Cải Tạo Ông Chồng Phế Vật, Tôi Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ Năm 20 Tuổi
Chương 26
2024-11-14 00:29:34
Lâm tiểu đệ nhón chân vỗ vai anh rể, trông ra dáng một người anh em chí cốt hẳn hoi.
Anh cả Lâm cũng cười, bảo hai người thường xuyên về chơi, trong nhà vốn chẳng có nhiều người, thỉnh thoảng đông vui cũng tốt.
“Được!” Từ Đông Thăng cũng cảm thấy bên nhà mẹ vợ vui hơn hẳn nhà mình.
Mấy người lên núi vừa săn vừa hái quả, hái được một túi đầy bưởi, hồng, và còn nhặt không ít hạt dẻ.
Lâm Tuệ thì ở nhà cùng hai chị dâu trò chuyện, ôm hai cô cháu gái nhỏ nhắn gầy gò, thấy chúng ngoan ngoãn đáng yêu.
Mẹ nàng đã kín đáo nói với hai chị dâu về chuyện kế hoạch hóa gia đình sẽ ngày càng siết chặt, khiến họ sợ hãi không ít.
Chị dâu hai cảm thấy áp lực nhiều hơn chị dâu cả. Nhưng ngay cả chị dâu cả cũng chỉ có một đứa con trai, nhà ít anh em nên càng cần con cái để sau này có người giúp đỡ. Nếu gặp rắc rối mà không có ai đỡ đầu thì cũng nguy.
Từ nay, họ phải kiêng nước lạnh, chăm sóc sức khỏe tốt hơn.
Nhìn thấy mọi người xuống núi, bao tải và giỏ đều đầy ắp, chị dâu hai cười nói, “Hôm nay thu hoạch lớn quá nhỉ.”
Lâm tiểu đệ hào hứng khoe với mọi người, nhe răng cười: “Tổng cộng sáu con thỏ với bốn con gà rừng!”
“Ôi, giỏi thật đấy!”
Ba đứa cháu cũng xúm lại, reo lên, “Oa! Chú nhỏ giỏi quá!”
“Cha ta cũng giỏi nữa!”
Lâm Tuệ cũng tiến lại xem, thấy cả đống thỏ, nàng không lấy làm lạ, ngày trước chưa lấy chồng nàng cũng thường theo anh cả, anh hai lên núi bắt thỏ. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Từ Đông Thăng, nàng vẫn cười khen: “Đông ca thật là giỏi!”
Từ Đông Thăng đỏ bừng tai, nếu mà có cái đuôi chắc anh đã vểnh lên rồi.
Lúc này mẹ Lâm từ bếp đi ra, cười nói, “Nước ấm nấu sẵn rồi, tối qua ăn gà hầm rồi, hôm nay mình xào thỏ ăn nhé.”
Lâm Tuệ sờ thử bụng một con thỏ thấy nó phình to, liền nói: “Con thỏ này đang mang bầu.”
Nàng chợt có ý nghĩ, “Chúng con sắp ra ở riêng, vẫn chưa mua được gà con, thôi thì nuôi thỏ tạm cũng được. Mẹ, con này mình đừng giết nhé.”
Mẹ Lâm cũng nghĩ đến việc con gái ra riêng chắc gì đã có đủ đồ dùng, liền bảo, “Mua gà con làm gì cho tốn tiền. Mẹ đang ấp sẵn mấy con gà con trong nhà, đến lúc làm tiệc tân gia cũng vừa nở xong, mẹ để lại cho các con mấy con mà nuôi.”
Nhà họ Lâm sống dựa vào núi, nuôi gia cầm cũng dễ dàng.
Mẹ Lâm thường ấp gà con vào mùa xuân, đôi khi mùa thu cũng ấp thêm. Những năm trước, chính quyền quản lý nghiêm, mỗi nhà đều bị giới hạn số lượng gia cầm, cứ hai người mới được nuôi một con.
Dù mấy năm nay luật lệ đã dần nới lỏng, họ vẫn không dám nuôi quá nhiều ngay lập tức. Một phần vì sợ chính sách thay đổi đột ngột, một phần vì không đủ lương thực để nuôi gà.
Nhưng bây giờ cần thêm trứng cho hai chị dâu bồi bổ, lâu lâu phải hầm một con gà để tẩm bổ, nuôi một hai con thì không đủ. Mẹ Lâm cắn răng quyết định nuôi thêm, khoảng mười con là được.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng vội vã chuẩn bị về nhà. Ngày mai mới là Tết Trung Thu, còn kịp về nhà ăn Tết.
Lâm Tuệ nhét đầy giỏ tre, mẹ nàng còn cho hai vợ chồng mang theo bốn con thỏ sống và hai con gà rừng. Đáy giỏ lót rau xanh, vừa để thỏ khỏi bị thương, lại vừa có cái cho chúng ăn dọc đường. Nhưng gà rừng thì phải làm thịt rồi mới mang được.
Trên vai Từ Đông Thăng còn gánh thêm mấy bao trái cây rừng và hạt dẻ hái được trên núi.
Anh cả Lâm cũng cười, bảo hai người thường xuyên về chơi, trong nhà vốn chẳng có nhiều người, thỉnh thoảng đông vui cũng tốt.
“Được!” Từ Đông Thăng cũng cảm thấy bên nhà mẹ vợ vui hơn hẳn nhà mình.
Mấy người lên núi vừa săn vừa hái quả, hái được một túi đầy bưởi, hồng, và còn nhặt không ít hạt dẻ.
Lâm Tuệ thì ở nhà cùng hai chị dâu trò chuyện, ôm hai cô cháu gái nhỏ nhắn gầy gò, thấy chúng ngoan ngoãn đáng yêu.
Mẹ nàng đã kín đáo nói với hai chị dâu về chuyện kế hoạch hóa gia đình sẽ ngày càng siết chặt, khiến họ sợ hãi không ít.
Chị dâu hai cảm thấy áp lực nhiều hơn chị dâu cả. Nhưng ngay cả chị dâu cả cũng chỉ có một đứa con trai, nhà ít anh em nên càng cần con cái để sau này có người giúp đỡ. Nếu gặp rắc rối mà không có ai đỡ đầu thì cũng nguy.
Từ nay, họ phải kiêng nước lạnh, chăm sóc sức khỏe tốt hơn.
Nhìn thấy mọi người xuống núi, bao tải và giỏ đều đầy ắp, chị dâu hai cười nói, “Hôm nay thu hoạch lớn quá nhỉ.”
Lâm tiểu đệ hào hứng khoe với mọi người, nhe răng cười: “Tổng cộng sáu con thỏ với bốn con gà rừng!”
“Ôi, giỏi thật đấy!”
Ba đứa cháu cũng xúm lại, reo lên, “Oa! Chú nhỏ giỏi quá!”
“Cha ta cũng giỏi nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tuệ cũng tiến lại xem, thấy cả đống thỏ, nàng không lấy làm lạ, ngày trước chưa lấy chồng nàng cũng thường theo anh cả, anh hai lên núi bắt thỏ. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Từ Đông Thăng, nàng vẫn cười khen: “Đông ca thật là giỏi!”
Từ Đông Thăng đỏ bừng tai, nếu mà có cái đuôi chắc anh đã vểnh lên rồi.
Lúc này mẹ Lâm từ bếp đi ra, cười nói, “Nước ấm nấu sẵn rồi, tối qua ăn gà hầm rồi, hôm nay mình xào thỏ ăn nhé.”
Lâm Tuệ sờ thử bụng một con thỏ thấy nó phình to, liền nói: “Con thỏ này đang mang bầu.”
Nàng chợt có ý nghĩ, “Chúng con sắp ra ở riêng, vẫn chưa mua được gà con, thôi thì nuôi thỏ tạm cũng được. Mẹ, con này mình đừng giết nhé.”
Mẹ Lâm cũng nghĩ đến việc con gái ra riêng chắc gì đã có đủ đồ dùng, liền bảo, “Mua gà con làm gì cho tốn tiền. Mẹ đang ấp sẵn mấy con gà con trong nhà, đến lúc làm tiệc tân gia cũng vừa nở xong, mẹ để lại cho các con mấy con mà nuôi.”
Nhà họ Lâm sống dựa vào núi, nuôi gia cầm cũng dễ dàng.
Mẹ Lâm thường ấp gà con vào mùa xuân, đôi khi mùa thu cũng ấp thêm. Những năm trước, chính quyền quản lý nghiêm, mỗi nhà đều bị giới hạn số lượng gia cầm, cứ hai người mới được nuôi một con.
Dù mấy năm nay luật lệ đã dần nới lỏng, họ vẫn không dám nuôi quá nhiều ngay lập tức. Một phần vì sợ chính sách thay đổi đột ngột, một phần vì không đủ lương thực để nuôi gà.
Nhưng bây giờ cần thêm trứng cho hai chị dâu bồi bổ, lâu lâu phải hầm một con gà để tẩm bổ, nuôi một hai con thì không đủ. Mẹ Lâm cắn răng quyết định nuôi thêm, khoảng mười con là được.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng vội vã chuẩn bị về nhà. Ngày mai mới là Tết Trung Thu, còn kịp về nhà ăn Tết.
Lâm Tuệ nhét đầy giỏ tre, mẹ nàng còn cho hai vợ chồng mang theo bốn con thỏ sống và hai con gà rừng. Đáy giỏ lót rau xanh, vừa để thỏ khỏi bị thương, lại vừa có cái cho chúng ăn dọc đường. Nhưng gà rừng thì phải làm thịt rồi mới mang được.
Trên vai Từ Đông Thăng còn gánh thêm mấy bao trái cây rừng và hạt dẻ hái được trên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro