Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Chương 8

Hà Điền Điền

2025-03-17 03:15:03

Ta thản nhiên đáp. Nghe thấy hai chữ "xuất thân", Quách Lệ phi nghiến răng nghiến lợi. Ta từng sai Tiểu Yến điều tra, biết rõ nàng ta hận nhất chính là thân phận của mình. Nàng ta một mực tin rằng, nếu không phải do xuất thân thấp kém, thì hoàng thượng nhất định đã lập nàng làm hoàng hậu. Toàn bộ hậu cung đều biết, Quách Lệ phi thật sự nghĩ như vậy. Mà điều thú vị nhất chính là, chẳng ai thèm bác bỏ hay tranh luận với nàng ta. Ngay cả hoàng hậu cũng chỉ khẽ cười nhạt, chẳng bao giờ vạch trần trước mặt. Ta bỗng nhớ đến kiếp trước, hoàng thượng từng nói với ta: "Nếu ngươi không xuất thân hàn vi, hẳn cũng có thể làm tướng quốc." Ta nghe xong, mặt đầy cảm kích. Nhưng khi không có ai, ta tất nhiên hiểu rõ, hoàng thượng chỉ đang nói nhảm. Loại ác khuyển như ta, chỉ có thể làm chó săn, mơ tưởng đến tể tướng, buồn cười không chịu nổi. Quách Lệ phi, trừ phi có một người cha làm nhất phẩm đại thần, bằng không, nàng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể làm Lệ phi mà thôi. Hoàng đế vốn là kẻ cô đơn nhất thiên hạ, thế nhưng lại cứ thích cùng người khác diễn trò "tri âm tri kỷ". Kiếp trước, hoàng đế kia để ta bán mạng, liền vờ như "cực kỳ coi trọng tài hoa" của ta. Kiếp này, Tần Duệ lừa Quách Lệ phi tận tâm tận lực hầu hạ hắn, lại chẳng ban cho nàng ta một đứa con, chỉ toàn dùng lời hoa mỹ để dỗ nàng ta. "Nếu không phải vì xuất thân hạn chế, người làm chính thê lẽ ra phải là nàng." Thật khó cho Quách thị khi lại tin vào câu ấy. Quá cũ kỹ, chẳng có chút sáng tạo nào. Thế nhưng, Quách Lệ phi lại tin sái cổ, thậm chí còn cảm thấy tự hào. Không sinh được con, nàng ta e rằng cũng cho rằng mình mệnh bạc. Kỳ thực, là Tần Duệ không muốn để nàng ta sinh. Kiếp trước, ta làm khốc lại, từng tiếp xúc qua đủ loại người. Có một nam nhân, cuối cùng bị tiểu thiếp của mình tố giác, khiến hắn thân bại danh liệt. Hắn không oan uổng. Hắn từng dỗ dành nữ nhân đó tận tâm hầu hạ mình, nhưng sau lưng lại lén bỏ tuyệt tử dược vào thuốc bổ của nàng. Ta từng hỏi hắn: "Vì sao lại đối xử với nữ nhân như vậy?" Hắn cười nhạt: "Ta đâu thiếu nữ nhân để sinh con." "Ngươi không biết nữ nhân chỉ muốn có một hài tử để nương tựa hay sao?" Hắn đáp: "Ta chỉ quan t@m đến hưởng thụ của mình, sao phải quan t@m đến chỗ dựa của nàng? Hơn nữa, ta cung phụng nàng ăn ngon mặc đẹp, ai ngờ nàng lại vong ân phụ nghĩa. Nữ nhân như thế, làm sao có tư cách sinh con cho ta?" Quách Lệ phi hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của nam nhân. Sủng ái chính là độc dược, có khi, Tần Duệ căn bản không để nàng ta vào mắt. Nàng ta chịu khó hầu hạ, lại có thể chiều chuộng hắn đủ kiểu trên giường, nếu có thai rồi, chẳng phải sẽ làm lỡ dở việc phục vụ hắn sao? Thế nhưng, năm tháng vô tình, Quách Lệ phi cũng đã già. Hiện tại, hoàng thượng đang bận hưởng thụ Từ Thúy Hoa. Buồn cười thay, Quách Lệ phi lại chẳng xem Từ Thúy Hoa ra gì. Nàng ta chỉ một mực chướng mắt ta. Ta hỏi nàng ta: "Lệ phi nương nương, sao lại làm khó thần thiếp? Thánh ân cũng đâu rơi vào người thần thiếp." Quách Lệ phi hừ một tiếng. "Hoàng thượng đối với Từ Thúy Hoa chỉ là nhất thời mới lạ. Mấy năm nay, nữ nhân được hoàng thượng cưng chiều không ít, cuối cùng, người mà hoàng thượng tin tưởng nhất vẫn là ta. Ngươi thì khác, hoàng thượng chưa từng chia sẻ quyền lực của ta với ai!" Nàng ta nhìn ta, trong mắt tràn đầy hận ý. Ta thật sự rất muốn cười. Xem ra, hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, Tần Duệ cũng đã biết. Nhưng Quách Lệ phi lại không rõ. Nàng ta luôn đắc ý vì có thể giẫm lên hoàng hậu, thậm chí còn mong hoàng hậu sớm ngày băng hà. Nàng ta không hiểu, hoàng hậu cứ nửa sống nửa c.h.ế.t như thế, nàng ta mới có những ngày tháng dễ chịu. Giờ đây, tuổi nàng ta đã lớn, hoàng thượng chán ngán, lại ghét bỏ nàng ta xuất thân thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, năng lực kém cỏi. Quách Lệ phi không hiểu rằng, nếu hoàng hậu chết, thì ngày tàn của nàng ta cũng đến. Giống như kiếp trước, khi hoàng thượng không cần ta nữa, hắn liền xử lý ta gọn ghẽ. Ta không quan t@m đến khiêu khích của Quách Lệ phi, mỗi ngày chỉ cẩn trọng hoàn thành mọi việc trong tay. Nếu ai đó làm không tốt, ta sẽ cho hắn một bài học nho nhỏ. Ban đầu, các nội quan trong cung tìm cách làm khó ta. Ta cười tủm tỉm, sai một nội quan ăn một bát bánh trôi vừa mới vớt ra khỏi nồi, nhưng đã được nhúng qua nước lạnh. Sau đó, hắn đau bụng không dứt, suýt chút nữa mất mạng. Khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, từ đó, mỗi lần thấy ta, hắn đều run lẩy bẩy. Ta sai người nhắn nhủ: "Nếu ngươi thích, bổn cung còn có thể ban thêm một bát nữa." Từ đó về sau, không ai dám đối đầu với ta nữa. Hồng Trần Vô ĐịnhBánh trôi nhúng qua nước lạnh, bên ngoài nguội nhưng bên trong nóng rực, vừa nuốt xuống, thực quản và dạ dày như bị lửa thiêu. Ăn nhiều, chắc chắn sẽ mất mạng. Trước đây, trong lao ngục, nếu muốn g.i.ế.c người mà không để lại dấu vết, lại không tiện hạ độc, người ta thường dùng phương pháp này. Ăn vài bát, c.h.ế.t không có vết thương, cũng không bị ngân châm phát hiện, chỉ cần báo rằng bị dịch bệnh trong lao là xong. Trong cung, nữ nhân bình thường chẳng ai biết đến thủ đoạn như thế. Thế là, dần dần, có kẻ đồn rằng ta tâm địa rắn rết. Ta giả vờ như không nghe thấy. Nhưng hoàng thượng lại truyền ý chỉ, nói rằng buổi tối muốn "giao lưu tình cảm" với ta. Ta dù thấy ghê tởm, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý. Đã vào cung, chuyện này vốn là điều không thể tránh được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Số ký tự: 0