Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Chương 25

2024-11-14 00:29:34

Cả nhà dọn bàn ra dưới tán cây ngoài sân, gió nhẹ thổi qua, mấy người đàn ông vừa uống rượu vừa hút ốc đá, thấy thật thoải mái.

Chờ đến khi trăng lên cao, Từ Đông Thăng mới vào nhà, mắt vẫn còn sáng rõ, chứng tỏ chưa uống nhiều lắm.

Anh ôm lấy Lâm Tuệ, hôn một cái, nhưng tay vẫn giữ lễ, ở nhà mẹ vợ không dám làm càn.

“Anh cả và anh hai bảo sáng mai sớm dẫn ta lên núi săn bắn.”

Ngọn núi sau làng này không giống với núi sau thôn Hướng Dương, mà cao lớn và hiểm trở hơn nhiều.

Trong thôn, đất đồng bằng để trồng lương thực không có nhiều, hầu như nhà nào cũng phải lên núi trồng trọt để sinh sống. Đường xá đi lại khó khăn, nông sản làm ra cũng khó mà bán được.

Nhà họ Lâm có trồng một mảnh nhỏ cây trà trên núi, và thêm vài cây ăn quả. Đến mùa, thường có nhà máy vào tận nơi thu mua để làm đồ hộp, giá cả tính từng xu từng hào, không được bao nhiêu.

Sống trong vùng núi sâu, có vài nhà vẫn còn giữ những chiếc súng tự chế từ đời ông cha, nhưng không thể dùng ở gần thôn, dễ gây nguy hiểm cho người khác, chỉ có thể lén lút sử dụng trong rừng sâu.

Anh cả và anh hai của Lâm Tuệ không có ý định dùng súng, chỉ đi đào bẫy để bắt mấy con thú nhỏ. Vì lần này cô em rể về chơi nên họ mới hào phóng rải ít hạt kê vào bẫy để dụ mồi. Nếu không, bình thường họ chỉ đào bẫy rồi để đó, vài ngày sau quay lại cũng có thể bắt được thú.

Họ đào bẫy, phủ lên một lớp cỏ mỏng, rồi rải thêm ít hạt kê. Đây là bẫy gà rừng, thỉnh thoảng cũng có thể bắt được các con vật nhỏ khác.

Nhà họ Lâm ít ăn thịt heo, nhưng nhờ sống gần núi nên thịt thú rừng lại chẳng thiếu.

Sau khi đặt xong vài bẫy gà rừng, cả nhóm lại đi tìm hang thỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm tiểu đệ hiện đang học lớp 5, nhưng không muốn học tiếp nữa, cứ xin nghỉ học suốt. Hôm nay cậu nhóc càng nằng nặc đòi theo anh cả lên núi.

Anh cả Lâm cũng không học nhiều chữ, coi cậu em út như con trai mình mà dạy bảo, thấy cậu nhóc kiên quyết quá thì cũng đồng ý cho đi cùng.

Lâm tiểu đệ tràn đầy năng lượng, hào hứng dạy anh rể cách tìm hang thỏ: “Thêm một cái hang nữa ở đây này!”

Nói “thỏ khôn có ba hang” quả thật không sai. Ở nơi có thỏ, mặt đất chỗ nào cũng thấy hang. Nếu không bịt hết các lối thoát, thỏ sẽ chạy mất.

Lâm tiểu đệ dùng đá bịt kín các lối hang khác, rồi lấy cỏ khô đốt, nhét vào hang chính để hun khói.

Đặt giỏ tre trước cửa hang, cậu ngồi xuống im lặng chờ đợi.

Không lâu sau, từ trong hang có tiếng lục sục, một con thỏ mập ú lao ra, chui thẳng vào giỏ.

“Đúng là cao tay thật!” Từ Đông Thăng lần đầu tiên thấy kiểu bắt thỏ này, mà thỏ bắt được vẫn còn lành lặn, không bị thương chút nào.

“Chỗ bọn ta núi thấp, cũng có thỏ nhưng không nhiều và to như vậy. Đôi khi đến mùa thu hoạch, thỏ mới xuống đồng ăn trộm lúa. Lúc đó bà con mới đi bắt, nhưng khó mà bắt được.”

Lâm tiểu đệ rất thích nghe anh rể kể về những thứ khác biệt giữa hai nơi.

“Đồng ruộng bên mình ít, núi nhiều, nên thỏ trong núi có cái ăn quanh năm. Nhưng thỏ lại thích đào hang, làm ảnh hưởng đến trà và cây ăn quả, nên đôi khi mọi người phải cùng nhau lên núi bắt chúng.”

“Tỷ phu, tam tỷ em xào thỏ ngon lắm, sau này anh về chơi thường xuyên, chúng ta sẽ cùng nhau lên núi bắt thỏ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi

Số ký tự: 0