Bị Tập Kích
2024-10-11 23:23:25
Sau khi lựa chọn thân phận, Tống Thanh Tiểu trở thành hộ sĩ tiến vào thử luyện. Theo như lời của hộ sĩ Trương, nhân viên ở nơi này sau năm ngày sẽ thay ca, thời gian này trùng hợp với dãy số đếm ngược trong đầu cô.
Nhiệm vụ không cung cấp nơi đi chỗ ở cho cô sau khi tan tầm, nói cách khác, thời gian của nhiệm vụ chỉ có năm ngày, nếu không hoàn thành trong hạn thì không còn đường để đi.
Cô lại nhìn thoáng qua nhắc nhở trong đầu: Bảo vệ dân chúng, thất bại sẽ bị xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 1000 tích phân.
Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, thời gian đếm ngược trước mắt đã biến thành: 119: 41: 18.
“Tích tích tích”, đồng hồ không ngừng vang giống như thanh âm đòi mạng. Mặc dù ánh mặt trời đang sáng tỏ nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn không rét mà run.
Nếu đã tới, lại không cách nào lựa chọn, hoảng loạn cũng vô dụng, chỉ có thể bình tĩnh lại, thăm dò hết thảy tình huống sau đó hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi.
“Em nhìn chỗ kia, năm ngoái Tiểu Ngọc trồng ít cây, bây giờ nhìn lớn không ít.”
Hộ sĩ Trương vẫn đang nhiệt tình giới thiệu các nơi của bệnh viện. Tống Thanh Tiểu nín thở ngưng thần, xem nhẹ thanh âm trong đầu và dãy số trước mắt, sợ rơi mất một câu một chữ nào.
Bệnh viện tâm thần này cũng không lớn, có thể chia làm hai khu vực: một tòa nhà năm tầng và một khu dành cho sinh hoạt.
Tòa nhà năm tầng cũng chia làm hai, văn phòng của nhân viên y tế và ký túc xá một nơi, hơn phân nửa còn lại là phòng bệnh.
Khu vực hoạt động cũng không có người. Theo lời của hộ sĩ Trương thì nơi này hẳn có 27 bệnh nhân, ở cùng 1 tòa nhà nhưng Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy chung quanh cực kỳ im ắng.
Nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy được khu vực hoạt động được bao bởi tường vây rất cao, cơ hồ cách trở toàn bộ tầm nhìn bên ngoài, khiến cho nơi này trở thành một không gian phong bế.
“Phòng ốc ở đây rất dễ nhớ, thời gian cũng có quy luật.” Hộ sĩ Trương triệt để nghe theo lời dặn của bác sĩ Lưu, được giao cho dẫn Tống Thanh Tiểu đi làm quen cho nên cực kỳ tẫn trách: “Phòng bệnh 6h bật đèn, bệnh nhân thức dậy rửa đánh răng rửa mặt sau đó chúng ta giúp bọn họ sửa móng tay, cắt tóc.”
Cô giới thiệu một chút công việc của hộ sĩ, thời gian làm việc mỗi ngày cũng chia làm 2 ca: “Ca sáng từ 8h đến 18h. Bởi vì không đủ hộ sĩ, lượng công việc lại lớn cho nên yêu cầu trực đêm, tương đối vất vả.”
Hộ sĩ Trương nói đến đây, trong mắt lóe lên phức tạp, làm như có chút áy náy.
Tống Thanh Tiểu đến nơi này không phải thật sự vì làm việc, thời gian của cô lại chỉ có 5 ngày. Nếu trong năm ngày còn không hoàn thành nhiệm vụ, mạng còn không có, nào còn quản được đến vất vả hay không.
Thậm chí cô còn muốn dùng thời gian ngắn nhất mau chóng quen thuộc công việc ở nơi này để thăm dò nhiệm vụ.
“Không sao.” Cô chịu đựng thanh âm “tích tích” quấy nhiễu trong đầu, nhấp nhấp khóe miệng lộ ra một nụ cười nho nhỏ: “Em cũng đang hy vọng tiếp xúc nhiều hơn để nhanh chóng học tập. Nếu có thể mấy ca trực đêm gần nhất đều giao cho em đi.”
Cô chủ động xin ra trận giành được rất nhiều hảo cảm của hộ sĩ Trương, bởi vì trong nháy mắt Tống Thanh Tiểu thực rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hộ sĩ Trương càng thêm dịu dàng.
Ở trong hoàn cảnh thử luyện vừa quỷ dị vừa máu tanh tùy thời đều có thể vứt bỏ tính mạng này lại xuất hiện một người ôn hòa thiện lương như hộ sĩ Trương khiến cho Tống Thanh Tiểu có trong nháy mắt hoảng hốt. Nhưng rất nhanh hộ sĩ Trương lại lắm lấy tay cô, kéo cô về hiện thực:
“Thanh Tiểu em thật là tốt. Nhưng hôm nay em vừa tới cũng không cần nóng nảy, buổi chiều cùng chị đi làm quen công việc sau đó đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai rồi nói sau.”
Ký túc xá của bệnh viện cũng không xa, hai người ở cùng một phòng có giường tầng. Hộ sĩ Trương dẫn Tống Thanh Tiểu đi nhận vật dụng cá nhân sau đó mới trở về ký túc xá.
Giường dưới vốn là hộ sĩ Trương ngủ, nhưng bởi vì Tống Thanh Tiểu nhiệt tình nhận trực đêm khiến cô cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, chủ động nhường cho Tống Thanh Tiểu còn mình thì dọn lên tầng trên.
Hộ sĩ Trương còn săn sóc mà ra ngoài để Tống Thanh Tiểu có không gian thay quần áo. Thừa dịp này, cô mới có chút thời gian ngắn ngủi mà ở một mình.
Nhắc nhở trong đầu vẫn không có biến hóa, sau khi thói quen âm thanh “tích tích” của đồng hồ, cô dũng dần dần học được khống chế chính mình.
Chuyện hôm nay tiến vào không gian gặp được Bác sĩ, cô thấy cũng không phải trùng hợp.
Một nhóm người đồng thời đi vào thử luyện bây giờ cũng không biết ở chỗ nào, sắm vai nhân vật gì.
Cô đè nén cảm xúc trong lòng, thay đổi đồng phục sau đó bước ra. Hộ sĩ Trương đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy Tống Thanh Tiểu liền đưa cho cô một tấm thẻ có dây đeo cổ: “Tranh thủ lúc em thay quần áo chị đã đi lấy giúp em thẻ tên.”
Lúc hộ sĩ Trương nói chuyện cô chú ý tới trước ngực chị gái này treo một tấm bảng tên, bên trên viết: Trương Tiểu Ngọc.
Thẻ của Tống Thanh Tiểu ghi tên của cô, hộ sĩ Trương giải thích: “Vì em vừa mới tới cho nên chưa kịp làm xong bảng tên, dùng tạm thẻ này, qua mấy hôm nữa làm xong bảng tên thì không cần đeo nữa, tiện hơn nhiều.”
Tống Thanh Tiểu gật gật đầu, nhận thẻ tên đeo lên cổ sau đó đi theo hộ sĩ Trương tới khu phòng bệnh.
“Vốn bệnh nhân chia theo cấp độ, loại 1, loại 2.” Càng đến gần khu vực dành cho bệnh nhân, thanh âm của hộ sĩ Trương càng trở nên dịu dàng giống như sợ làm bừng tỉnh cái gì. Chung quanh yên tĩnh cực kỳ, hộ sĩ Trương đi giày vải không hề phát ra tiếng động, giống như một u linh: “Nhưng bệnh viện chúng ta không có nhiều người mà bệnh tình đều cực kỳ nghiêm trọng nên không phân cấp.”
Rất xa đã nhìn thấy khu vực dành cho bệnh nhân. Một tấm cửa sắt đem dãy nhà phân thành hai, mà cửa sắt cũng có ba tầng. Xuyên thấu qua khe hẹp của cửa sắt nhìn vào bên trong thấy được hành lang khu bệnh nhân vừa thăm thẳm vừa khủng bố, giống như một con cự thú dưới đáy vực sâu đang há mồm muốn nuốt ăn người ta vào bụng.
Hộ sĩ Trương cắm chìa khóa mở cửa, “kẽo kẹt” một tiếng khóa bị mở ra. Cửa sắt bị cô dùng tay đẩy phát ra âm thanh rin rít chói tai khiến cho Tống Thanh Tiểu nhíu nhíu mày.
Một luồng gió lạnh thổi lại đây, loáng thoáng Tống Thanh Tiểu nghe được dường như có người đang khóc, thê thê lương lương. Cô liếc mắt nhìn hộ sĩ Trương một cái, cô ta không biết là không nghe được hay đã thói quen, sắc mặt không hề biến hóa.
Cô lập tức nổi da gà toàn thân. Sau khi mở toàn bộ ba tầng cửa sắt, Tống Thanh Tiểu giống như bước vào một không gian hoàn toàn mới.
Tuy rằng ở cùng một tòa nhà nhưng khu vực của nhân viên y tế và ký túc xá giống như được sơn lại thường xuyên, sáng sủa sạch sẽ, cũng không trông có vẻ cũ kĩ.
Khu vực phòng bệnh sơn màu lam nhạt làm chủ, cửa sổ đều dùng chất liệu đặc thù chế thành, ở giữa là đường đi, một bên là phòng bệnh, một bên là phòng trực ban của bác sĩ, phòng khám chuyên khoa. Cuối hành lang là cửa sổ nhưng đều bị đóng đinh sắt, phảng phất như ánh mặt trời đều không thể xuyên qua.
Có người đang “hi hi hu hu” khóc. Hộ sĩ Trương lúc này làm như cũng nghe thấy, quay đầu trấn an hỏi Tống Thanh Tiểu: “Có sợ không?”
Tống Thanh Tiểu lắc đầu. Trong tầm mắt của cô, dãy số đếm ngược đã biến thành 19: 21: 36. Giờ phút này, không gì so với điều này càng thêm đáng sợ.
Cô ép chính mình xem nhẹ sự tồn tại của dãy số, ánh mắt xuyên qua cửa sổ trong suốt mà nhìn bệnh nhân ở trong phòng. Phòng bên trái có hai giường, mỗi giường ngồi một bệnh nhân biểu tình đờ đẫn, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi đần độn, mi mắt không chớp cũng không thèm nhúc nhích.
Hai khuôn mặt này đều không phải khuôn mặt cô biết. Cô thu hồi ánh mắt, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên phía sau lưng làm như có người tới gần, mạnh mẽ chộp tới. Kẻ kia tóm được dây treo thẻ tên của cô, giật mạnh ra sau, một chút liền đem cổ cô thít chặt.
Lực đạo kéo cô vô cùng mạnh khiến cô bất ổn thân minh, hai đầu gối khuỵu về phía trước , “phanh” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Kẻ kia sau khi cô ngã xuống cũng không có buông tay, tiếp tục kéo về phía sau, trong nháy mắt đã kéo cô cách hộ sĩ Trương ước chừng một mét xa.
Cô thật sự là có nghiệt duyên truyền kiếp với trò bị thắt cổ!
“Khụ khụ khụ…” Tống Thanh Tiểu bị siết đến không thở nổi, lần trước bị Bác sĩ dùng dây chuột máy tính thắt cổ, lần này vào thử luyện lại tiếp tục bị người khác siết!
Nhiệm vụ không cung cấp nơi đi chỗ ở cho cô sau khi tan tầm, nói cách khác, thời gian của nhiệm vụ chỉ có năm ngày, nếu không hoàn thành trong hạn thì không còn đường để đi.
Cô lại nhìn thoáng qua nhắc nhở trong đầu: Bảo vệ dân chúng, thất bại sẽ bị xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 1000 tích phân.
Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, thời gian đếm ngược trước mắt đã biến thành: 119: 41: 18.
“Tích tích tích”, đồng hồ không ngừng vang giống như thanh âm đòi mạng. Mặc dù ánh mặt trời đang sáng tỏ nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn không rét mà run.
Nếu đã tới, lại không cách nào lựa chọn, hoảng loạn cũng vô dụng, chỉ có thể bình tĩnh lại, thăm dò hết thảy tình huống sau đó hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời đi.
“Em nhìn chỗ kia, năm ngoái Tiểu Ngọc trồng ít cây, bây giờ nhìn lớn không ít.”
Hộ sĩ Trương vẫn đang nhiệt tình giới thiệu các nơi của bệnh viện. Tống Thanh Tiểu nín thở ngưng thần, xem nhẹ thanh âm trong đầu và dãy số trước mắt, sợ rơi mất một câu một chữ nào.
Bệnh viện tâm thần này cũng không lớn, có thể chia làm hai khu vực: một tòa nhà năm tầng và một khu dành cho sinh hoạt.
Tòa nhà năm tầng cũng chia làm hai, văn phòng của nhân viên y tế và ký túc xá một nơi, hơn phân nửa còn lại là phòng bệnh.
Khu vực hoạt động cũng không có người. Theo lời của hộ sĩ Trương thì nơi này hẳn có 27 bệnh nhân, ở cùng 1 tòa nhà nhưng Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy chung quanh cực kỳ im ắng.
Nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy được khu vực hoạt động được bao bởi tường vây rất cao, cơ hồ cách trở toàn bộ tầm nhìn bên ngoài, khiến cho nơi này trở thành một không gian phong bế.
“Phòng ốc ở đây rất dễ nhớ, thời gian cũng có quy luật.” Hộ sĩ Trương triệt để nghe theo lời dặn của bác sĩ Lưu, được giao cho dẫn Tống Thanh Tiểu đi làm quen cho nên cực kỳ tẫn trách: “Phòng bệnh 6h bật đèn, bệnh nhân thức dậy rửa đánh răng rửa mặt sau đó chúng ta giúp bọn họ sửa móng tay, cắt tóc.”
Cô giới thiệu một chút công việc của hộ sĩ, thời gian làm việc mỗi ngày cũng chia làm 2 ca: “Ca sáng từ 8h đến 18h. Bởi vì không đủ hộ sĩ, lượng công việc lại lớn cho nên yêu cầu trực đêm, tương đối vất vả.”
Hộ sĩ Trương nói đến đây, trong mắt lóe lên phức tạp, làm như có chút áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Tiểu đến nơi này không phải thật sự vì làm việc, thời gian của cô lại chỉ có 5 ngày. Nếu trong năm ngày còn không hoàn thành nhiệm vụ, mạng còn không có, nào còn quản được đến vất vả hay không.
Thậm chí cô còn muốn dùng thời gian ngắn nhất mau chóng quen thuộc công việc ở nơi này để thăm dò nhiệm vụ.
“Không sao.” Cô chịu đựng thanh âm “tích tích” quấy nhiễu trong đầu, nhấp nhấp khóe miệng lộ ra một nụ cười nho nhỏ: “Em cũng đang hy vọng tiếp xúc nhiều hơn để nhanh chóng học tập. Nếu có thể mấy ca trực đêm gần nhất đều giao cho em đi.”
Cô chủ động xin ra trận giành được rất nhiều hảo cảm của hộ sĩ Trương, bởi vì trong nháy mắt Tống Thanh Tiểu thực rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hộ sĩ Trương càng thêm dịu dàng.
Ở trong hoàn cảnh thử luyện vừa quỷ dị vừa máu tanh tùy thời đều có thể vứt bỏ tính mạng này lại xuất hiện một người ôn hòa thiện lương như hộ sĩ Trương khiến cho Tống Thanh Tiểu có trong nháy mắt hoảng hốt. Nhưng rất nhanh hộ sĩ Trương lại lắm lấy tay cô, kéo cô về hiện thực:
“Thanh Tiểu em thật là tốt. Nhưng hôm nay em vừa tới cũng không cần nóng nảy, buổi chiều cùng chị đi làm quen công việc sau đó đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai rồi nói sau.”
Ký túc xá của bệnh viện cũng không xa, hai người ở cùng một phòng có giường tầng. Hộ sĩ Trương dẫn Tống Thanh Tiểu đi nhận vật dụng cá nhân sau đó mới trở về ký túc xá.
Giường dưới vốn là hộ sĩ Trương ngủ, nhưng bởi vì Tống Thanh Tiểu nhiệt tình nhận trực đêm khiến cô cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, chủ động nhường cho Tống Thanh Tiểu còn mình thì dọn lên tầng trên.
Hộ sĩ Trương còn săn sóc mà ra ngoài để Tống Thanh Tiểu có không gian thay quần áo. Thừa dịp này, cô mới có chút thời gian ngắn ngủi mà ở một mình.
Nhắc nhở trong đầu vẫn không có biến hóa, sau khi thói quen âm thanh “tích tích” của đồng hồ, cô dũng dần dần học được khống chế chính mình.
Chuyện hôm nay tiến vào không gian gặp được Bác sĩ, cô thấy cũng không phải trùng hợp.
Một nhóm người đồng thời đi vào thử luyện bây giờ cũng không biết ở chỗ nào, sắm vai nhân vật gì.
Cô đè nén cảm xúc trong lòng, thay đổi đồng phục sau đó bước ra. Hộ sĩ Trương đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy Tống Thanh Tiểu liền đưa cho cô một tấm thẻ có dây đeo cổ: “Tranh thủ lúc em thay quần áo chị đã đi lấy giúp em thẻ tên.”
Lúc hộ sĩ Trương nói chuyện cô chú ý tới trước ngực chị gái này treo một tấm bảng tên, bên trên viết: Trương Tiểu Ngọc.
Thẻ của Tống Thanh Tiểu ghi tên của cô, hộ sĩ Trương giải thích: “Vì em vừa mới tới cho nên chưa kịp làm xong bảng tên, dùng tạm thẻ này, qua mấy hôm nữa làm xong bảng tên thì không cần đeo nữa, tiện hơn nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Tiểu gật gật đầu, nhận thẻ tên đeo lên cổ sau đó đi theo hộ sĩ Trương tới khu phòng bệnh.
“Vốn bệnh nhân chia theo cấp độ, loại 1, loại 2.” Càng đến gần khu vực dành cho bệnh nhân, thanh âm của hộ sĩ Trương càng trở nên dịu dàng giống như sợ làm bừng tỉnh cái gì. Chung quanh yên tĩnh cực kỳ, hộ sĩ Trương đi giày vải không hề phát ra tiếng động, giống như một u linh: “Nhưng bệnh viện chúng ta không có nhiều người mà bệnh tình đều cực kỳ nghiêm trọng nên không phân cấp.”
Rất xa đã nhìn thấy khu vực dành cho bệnh nhân. Một tấm cửa sắt đem dãy nhà phân thành hai, mà cửa sắt cũng có ba tầng. Xuyên thấu qua khe hẹp của cửa sắt nhìn vào bên trong thấy được hành lang khu bệnh nhân vừa thăm thẳm vừa khủng bố, giống như một con cự thú dưới đáy vực sâu đang há mồm muốn nuốt ăn người ta vào bụng.
Hộ sĩ Trương cắm chìa khóa mở cửa, “kẽo kẹt” một tiếng khóa bị mở ra. Cửa sắt bị cô dùng tay đẩy phát ra âm thanh rin rít chói tai khiến cho Tống Thanh Tiểu nhíu nhíu mày.
Một luồng gió lạnh thổi lại đây, loáng thoáng Tống Thanh Tiểu nghe được dường như có người đang khóc, thê thê lương lương. Cô liếc mắt nhìn hộ sĩ Trương một cái, cô ta không biết là không nghe được hay đã thói quen, sắc mặt không hề biến hóa.
Cô lập tức nổi da gà toàn thân. Sau khi mở toàn bộ ba tầng cửa sắt, Tống Thanh Tiểu giống như bước vào một không gian hoàn toàn mới.
Tuy rằng ở cùng một tòa nhà nhưng khu vực của nhân viên y tế và ký túc xá giống như được sơn lại thường xuyên, sáng sủa sạch sẽ, cũng không trông có vẻ cũ kĩ.
Khu vực phòng bệnh sơn màu lam nhạt làm chủ, cửa sổ đều dùng chất liệu đặc thù chế thành, ở giữa là đường đi, một bên là phòng bệnh, một bên là phòng trực ban của bác sĩ, phòng khám chuyên khoa. Cuối hành lang là cửa sổ nhưng đều bị đóng đinh sắt, phảng phất như ánh mặt trời đều không thể xuyên qua.
Có người đang “hi hi hu hu” khóc. Hộ sĩ Trương lúc này làm như cũng nghe thấy, quay đầu trấn an hỏi Tống Thanh Tiểu: “Có sợ không?”
Tống Thanh Tiểu lắc đầu. Trong tầm mắt của cô, dãy số đếm ngược đã biến thành 19: 21: 36. Giờ phút này, không gì so với điều này càng thêm đáng sợ.
Cô ép chính mình xem nhẹ sự tồn tại của dãy số, ánh mắt xuyên qua cửa sổ trong suốt mà nhìn bệnh nhân ở trong phòng. Phòng bên trái có hai giường, mỗi giường ngồi một bệnh nhân biểu tình đờ đẫn, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi đần độn, mi mắt không chớp cũng không thèm nhúc nhích.
Hai khuôn mặt này đều không phải khuôn mặt cô biết. Cô thu hồi ánh mắt, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên phía sau lưng làm như có người tới gần, mạnh mẽ chộp tới. Kẻ kia tóm được dây treo thẻ tên của cô, giật mạnh ra sau, một chút liền đem cổ cô thít chặt.
Lực đạo kéo cô vô cùng mạnh khiến cô bất ổn thân minh, hai đầu gối khuỵu về phía trước , “phanh” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Kẻ kia sau khi cô ngã xuống cũng không có buông tay, tiếp tục kéo về phía sau, trong nháy mắt đã kéo cô cách hộ sĩ Trương ước chừng một mét xa.
Cô thật sự là có nghiệt duyên truyền kiếp với trò bị thắt cổ!
“Khụ khụ khụ…” Tống Thanh Tiểu bị siết đến không thở nổi, lần trước bị Bác sĩ dùng dây chuột máy tính thắt cổ, lần này vào thử luyện lại tiếp tục bị người khác siết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro