Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi
Chương 24
2024-11-14 00:29:34
Chị dâu cả may mắn trốn được, nhưng vẫn phải nộp phạt một khoản không nhỏ. Còn chị dâu hai vì muốn sinh con trai, về nhà mẹ đẻ tránh nhưng lại bị ngã, mất cả con lẫn sức khỏe. Sau này hơn bốn mươi tuổi đã yếu hẳn, chẳng còn sống được bao lâu.
“Chưa đâu con. Nhà mình năm kia mới thuê núi trồng cây, tiền bạc đều dốc vào hết rồi. Hai chị dâu con người thì gầy yếu, cũng muốn đợi vài năm bồi bổ thêm rồi mới tính chuyện sinh con. Sao vậy?”
“Gần đây con quen thêm mấy người bạn ở vùng ngoài, nghe họ nói bên ngoài chính sách kế hoạch hóa gia đình ngày càng gắt gao! Trước đây thỉnh thoảng trong làng cũng có tuyên truyền, nói là phải sinh ít, sinh có chọn lọc, nhưng do nhà mình ở trong núi xa xôi, nên chưa bị quản chặt. Thế nhưng sang năm có khi không thoát được nữa đâu mẹ, nghe nói là dù có lỡ mang thai cũng phải lên trạm y tế uống thuốc phá thai!”
Mẹ Lâm kinh hoảng, nắm chặt tay con, giọng run run: “A Tuệ, con nói thật đấy chứ? Trước đây đội trưởng cũng cầm loa tuyên truyền, bảo không được sinh nhiều. Nhà nào chẳng có bốn, năm đứa con, một hai đứa thì sao đủ!”
"Nhưng sao nghiêm trọng đến mức ấy được... Mang thai rồi mà còn bắt phải bỏ đi? Sao mà tàn nhẫn vậy? Đó là sinh mạng con người mà!”
Lâm Tuệ cũng thấy rùng mình, nhưng nàng nghĩ đến những cảnh trong mơ, có biết bao phụ nữ bị cưỡng ép bỏ con, máu me khắp nơi. Mấy năm sau, mức độ còn nghiêm trọng đến mức bị gọi là “năm buộc ga-rô”...
"Là thật đấy! Thai sáu bảy tháng, tay chân con đã dài, mà cũng bắt phải phá bỏ! Họ nói không cho sinh là không cho sinh."
Mẹ Lâm nghe mà mặt trắng bệch, “Thật là tạo nghiệp! Sao có thể làm như vậy! Làm thế không chỉ mất con, mà mạng người lớn cũng nguy hiểm.”
“Ai nói không phải! Kể cả có lén sinh ra, cũng khó mà đăng ký hộ khẩu, rồi lại bị truy quét, bắt giam, phạt tiền mấy trăm đến cả ngàn, nhà mình sao chịu nổi…”
Nhà này của cải không nhiều, lắm lắm cũng chỉ đủ dành dụm được vài trăm, còn phải để dành mai mốt lo cưới vợ cho em trai nhỏ!
Mẹ Lâm trong lòng lo lắng rối bời, muốn không sinh thêm nhưng lại không đành.
“Nhà mình ít con quá, anh cả con chỉ có một đứa, anh hai thì còn chưa có con trai nào. Sang năm mà quản chặt hơn nữa, nếu năm nay có thai thì liệu có thể trốn không?”
Không có con trai, người trong làng sẽ cười nhạo là “tuyệt hậu” mất!
Lâm Tuệ lắc đầu: “Con cũng không biết. Làng mình xa xôi, còn có thể trốn lên núi, chắc là còn tránh được. Nhưng nhà mình thật thà, không có thù oán với ai, mà lỡ gặp kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút tiền thưởng mà đi báo cáo thì cũng khó…”
Mẹ Lâm cau mày, càng nghĩ càng hoảng sợ, “Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, ta phải nhắc chuyện này với các chị dâu con. Còn con nữa, con cũng mau sinh con đi...”
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc trong phòng, đến khi ra ngoài, sắc mặt mẹ Lâm mới bớt lo lắng đôi chút.
Bà nhìn cậu con trai út đang quanh quẩn, thấy còn nhỏ quá, nghĩ chắc phải đợi mười năm nữa mới tính chuyện cưới vợ.
Tối hôm ấy, nhà giết một con gà mái già để hầm canh, cả nhà cùng nhau bồi bổ sức khỏe.
Lâm tiểu đệ từ hôm trước đã vớt được một mớ ốc đá, ngâm trong chậu cho nhả sạch bùn đất. Khi ốc đã sạch, cậu lấy đá đập vỡ vỏ, rồi chị dâu cả hái một ít lá rừng, băm ớt cay, xào ốc đá cho thơm lừng, để làm mồi nhắm rượu.
“Chưa đâu con. Nhà mình năm kia mới thuê núi trồng cây, tiền bạc đều dốc vào hết rồi. Hai chị dâu con người thì gầy yếu, cũng muốn đợi vài năm bồi bổ thêm rồi mới tính chuyện sinh con. Sao vậy?”
“Gần đây con quen thêm mấy người bạn ở vùng ngoài, nghe họ nói bên ngoài chính sách kế hoạch hóa gia đình ngày càng gắt gao! Trước đây thỉnh thoảng trong làng cũng có tuyên truyền, nói là phải sinh ít, sinh có chọn lọc, nhưng do nhà mình ở trong núi xa xôi, nên chưa bị quản chặt. Thế nhưng sang năm có khi không thoát được nữa đâu mẹ, nghe nói là dù có lỡ mang thai cũng phải lên trạm y tế uống thuốc phá thai!”
Mẹ Lâm kinh hoảng, nắm chặt tay con, giọng run run: “A Tuệ, con nói thật đấy chứ? Trước đây đội trưởng cũng cầm loa tuyên truyền, bảo không được sinh nhiều. Nhà nào chẳng có bốn, năm đứa con, một hai đứa thì sao đủ!”
"Nhưng sao nghiêm trọng đến mức ấy được... Mang thai rồi mà còn bắt phải bỏ đi? Sao mà tàn nhẫn vậy? Đó là sinh mạng con người mà!”
Lâm Tuệ cũng thấy rùng mình, nhưng nàng nghĩ đến những cảnh trong mơ, có biết bao phụ nữ bị cưỡng ép bỏ con, máu me khắp nơi. Mấy năm sau, mức độ còn nghiêm trọng đến mức bị gọi là “năm buộc ga-rô”...
"Là thật đấy! Thai sáu bảy tháng, tay chân con đã dài, mà cũng bắt phải phá bỏ! Họ nói không cho sinh là không cho sinh."
Mẹ Lâm nghe mà mặt trắng bệch, “Thật là tạo nghiệp! Sao có thể làm như vậy! Làm thế không chỉ mất con, mà mạng người lớn cũng nguy hiểm.”
“Ai nói không phải! Kể cả có lén sinh ra, cũng khó mà đăng ký hộ khẩu, rồi lại bị truy quét, bắt giam, phạt tiền mấy trăm đến cả ngàn, nhà mình sao chịu nổi…”
Nhà này của cải không nhiều, lắm lắm cũng chỉ đủ dành dụm được vài trăm, còn phải để dành mai mốt lo cưới vợ cho em trai nhỏ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Lâm trong lòng lo lắng rối bời, muốn không sinh thêm nhưng lại không đành.
“Nhà mình ít con quá, anh cả con chỉ có một đứa, anh hai thì còn chưa có con trai nào. Sang năm mà quản chặt hơn nữa, nếu năm nay có thai thì liệu có thể trốn không?”
Không có con trai, người trong làng sẽ cười nhạo là “tuyệt hậu” mất!
Lâm Tuệ lắc đầu: “Con cũng không biết. Làng mình xa xôi, còn có thể trốn lên núi, chắc là còn tránh được. Nhưng nhà mình thật thà, không có thù oán với ai, mà lỡ gặp kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút tiền thưởng mà đi báo cáo thì cũng khó…”
Mẹ Lâm cau mày, càng nghĩ càng hoảng sợ, “Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, ta phải nhắc chuyện này với các chị dâu con. Còn con nữa, con cũng mau sinh con đi...”
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc trong phòng, đến khi ra ngoài, sắc mặt mẹ Lâm mới bớt lo lắng đôi chút.
Bà nhìn cậu con trai út đang quanh quẩn, thấy còn nhỏ quá, nghĩ chắc phải đợi mười năm nữa mới tính chuyện cưới vợ.
Tối hôm ấy, nhà giết một con gà mái già để hầm canh, cả nhà cùng nhau bồi bổ sức khỏe.
Lâm tiểu đệ từ hôm trước đã vớt được một mớ ốc đá, ngâm trong chậu cho nhả sạch bùn đất. Khi ốc đã sạch, cậu lấy đá đập vỡ vỏ, rồi chị dâu cả hái một ít lá rừng, băm ớt cay, xào ốc đá cho thơm lừng, để làm mồi nhắm rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro