Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Bồ Đề Nở Hoa, T...

Mục Dương Sinh

2024-11-16 20:42:38

Nhưng khi Linh Bảo Nhi nhận lấy Thánh Tiên Kiếm đã được chữa trị, nàng ấy hoàn toàn kinh ngạc.

Lực lượng thật là khủng khiếp!

Thanh kiếm này, cũng không đơn giản như sư phụ nói!

“Sư phụ, thanh kiếm này nhất định chính là tiên bảo giáng thế tối hôm qua!”

Trần Trường An lắc đầu: “Lực lượng này quá yếu, sao có thể là tiên bảo.”

Linh Bảo Nhi nghe Trần Trường An nói, cảm nhận được lực lượng bàng bạc ẩn chứa trong Thánh Tiên Kiếm, vẻ mặt nàng ấy dại ra.

Lực lượng này, thật sự rất yếu sao?

Trần Trường An xua tay: “Lu nước ngoài miếu kia cũng đã đầy, mang vào trong miếu cho vi sư, sau đó đi làm cơm sáng.”

Linh Bảo Nhi cất Thánh Tiên Kiếm đi, cũng không nghĩ nhiều nữa, nếu sư phụ đã nói là không phải, vậy nhất định không phải tiên bảo tối hôm qua.

“Sư phụ, cơm sáng người muốn ăn cái gì?”

Ánh mắt Trần Trường An sáng lên: “Ăn thịt hổ yêu tối hôm qua đi, hầm chân hổ ăn, nhớ bỏ cả dương vật hổ vào.”

“Sư... Sư phụ, hầm cả dương vật hổ sao.”

Linh Bảo Nhi yếu ớt lên tiếng.

“Đương nhiên, khoảng thời gian này vi sư làm lụng vất vả quá độ, cần bồi bổ.”

Thấy khuôn mặt nhỏ của Linh Bảo Nhi đỏ rực.

Trần Trường An gõ đầu nàng ấy.

“Ai da, sư phụ, sao người lại đánh Bảo Nhi?”

Linh Bảo Nhi ôm đầu, vẻ mặt ấm ức.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy, còn không mau đi nấu cơm.”

“Dạ dạ.”

Linh Bảo Nhi đi chân trần, tung ta tung tăng chạy về trong miếu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Trường An lắc đầu, hắn cũng không có ý đồ gì với Linh Bảo Nhi.

Nàng ấy mới mười mấy tuổi, còn là sân bay, tuy rằng lớn lên ngoan ngoãn xinh đẹp, nhưng cũng không phải là gu của hắn.

Hì hì hì, ngực nở mông cong, cực phẩm nhân gian, đây mới là đồ ăn mà hắn muốn ăn.

Lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, Trần Trường An nhìn quanh bốn phía.

Ngoài miếu, cỏ dại mọc thành cụm, khắp nơi đều là gạch ngói đổ nát, trước cửa còn có một cây bồ đề khô héo.

Hoàn cảnh như vậy, Trần Trường An không thích.

Giơ tay vung lên, Trần Trường An lại lần nữa thi triển “Vạn vật sinh linh”.

3 mét ngoài miếu, ánh sáng xanh lập loè, trong nháy mắt, tất cả cỏ dại đều biến thành linh thảo.

Hắn vậy mà trực tiếp biến miếu tiên nhân này thành bảo địa một phương.

Sau đó, Trần Trường An lại đi tới trước cây bồ đề khô héo kia.

Cây bồ đề đúng lúc nằm trong phạm vi 3 mét ngoài miếu, hắn đặt tay trên cây bồ đề.

Cây khô gặp mùa xuân, cây bồ đề sống lại, sinh cơ bàng bạc, cành lá, lay động phát ra âm thanh xôn xao, bồ đề nở hoa, hương khí nồng đậm, tràn ngập toàn bộ miếu tiên nhân.

Trần Trường An vừa lòng cười nói.

“Đây còn tạm được, hoàn cảnh như vậy mới thích hợp là nơi cư trú của thế ngoại cao nhân như ta.”

Mà Linh Bảo Nhi vừa mới chuẩn bị đi ra di chuyển lu nước, khi thấy được thay đổi bên ngoài, đôi mắt sáng ngời kia trừng lớn, nàng ấy đứng tại chỗ như bị thạch hóa, một lần nữa bị chấn động!

Đây là sinh ra ảo giác sao???

Sao mà mới chỉ vào trong miếu đi ra, bên ngoài đã thay đổi rồi???

......

Dưới chân Phi Tiên Sơn, một trận hắc phong nổi lên.

Hắc phong tan đi, một đường nhân mã xuất hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ khoác áo đen, mang theo mặt nạ mặt quỷ, cả người tản ra khí tức âm u lạnh lẽo.

Người cầm đầu mang một chiếc mặt nạ quỷ màu vàng, hắn ta nhìn lên đỉnh núi.

Xuyên thấu qua mặt nạ quỷ, cặp mắt kia toát ra ánh sáng âm lệ lạnh lẽo.

“Ánh sáng vừa rồi, nhất định là dị tượng khi tiên bảo giáng thế, lần này đến nhất định phải đoạt được tiên bảo!”

Hắn ta vung tay lên, chuẩn bị lên núi.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Đúng lúc này, ở phương xa có ba tia sáng đỏ cắt qua phía chân trời, nhanh chóng lao tới.

Ánh đỏ tan đi, lộ ra ba nam tử cường tráng, khuôn mặt bọn họ hung ác, trên mặt đều có một vết sẹo, dáng vẻ dữ tợn, hung tợn.

Bọn họ cũng tới vì Phi Tiên Sơn trước mắt.

Nam tử cường tráng cầm đầu, cả người pháp lực mênh mông, tu vi Kim Đan cửu giai, hắn ta là quật chủ Ác Long Quật, Lý Bá Thiên!

Hai người phía sau, là hai đại trưởng lão của Ác Long Quật, cũng là cường giả Kim Đan Cảnh.

Lý Bá Thiên thấy đội nhân mã này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó dừng lại, hét lớn.

“Dẫn đầu chính là tông chủ Quỷ Lâu tông, Cừu Thiên Đồ?”

Người áo đen mang mặt nạ quỷ màu vàng cười lạnh: “Lý Bá Thiên Ác Long quật, xem ra ngươi cũng tới tranh đoạt tiên bảo giáng thế tối hôm qua!”

“Quả nhiên là Cừu tông chủ, ngươi cũng có thể tới, vì sao lão tử không thể tới?”

Cừu Thiên Đồ lãnh đạm không lạnh không nhạt nói: “Nói vậy, xem ra người của Cửu Kiếm tông cũng tới.”

Lý Bá Thiên cười ha ha: “Đám người của Cửu Kiếm tông kia không tới được.”

“Sao lại vậy?” Cừu Thiên Đồ khó hiểu.

“Nhóm người Cửu Kiếm tông phái tới tối qua đã bị đại trưởng lão của Ác Long Quật ta giết sạch, lần cướp tiên bảo này, đương nhiên là Cửu Kiếm tông không có tư cách.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0