Người Quen
2024-10-11 23:23:25
Lực đạo trên cổ Tống Thanh Tiểu lớn vô cùng làm cho cô cảm giác giống như sợi dây đeo thẻ sắp tiến vào trong da thịt, nóng rát đau đớn.
Khí quản bị áp bách, hô hấp không được oxy để khuôn mặt Tống Thanh Tiểu trở nên xanh tím.
Cô theo bản năng muốn sờ lấy chủy thủ xử lý người phía sau, nhưng trong nháy mắt, lý trí lại áp qua bản năng phản ứng của thân thể.
Có lẽ do từng có một lần bị siết cổ cho nên cô rất mau bình tĩnh lại phân tích lợi hại.
Nơi này là bệnh viện, trước mặt cô còn có người, chủy thủ là át chủ bài của cô, lộ ra quá sớm đối cô cũng không tốt.
Huống chi hộ sĩ Trương còn ở đây, nhiều nhất ăn chút đau khổ chứ không đến mức chết. Nếu thật sự lộ ra chủy thủ thì phải là mất đi một lợi thế rất lớn.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu vừa nâng lên tay lại thay đổi phương hướng, duỗi về phía sau muốn tóm lấy kẻ đang siết cổ mình.
Hết thảy sự tình đều phát sinh trong vài tích tắc, Tống Thanh Tiểu bị kéo ra hơn hai mét thì hộ sĩ Trương mới kịp phản ứng lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
“Thanh Tiểu…”
Như Tống Thanh Tiểu suy nghĩ, hộ sĩ Trương vội vàng chạy đến muốn cứu cô, đồng thời lớn tiếng hô gọi đồng nghiệp.
Ngắn ngủi thời gian vài giây Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy lâu vô cùng. Hộ sĩ Trương tiến đến giải vây, trong quá trình vật lộn cũng khiến cho kẻ phía sau cô ngã trên mặt đất.
Nhưng dù như vậy cũng không giải quyết được nguy cơ của Tống Thanh Tiểu. Cô cảm thấy kẻ kia sau khi ngã cũng không có buông tay mà càng siết chặt sợi dây, thậm chí trong lúc hỗn hoạn cô còn cảm giác được có mội đôi chân dẫm lên đầu vai của mình, dùng sức đạp khiến cho sợi dây trên cổ càng siết chặt!
Tình huống này so với lúc trước càng thêm nguy hiểm, Tống Thanh Tiểu giãy dụa vài lần cũng vẫn chưa thể thoát khỏi.
Cũng may rất nhanh có vài người chạy từ phòng khám ra, bác sĩ y tá đều xúm lại đồng lòng hợp sức túm Tống Thanh Tiểu khỏi người kia.
Nhưng một phen này cũng làm cho Tống Thanh Tiểu chịu nhiều đau khổ, cuối cùng hộ sĩ Trương cầm một cây kéo cắt đứt dây treo thẻ tên mới coi như cứu được cô.
“Em không sao chứ?”
Hộ sĩ Trương đưa cây kéo cho đồng nghiệp, sau đó lo lắng cúi người xuống muốn đỡ cô lên.
Không khí rốt cục tràn vào trong phổi, Tống Thanh Tiểu há to mồm thở dốc. Khí quản bị siết chặt khiến cô không ngừng ho khan, cô dùng sức chớp mắt vài cái, bài trừ ra vài giọt nước mắt còn sót lại, tay đáp lên tay của hộ sĩ Trương, nói cũng không nói nên lời, cố hết sức lắc đầu.
Bề ngoài của hộ sĩ Trương cũng có chút chật vật, mũ trên đầu bị kéo lệch, ngay cả cằm cũng bị cào ra vài vết máu, chỗ bị thương đã sưng lên.
Tống Thanh Tiểu nương theo sức của hộ sĩ Trương mà đứng lên, quay đầu muốn nhìn xem kẻ tập kích mình là ai. Vừa nhìn thấy kẻ này, cô vốn đang kịch liệt ho khan bỗng ngưng lại, đồng tử co chặt, trong mắt xẹt qua một đạo sát khí.
Số 6 mặc áo bệnh nhân đang nằm trên mặt đất bị hai hộ sĩ nam cao to áp chế, ánh mắt lúc chạm đến cái nhìn của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trên tay Số 6 vẫn còn đang túm chặt lấy sợi dây treo thẻ tên của Tống Thanh Tiểu.
“Khụ khụ khụ…”
Tống Thanh Tiểu ho khan vài cái, hộ sĩ Trương lo lắng, vừa chụp chụp lưng của cô vừa hỏi:
“Em không sao chứ?”
Số 6 rất nhanh bị hai người kia dẫn đi về phía thang máy.
“Không có việc gì.” Tống Thanh Tiểu miễn cưỡng mở miệng. Hộ sĩ Trương thấy cô còn có thể nói chuyện cũng nhẹ nhàng thở ra:
“Đây là người bệnh hôm nay mới chuyển đến.” Có thể là muốn trấn an Tống Thanh Tiểu, hộ sĩ Trương rất nhanh mở miệng giải thích: “Hẳn là trong lúc bác sĩ đang kiểm tra, cô ấy đột nhiên chạy ra mới làm bị thương em.”
Vừa nói vừa chỉ chỉ phòng khám phía sau Tống Thanh Tiểu, nơi đó cửa đang mở, cô nhìn theo hướng đó, gật gật đầu.
Yết hầu vẫn đang đau đớn nóng rát, hẳn là đã bị rách da. Hộ sĩ Trương nhìn thoáng qua, nói: “Còn may miệng vết thương không sâu nhưng cũng phải dùng cồn khử trùng mới được.”
Cô rũ xuống mi mắt, thở dài:
“Vì tránh lại xảy ra tình huống như vậy xem ra thẻ tên là không thể đeo.” Cô có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh lại lộ ra tươi cười, chỉ chỉ bảng tên trên ngực của mình:
“Nhưng không sao bảng tên sau mấy ngày nữa liền làm xong, đến lúc đó Thanh Tiểu cũng có thể mang giống chị, không cần đeo cái này cũng không có gì.”
Tống Thanh Tiểu kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng xem như đáp lại, không có lên tiếng.
Chung quanh người bệnh ra tới càng ngày càng nhiều, trên hành lang thực mau xuất hiện vài người, ai trông cũng dại ra như một du hồn.
Hộ sĩ Trương nhìn thấy tình cảnh như vậy thì sốt ruột, bất chấp nhiều lời, vội vàng gọi một đồng nghiệp đưa Tống Thanh Tiểu đi quầy trực của hộ sĩ bôi thuốc còn mình thì lập tức đưa người bệnh trở về phòng.
Cô sửa sang lại tóc, chỉnh lại mũ. Tống Thanh Tiểu nhìn vết thương trên cằm của cô, nói: “Hộ sĩ Trương, cằm chị…”
“Không sao…” Hộ sĩ Trương dừng một chút sau đó cong mắt nở nụ cười:
“Bọn họ là người bệnh, không cần so đo cùng bọn họ.”
Giọng nói của cô ta dịu dàng, cực kì kiên nhẫn, giống như miệng vết thương dữ tợn trên mặt cũng không thể kích khởi tức giận. Ánh mắt Tống Thanh Tiểu lóe lóe. Hộ sĩ Vương liền nói:
“Chị Tiểu Ngọc là người dịu dàng nhất ở đây.”
Tống Thanh Tiểu quay đầu, bảng tên trước ngực hộ sĩ này ghi: Vương Tiểu Lệ.
Hộ sĩ Trương đi đến chỗ nào, bệnh nhân liền nhanh chóng quay trở lại phòng: “Lúc này không phải thời gian hoạt động, bệnh nhân không thể tùy ý đi lại.”
—***—
Trong lúc đi đường, Vương Tiểu Lệ nhỏ giọng nói chuyện nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh suýt nữa thì bị Số 6 giết chết.
Lúc trước sau khi bị Số 4 đe dọa, Số 5 kinh hoàng thất thố bỏ chạy mở ra tràng cảnh thử luyện, mọi người lúc đó đều trở tay không kịp, bao gồm cả Tống Thanh Tiểu, còn chưa kịp thám thính thêm tin tức của những người chơi còn lại đã bị đưa vào tình huống.
Trải qua một loạt lựa chọn, tiến vào nhiệm vụ, vừa mới nắm được thời gian hạn chế, còn chưa kịp tìm hiểu thêm manh mối gì đã đụng phải Số 6, còn bị lật thuyền trên tay của cô ta.
Trước mắt cô, dãy số đếm ngược đang là 119: 17: 51. Thời gian gấp gáp lại gặp phải Số 6 khiến Tống Thanh Tiểu nhăn lại mi.
Trước mắt xem ra thân phận của cô và Số 6 là đối lập, một người là nhân viên y tế, một người là bệnh nhân.
Nhắc nhở trong đầu không có bất kì biến hóa, vẫn biểu hiện: “Bảo hộ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 1000 tích phân.”
Đây chứng minh một hồi lúc nãy cũng chỉ là nhạc đệm, còn chưa chạm đến điều kiện của nhiệm vụ. Vô cùng có khả năng trận thử luyện lần này cũng giống lần trước, thẳng đến khi người chơi giết hại lẫn nhau, sau khi có người chết mới có thể kích hoạt nhiệm vụ nhắc nhở, để người sống sót còn lại nắm thêm được tin tức.
Nếu dựa theo logic như vậy, Số 6 vừa gặp cô liền động thủ cũng phù hợp với quy tắc của trò chơi. Nhưng Tống Thanh Tiểu lại nhớ lại màn xuất hiện của Số 6 lúc mới tiến vào không gian.
Lúc đó Kẻ cầm súng nhắm ngay họng súng vào trán cô ta, Số 6 phản ứng cực kì nhanh chóng, thân thủ linh hoạt, không ngừng phản kích, quật ngã Kẻ cầm súng không nói còn kém chút cướp được súng của hắn, đủ thấy vũ lực của người này cực cao, mức độ nguy hiểm cũng không thấp.
Tuy nói sau khi tiến vào tình huống cô ta mang thân phận bệnh nhân nhưng Tống Thanh Tiểu rõ ràng, đây chỉ là quy tắc trò chơi, Số 6 cũng không phải người bệnh chân chính.
Một người như vậy nếu như muốn giết chính mình, không có khả năng không thành công.
Cô nhịn không được sờ sờ cổ, vết thương nơi đó còn đang đau rát. Số 6 hẳn là hiểu được cô mặc đồng phục hộ sĩ, bên cạnh lại có người, nơi này là bệnh viện, mối quan hệ giữa các người chơi là cạnh tranh lẫn nhau thậm chí đối địch.
Dưới tình huống như thế, cô ta tùy tiện ra tay, cho dù là đánh lén cũng không thành công, cô ta làm như vậy dụng ý là gì?
Nghi vấn không có lời giải đáp, Vương Tiểu Lệ nhìn thấy động tác sờ sờ cổ của Tống Thanh Tiểu, hỏi:
“Có phải có chút nghĩ mà sợ không?”
Tống Thanh Tiểu chịu đựng cảm giác khó chịu, nuốt nước miếng, dường như không có việc gì buông tay xuống. Cô còn chưa có mở miệng, Vương Tiểu Lệ lại làm như không cần cô trả lời, cười nói:
“Khả năng lúc sau còn có chuyện càng đáng sợ hơn đấy.”
Hộ sĩ Trương sau khi đưa hết bệnh nhân trở về phòng liền đi tìm Tống Thanh Tiểu. Bên cạnh quầy trực của hộ sĩ là một bàn điều khiển, hộ sĩ Trương đứng ở đó lấy tăm bông thấm cồn tiêu độc vết thương trên cằm của mình.
Chếch phía đối diện bàn điều khiển là một gian phòng bệnh. Lúc trước mới bị đánh lén, Tống Thanh Tiểu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lúc lại đây cô quay đầu nhìn bốn phía, xác định phía sau mình không có ai mới yên tâm.
Trong lúc cô đang ngó ngang ngó dọc, ánh mắt xuyên qua cửa thủy tinh của phòng bệnh nhìn thấy được trên một chiếc giường, Số 5 đã mặc chỉnh tề một bộ quần áo bệnh nhân màu lam, ngồi trên giường phát run. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn ta ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khóc không ra nước mắt, kinh hoảng mà vội vàng cúi đầu xuống.
Sau khi gặp Số 6, ở trong nhiệm vụ lại xuất hiện thêm một “người quen”!
Tống Thanh Tiểu cắn môi, rũ xuống rèm mắt chặn tất cả biểu tình.
Khí quản bị áp bách, hô hấp không được oxy để khuôn mặt Tống Thanh Tiểu trở nên xanh tím.
Cô theo bản năng muốn sờ lấy chủy thủ xử lý người phía sau, nhưng trong nháy mắt, lý trí lại áp qua bản năng phản ứng của thân thể.
Có lẽ do từng có một lần bị siết cổ cho nên cô rất mau bình tĩnh lại phân tích lợi hại.
Nơi này là bệnh viện, trước mặt cô còn có người, chủy thủ là át chủ bài của cô, lộ ra quá sớm đối cô cũng không tốt.
Huống chi hộ sĩ Trương còn ở đây, nhiều nhất ăn chút đau khổ chứ không đến mức chết. Nếu thật sự lộ ra chủy thủ thì phải là mất đi một lợi thế rất lớn.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Tiểu vừa nâng lên tay lại thay đổi phương hướng, duỗi về phía sau muốn tóm lấy kẻ đang siết cổ mình.
Hết thảy sự tình đều phát sinh trong vài tích tắc, Tống Thanh Tiểu bị kéo ra hơn hai mét thì hộ sĩ Trương mới kịp phản ứng lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
“Thanh Tiểu…”
Như Tống Thanh Tiểu suy nghĩ, hộ sĩ Trương vội vàng chạy đến muốn cứu cô, đồng thời lớn tiếng hô gọi đồng nghiệp.
Ngắn ngủi thời gian vài giây Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy lâu vô cùng. Hộ sĩ Trương tiến đến giải vây, trong quá trình vật lộn cũng khiến cho kẻ phía sau cô ngã trên mặt đất.
Nhưng dù như vậy cũng không giải quyết được nguy cơ của Tống Thanh Tiểu. Cô cảm thấy kẻ kia sau khi ngã cũng không có buông tay mà càng siết chặt sợi dây, thậm chí trong lúc hỗn hoạn cô còn cảm giác được có mội đôi chân dẫm lên đầu vai của mình, dùng sức đạp khiến cho sợi dây trên cổ càng siết chặt!
Tình huống này so với lúc trước càng thêm nguy hiểm, Tống Thanh Tiểu giãy dụa vài lần cũng vẫn chưa thể thoát khỏi.
Cũng may rất nhanh có vài người chạy từ phòng khám ra, bác sĩ y tá đều xúm lại đồng lòng hợp sức túm Tống Thanh Tiểu khỏi người kia.
Nhưng một phen này cũng làm cho Tống Thanh Tiểu chịu nhiều đau khổ, cuối cùng hộ sĩ Trương cầm một cây kéo cắt đứt dây treo thẻ tên mới coi như cứu được cô.
“Em không sao chứ?”
Hộ sĩ Trương đưa cây kéo cho đồng nghiệp, sau đó lo lắng cúi người xuống muốn đỡ cô lên.
Không khí rốt cục tràn vào trong phổi, Tống Thanh Tiểu há to mồm thở dốc. Khí quản bị siết chặt khiến cô không ngừng ho khan, cô dùng sức chớp mắt vài cái, bài trừ ra vài giọt nước mắt còn sót lại, tay đáp lên tay của hộ sĩ Trương, nói cũng không nói nên lời, cố hết sức lắc đầu.
Bề ngoài của hộ sĩ Trương cũng có chút chật vật, mũ trên đầu bị kéo lệch, ngay cả cằm cũng bị cào ra vài vết máu, chỗ bị thương đã sưng lên.
Tống Thanh Tiểu nương theo sức của hộ sĩ Trương mà đứng lên, quay đầu muốn nhìn xem kẻ tập kích mình là ai. Vừa nhìn thấy kẻ này, cô vốn đang kịch liệt ho khan bỗng ngưng lại, đồng tử co chặt, trong mắt xẹt qua một đạo sát khí.
Số 6 mặc áo bệnh nhân đang nằm trên mặt đất bị hai hộ sĩ nam cao to áp chế, ánh mắt lúc chạm đến cái nhìn của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trên tay Số 6 vẫn còn đang túm chặt lấy sợi dây treo thẻ tên của Tống Thanh Tiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khụ khụ khụ…”
Tống Thanh Tiểu ho khan vài cái, hộ sĩ Trương lo lắng, vừa chụp chụp lưng của cô vừa hỏi:
“Em không sao chứ?”
Số 6 rất nhanh bị hai người kia dẫn đi về phía thang máy.
“Không có việc gì.” Tống Thanh Tiểu miễn cưỡng mở miệng. Hộ sĩ Trương thấy cô còn có thể nói chuyện cũng nhẹ nhàng thở ra:
“Đây là người bệnh hôm nay mới chuyển đến.” Có thể là muốn trấn an Tống Thanh Tiểu, hộ sĩ Trương rất nhanh mở miệng giải thích: “Hẳn là trong lúc bác sĩ đang kiểm tra, cô ấy đột nhiên chạy ra mới làm bị thương em.”
Vừa nói vừa chỉ chỉ phòng khám phía sau Tống Thanh Tiểu, nơi đó cửa đang mở, cô nhìn theo hướng đó, gật gật đầu.
Yết hầu vẫn đang đau đớn nóng rát, hẳn là đã bị rách da. Hộ sĩ Trương nhìn thoáng qua, nói: “Còn may miệng vết thương không sâu nhưng cũng phải dùng cồn khử trùng mới được.”
Cô rũ xuống mi mắt, thở dài:
“Vì tránh lại xảy ra tình huống như vậy xem ra thẻ tên là không thể đeo.” Cô có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh lại lộ ra tươi cười, chỉ chỉ bảng tên trên ngực của mình:
“Nhưng không sao bảng tên sau mấy ngày nữa liền làm xong, đến lúc đó Thanh Tiểu cũng có thể mang giống chị, không cần đeo cái này cũng không có gì.”
Tống Thanh Tiểu kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng xem như đáp lại, không có lên tiếng.
Chung quanh người bệnh ra tới càng ngày càng nhiều, trên hành lang thực mau xuất hiện vài người, ai trông cũng dại ra như một du hồn.
Hộ sĩ Trương nhìn thấy tình cảnh như vậy thì sốt ruột, bất chấp nhiều lời, vội vàng gọi một đồng nghiệp đưa Tống Thanh Tiểu đi quầy trực của hộ sĩ bôi thuốc còn mình thì lập tức đưa người bệnh trở về phòng.
Cô sửa sang lại tóc, chỉnh lại mũ. Tống Thanh Tiểu nhìn vết thương trên cằm của cô, nói: “Hộ sĩ Trương, cằm chị…”
“Không sao…” Hộ sĩ Trương dừng một chút sau đó cong mắt nở nụ cười:
“Bọn họ là người bệnh, không cần so đo cùng bọn họ.”
Giọng nói của cô ta dịu dàng, cực kì kiên nhẫn, giống như miệng vết thương dữ tợn trên mặt cũng không thể kích khởi tức giận. Ánh mắt Tống Thanh Tiểu lóe lóe. Hộ sĩ Vương liền nói:
“Chị Tiểu Ngọc là người dịu dàng nhất ở đây.”
Tống Thanh Tiểu quay đầu, bảng tên trước ngực hộ sĩ này ghi: Vương Tiểu Lệ.
Hộ sĩ Trương đi đến chỗ nào, bệnh nhân liền nhanh chóng quay trở lại phòng: “Lúc này không phải thời gian hoạt động, bệnh nhân không thể tùy ý đi lại.”
—***—
Trong lúc đi đường, Vương Tiểu Lệ nhỏ giọng nói chuyện nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh suýt nữa thì bị Số 6 giết chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước sau khi bị Số 4 đe dọa, Số 5 kinh hoàng thất thố bỏ chạy mở ra tràng cảnh thử luyện, mọi người lúc đó đều trở tay không kịp, bao gồm cả Tống Thanh Tiểu, còn chưa kịp thám thính thêm tin tức của những người chơi còn lại đã bị đưa vào tình huống.
Trải qua một loạt lựa chọn, tiến vào nhiệm vụ, vừa mới nắm được thời gian hạn chế, còn chưa kịp tìm hiểu thêm manh mối gì đã đụng phải Số 6, còn bị lật thuyền trên tay của cô ta.
Trước mắt cô, dãy số đếm ngược đang là 119: 17: 51. Thời gian gấp gáp lại gặp phải Số 6 khiến Tống Thanh Tiểu nhăn lại mi.
Trước mắt xem ra thân phận của cô và Số 6 là đối lập, một người là nhân viên y tế, một người là bệnh nhân.
Nhắc nhở trong đầu không có bất kì biến hóa, vẫn biểu hiện: “Bảo hộ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 1000 tích phân.”
Đây chứng minh một hồi lúc nãy cũng chỉ là nhạc đệm, còn chưa chạm đến điều kiện của nhiệm vụ. Vô cùng có khả năng trận thử luyện lần này cũng giống lần trước, thẳng đến khi người chơi giết hại lẫn nhau, sau khi có người chết mới có thể kích hoạt nhiệm vụ nhắc nhở, để người sống sót còn lại nắm thêm được tin tức.
Nếu dựa theo logic như vậy, Số 6 vừa gặp cô liền động thủ cũng phù hợp với quy tắc của trò chơi. Nhưng Tống Thanh Tiểu lại nhớ lại màn xuất hiện của Số 6 lúc mới tiến vào không gian.
Lúc đó Kẻ cầm súng nhắm ngay họng súng vào trán cô ta, Số 6 phản ứng cực kì nhanh chóng, thân thủ linh hoạt, không ngừng phản kích, quật ngã Kẻ cầm súng không nói còn kém chút cướp được súng của hắn, đủ thấy vũ lực của người này cực cao, mức độ nguy hiểm cũng không thấp.
Tuy nói sau khi tiến vào tình huống cô ta mang thân phận bệnh nhân nhưng Tống Thanh Tiểu rõ ràng, đây chỉ là quy tắc trò chơi, Số 6 cũng không phải người bệnh chân chính.
Một người như vậy nếu như muốn giết chính mình, không có khả năng không thành công.
Cô nhịn không được sờ sờ cổ, vết thương nơi đó còn đang đau rát. Số 6 hẳn là hiểu được cô mặc đồng phục hộ sĩ, bên cạnh lại có người, nơi này là bệnh viện, mối quan hệ giữa các người chơi là cạnh tranh lẫn nhau thậm chí đối địch.
Dưới tình huống như thế, cô ta tùy tiện ra tay, cho dù là đánh lén cũng không thành công, cô ta làm như vậy dụng ý là gì?
Nghi vấn không có lời giải đáp, Vương Tiểu Lệ nhìn thấy động tác sờ sờ cổ của Tống Thanh Tiểu, hỏi:
“Có phải có chút nghĩ mà sợ không?”
Tống Thanh Tiểu chịu đựng cảm giác khó chịu, nuốt nước miếng, dường như không có việc gì buông tay xuống. Cô còn chưa có mở miệng, Vương Tiểu Lệ lại làm như không cần cô trả lời, cười nói:
“Khả năng lúc sau còn có chuyện càng đáng sợ hơn đấy.”
Hộ sĩ Trương sau khi đưa hết bệnh nhân trở về phòng liền đi tìm Tống Thanh Tiểu. Bên cạnh quầy trực của hộ sĩ là một bàn điều khiển, hộ sĩ Trương đứng ở đó lấy tăm bông thấm cồn tiêu độc vết thương trên cằm của mình.
Chếch phía đối diện bàn điều khiển là một gian phòng bệnh. Lúc trước mới bị đánh lén, Tống Thanh Tiểu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lúc lại đây cô quay đầu nhìn bốn phía, xác định phía sau mình không có ai mới yên tâm.
Trong lúc cô đang ngó ngang ngó dọc, ánh mắt xuyên qua cửa thủy tinh của phòng bệnh nhìn thấy được trên một chiếc giường, Số 5 đã mặc chỉnh tề một bộ quần áo bệnh nhân màu lam, ngồi trên giường phát run. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn ta ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khóc không ra nước mắt, kinh hoảng mà vội vàng cúi đầu xuống.
Sau khi gặp Số 6, ở trong nhiệm vụ lại xuất hiện thêm một “người quen”!
Tống Thanh Tiểu cắn môi, rũ xuống rèm mắt chặn tất cả biểu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro