu Phượng Kiều tám chín phần sẽ được phong Quý phi. La Vân có thể là phi, cũng có thể là Chiêu nghi. Ba mỹ nhân kia sẽ có vị phần thế nào, còn phải xem tâm tình của Tần Duệ. Mấy ngày nay, hẳn Quách Lệ phi ngủ không ngon, quầng thâm mắt đậm đến mức dọa người. Tần Duệ bận rộn hưởng thụ Từ Thúy Hoa, dĩ nhiên không đến chỗ nàng ta. Còn ta, lại cướp mất một nửa quyền lực của nàng. "Hiền phi nương nương, đừng tưởng hoàng cung là Phương gia của ngươi, hở một chút liền giở trò quản gia." "Lệ phi nương nương, phụ thân ta từng dạy bảo, sau khi nhập cung, tuyệt đối không được quá mức quyến luyến nhà mẹ đẻ. Bất luận xuất thân thế nào, đều phải đặt việc hầu hạ hoàng thượng lên hàng đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0