Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 9
Hà Điền Điền
2025-03-17 06:45:03
7 Biết Tần Duệ sẽ tới, ta liền tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang lại bản thân. Ta hờ hững để cung nhân ngâm mình trong nước ấm, làn da dần dần ửng hồng. Họ giúp ta vấn tóc, tỉa tót đôi mày, trang điểm từng chút một. "Nương nương thật là đẹp." Cung nữ chải tóc cho ta trầm trồ khen ngợi. Ta gật đầu, dặn dò Tiểu Yến thưởng cho họ. Ta trước giờ luôn hào phóng. Khi Tần Duệ tới, ta khoác một bộ sa y màu phấn lam, vừa nhẹ nhàng thoát tục, vừa diễm lệ mê hoặc, khiến ánh mắt hắn không khỏi đờ ra trong chốc lát. Kiếp trước, có một quyền thần đã sụp đổ dưới tay ta. Ta cấu kết với một hoa khôi, dùng nàng ta để hạ gục hắn. Thực ra, ta vẫn không hiểu, một nam nhân thông minh sắc bén như lang sói, vì sao lại có thể bị nữ nhân dắt mũi đến mức ấy?Hồng Trần Vô Định "Bởi vì nàng không yêu ta, nàng chỉ muốn kéo ta xuống bùn." Quyền thần đó cười khổ. "Chính vì nàng không yêu ta, nhưng lại luôn dịu dàng, quyến rũ mỉm cười với ta, nên trong lòng ta cứ muốn tranh đấu với nàng, nhất định phải chiếm được trái tim của nàng." Hoa khôi nghe vậy, bật cười ha hả. "Tên lòng dạ lang sói này, hại ta cửa nát nhà tan, mà còn vọng tưởng đến chuyện chân tình hay không chân tình. Thật buồn cười. Ta chẳng qua chỉ chiều theo ý hắn, để một ngày nào đó có thể tự tay tiễn hắn lên *đoạn đầu đài." (*đoạn đầu đài: nơi hành hình, xử c.h.é.m phạm nhân) Ta cũng cảm thấy rất nực cười. Từ chuyện đó, ta hiểu ra một đạo lý— Nữ nhân xinh đẹp, không mang theo chân tình mà chỉ thuận theo sở thích của nam nhân, chính là thứ vũ khí sắc bén nhất. Vì vậy, ta khẽ nâng mắt, quyến rũ liếc nhìn Tần Duệ một cái, sau đó lại đoan trang hành lễ, nhưng không hề nở nụ cười. Ta biết, hành động này sẽ khiến hắn mất kiểm soát. Hạ Cẩm Bình từng nói với ta rằng, ta rất đặc biệt. "Hiền lương dịu dàng, yêu kiều xinh đẹp, ngoan ngoãn nghe lời, yếu đuối đáng thương – những loại này hoàng thượng đều đã nếm qua. Nhưng dạng như ngươi, hắn vẫn chưa thử qua." Hạ Cẩm Bình là hiền lương dịu dàng, Quách Lệ phi là diễm lệ quyến rũ. Tào Quý phi, người sinh ba đứa con, nghe nói rất ngoan ngoãn ngoan hiền. Còn loại yếu đuối đáng thương, chính là Nhuyễn phi đã chết, người từng sinh hạ nhị hoàng tử rồi qua đời. Hạ Cẩm Bình từng đánh giá ta là dạng người ‘lạnh lùng kiêu sa’. "Loại của ngươi rất hiếm thấy. Một hoàng đế, d*c vọng chinh phục không dễ gì được thỏa mãn. Bởi vì nữ nhân trong hậu cung quá dễ bị chinh phục. Hắn không thị tẩm ngươi, không phải vì không có hứng thú, mà là hắn không vội. Hắn muốn từ từ thưởng thức." Hạ Cẩm Bình nói đầy hứng thú. Ta nhìn nàng ta, thầm nghĩ, cái gọi là "hiền lương dịu dàng", chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến ta. Vào cung rồi, muốn có quyền lực, thì phải lấy sắc hầu người. Đêm hôm ấy, Tần Duệ muốn dừng cũng không dừng được. Về phần bị nam nhân ngủ qua… Cắn răng chịu đựng một chút, cũng không đến nỗi khó chấp nhận. Dù rằng, cảm giác vẫn có chút kỳ quái. "Đêm mai trẫm lại đến chỗ nàng." Ta nhanh nhẹn giúp Tần Duệ mặc y phục, mặt không chút biểu cảm. Hạ Cẩm Bình từng nói, ta thuộc dạng "dù vô tình cũng khiến người ta rung động". Càng ít biểu cảm, lại càng hấp dẫn. Đừng cười. Một khi cười lên, có khi lại khiến người ta lạnh sống lưng. Quách Lệ phi nhìn ta càng lúc càng không thuận mắt. Mỗi lần ta đến thỉnh an, ánh mắt nàng ta hệt như muốn xé xác ta ra nuốt vào bụng. Thật nực cười. Nàng ta đáng ra phải đi tìm Tần Duệ tính sổ mới đúng, trừng mắt với ta thì có ích gì? Kiếp trước, khi tiễn người khác xuống hoàng tuyền, ta cũng từng nói với họ: "Người muốn ngươi chết, là hoàng thượng. Oán có đầu, nợ có chủ, đừng hận ta." Kết quả, xuống Địa phủ rồi, ta lại bị phán sát nghiệp quá nặng. Đúng là mẹ kiếp… "Hiền phi muội muội thật là rạng rỡ. Được thánh thượng sủng ái quả nhiên khác biệt." "Lệ phi nương nương năm đó chắc hẳn còn rạng rỡ hơn." Ta lười tranh luận. Quách Lệ phi liền quay sang Từ Thúy Hoa: "Muội muội vốn là người được hoàng thượng yêu thích nhất, nhưng bây giờ thì…" Ta chẳng chờ nàng ta nói hết câu, đã thản nhiên đáp: "Hậu cung nếu không thể mưa móc đều rưới, mà chỉ có một người độc sủng, thì người đó chẳng phải là yêu phi sao? Đắc tội với cả hậu cung, chẳng khác nào Đát Kỷ, cuối cùng cũng bị thiêu sống mà thôi." Từ Thúy Hoa và Quách Lệ phi lập tức ngậm miệng. Nhưng ngay tối hôm đó, hoàng thượng lại tiếp tục ngủ lại cung của ta. Sáng hôm sau, Quách Lệ phi như bắt được nhược điểm, lập tức lên tiếng: "Hiền phi nương nương, chính ngươi đã nói, nếu một người luôn độc chiếm thánh ân, thì chẳng khác nào yêu phi, nên bị thiêu chết." Ta chẳng buồn ngẩng đầu: "Lệ phi nương nương, nghe nói người từng liên tục hầu hạ hoàng thượng suốt mười mấy ngày. Nếu đã phải thiêu, thì cũng nên bắt đầu từ người trước." Có kẻ nghe xong liền bật cười. Là Lục Chiêu nghi. Nghe nói nàng ta từng được sủng ái vô cùng, nhưng về sau lại dần dần chìm vào quên lãng. Trước kia, nàng ta rất thích cười, có lẽ thuộc dạng hoạt bát đáng yêu. Nhưng từ khi ta vào cung, ta hầu như chưa từng thấy nàng ta cười. Quách Lệ phi trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như muốn nuốt sống ta. Ta lại nhẹ nhàng mỉm cười với nàng ta: "Lệ phi nương nương, thần thiếp có chỗ nào sai, đã có hoàng hậu nương nương dạy bảo. Dù nương nương có là bậc trưởng bối trong cung, cũng không cần lạm quyền. Chẳng lẽ… nương nương có ý định thay thế hoàng hậu?" Người Quách Lệ phi run lên một cái. Đúng lúc này, từ ngoài vang lên giọng nói của tổng quản thái giám: "Hoàng thượng giá đáo!" Quách Lệ phi lập tức bày ra bộ dạng nước mắt lưng tròng. Còn ta, vẫn không chút biểu cảm. Hoàng thượng bước vào, ngồi xuống, vừa thấy mắt Quách Lệ phi đỏ hoe, tất nhiên phải hỏi: "Lệ phi, sao lại thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro