Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Tiên Bảo? Thánh...

Mục Dương Sinh

2024-11-16 20:42:38

Hắn rời khỏi miếu tiên nhân, dừng lại bên cạnh ranh giới của lĩnh vực vô địch, nhìn từ đỉnh núi ra phương xa.

Đó là núi non mênh mông vô bờ, xanh um tươi tốt, ánh sáng mặt trời mới ló, chim bay lượn.

Một ngày tốt đẹp, bắt đầu từ hôm nay trở đi.

Đột nhiên, một ánh sáng lộng lẫy cắt qua phía chân trời, rơi vào trong Phi Tiên Sơn.

“Ầm” một tiếng, ánh sáng kia hoàn toàn rơi xuống vùng đất trước mặt Trần Trường An phía trước đại địa bên trong.

Trần Trường An trừng lớn mắt.

Chuyện bất ngờ xảy ra này, khiến hắn hoàn toàn không đoán trước được.

Tiếng vang lớn kia, đã khiến Linh Bảo Nhi đang ngủ say trong miếu bừng tỉnh.

Linh Bảo Nhi buồn ngủ nhập nhèm, xoa đôi mắt đi ra.

“Sư phụ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Trần Trường An nhìn chăm chú vào vùng đất có ánh sáng kia.

Khi ánh sáng tan đi, có một thanh kiếm đồng cắm ở đó.

“Là một thanh kiếm đồng từ trên trời giáng xuống.”

Trần Trường An cảm thấy lòng còn sợ hãi, sắc mặt có chút trắng bệch.

Cũng may hắn không rời khỏi lĩnh vực vô địch, nếu đi lên phía trước mấy mét, chuôi kiếm đồng từ trên trời giáng xuống này có thể lấy mạng hắn!

Quả nhiên, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.

“Một thanh kiếm?”

Linh Bảo Nhi hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Nghĩ đến thanh kiếm từ trên trời giáng xuống.

Nàng ấy trừng lớn hai mắt.

“Sư phụ, thanh kiếm này có phải là tiên bảo giáng thế tối hôm qua hay không?”

“Tiên bảo gì?”

Trần Trường An nghi hoặc.

“Sư phụ không biết?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nói nghe xem.”

Linh Bảo Nhi gật đầu, kể hết chuyện xảy ra tối hôm qua cho Trần Trường An.

Trần Trường An nghe xong, cảm thấy rất lạ.

Quyền ảnh khủng bố phá trời, có một thanh tiên kiếm rơi xuống.

Không ngờ tối qua trong Thập Vạn Đại Sơn này còn xảy ra chuyện chấn động như thế.

Đáng tiếc, hắn ở trong miếu không nhìn thấy.

Có chút tiếc nuối.

Trần Trường An cũng không biết tất cả là do khi mình giết nữ quỷ, không khống chế được lực lượng đã gây ra.

“Thập Vạn Đại Sơn quả nhiên thần bí hung hiểm, ngoại trừ có cường giả khủng bố như sư phụ, vẫn còn cường giả khác.”

Trần Trường An dạy dỗ: “Đồ nhi ngoan, ngươi nói không sai.”

“Tuy rằng vi sư rất mạnh, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chớ tự đại cuồng vọng, nhất định phải khiêm tốn.”

Chỉ cần Linh Bảo Nhi ở trong lĩnh vực vô địch của hắn, thì không cần lo lắng an nguy của nàng ấy.

Nhưng rời khỏi lĩnh vực vô địch, hắn không cách nào cứu nàng ấy.

“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ khiêm tốn.”

Nhìn thanh kiếm đồng này, Trần Trường An nói: “Đồ nhi, ngươi nói đây là tiên bảo, sao nhìn không giống chút nào thế.”

Vừa mới dứt lời, Linh Bảo Nhi đã tung tăng nhảy nhót, rời khỏi lĩnh vực vô địch, đi tới trước thanh kiếm đồng kia.

Trần Trường An hoảng sợ.

“Bảo Nhi, quay về!”

Linh Bảo Nhi rời khỏi lĩnh vực vô địch, nếu thanh kiếm đồng kia có gì hung hiểm, mình không thể bảo vệ được nàng ấy.

Tối hôm qua mới nhận một đồ đệ, đừng mới hôm nay đã chết thẳng cẳng.

“Sư phụ, sao vậy?”

Thấy thanh kiếm đồng kia cũng không có động tĩnh, không thương tổn tới Linh Bảo Nhi.

Trần Trường An thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không… Không có gì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa dứt lời, Linh Bảo Nhi đã cầm lấy thanh kiếm đồng kia, vẫy vẫy.

“Sư phó, thanh kiếm này hẳn không phải là tiên bảo tối hôm qua, rất bình thường, cũng không ẩn chứa lực lượng gì.”

Sự căng thẳng trong lòng Trần Trường An cũng được thả lỏng.

“Đem tới đây vi sư nhìn xem.”

Linh Bảo Nhi cầm thanh kiếm đồng quay về trong lĩnh vực vô địch, giao kiếm cho Trần Trường An.

Linh Bảo Nhi cũng không có cảm nhận được chỗ phi phàm của thanh kiếm đồng này, nhưng Trần Trường An lại có thể cảm nhận được rõ ràng chính xác.

Hắn nhận thấy được lực lượng ẩn chưa trong thanh kiếm này.

Nhưng lực lượng này quá mỏng manh, chỉ cần dùng sức, hắn có thể bẻ gãy thanh kiếm này.

“Sư phụ, sao vậy?”

Trần Trường An vận dụng công năng thứ hai của lĩnh vực vô địch “Vạn vật sinh linh”.

Ở trong tay hắn, thanh kiếm đồng này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng được chữa trị.

Rất nhanh, đã biến thành một thanh kiếm đồng mới tinh, lập lòe ánh sáng bắt mắt.

“Oa, thanh kiếm này thật xinh đẹp.”

Trong mắt Linh Bảo Nhi như có ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.

Kiếm đồng lúc này, đã thay đổi hoàn toàn khác trước đó.

Ánh sáng màu đồng lập loè, một mặt điêu khắc sao trời nhật nguyệt, một mặt điêu khắc núi sông cỏ cây, tiên khí bàng bạc, cực kỳ phi phàm, phía trên chuôi kiếm, điêu khắc hai chữ “Thánh Tiên”, kiếm này tên là Thánh Tiên Kiếm!

Sau khi dùng “Vạn vật sinh linh” chữa trị Thánh Tiên Kiếm, lực lượng ẩn chứa bên trong còn mạnh mẽ hơn trước không ít.

Đương nhiên, nếu Trần Trường An muốn bẻ gãy thanh kiếm này, chỉ cần dùng chút sức là có thể.

Thanh kiếm này vô dụng với hắn, hắn cũng chướng mắt.

Nếu tiên bảo là thứ đồ này, vậy cũng quá thấp kém rồi.

“Ngươi thích sao, vậy cho ngươi.”

Trần Trường An ném Thánh Tiên Kiếm cho Linh Bảo Nhi.

Linh Bảo Nhi nhận lấy Thánh Tiên Kiếm đã được chữa trị, vui vẻ ra mặt.

“Sư phụ đại nhân thật tốt, cảm ơn sư phụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch)

Số ký tự: 0