Tiếng Súng
2024-10-11 23:23:25
Lần thử luyện này tổng cộng có sáu người tham dự, trước mắt tính cả Tống Thanh Tiểu thì đã xuất hiện ba người.
“Tích tích tích” thanh âm của đồng hồ vang lên không ngừng nghỉ, từ chỗ thang máy lại truyền đến “đinh” một tiếng, trong đầu Tống Thanh Tiểu linh quang chợt lóe. Cô mơ hồ cảm thấy dường như sắp bắt được một manh mối, đang muốn tinh tế cân nhắc lại thì bất ngờ có người từ bên cạnh đập thật mạnh vào vai cô một cái:
“Hi!”
Trên vai truyền đến đau đớn, trải qua lúc trước bị Số 6 đánh lén, Tống Thanh Tiểu bây giờ cảnh giác cao độ, theo bản năng dịch chuyển thân thể, eo chống lấy mép bàn, nửa người trên ngửa ra phía sau, xoay người đối mặt với người vừa đập vào vai mình.
Người đến lại là một hộ sĩ, ước chừng 30 tuổi, chân mang giày vải cho nên đi đường không phát ra tiếng động, không biết lúc nào thì tới đây.
Động tác né người của Tống Thanh Tiểu quá mức đột ngột khiến nữ hộ sĩ có chút xấu hổ, nhìn thấy Tống Thanh Tiểu thì ngạc nhiên nói:
“Mới tới?” Hỏi xong lời này lại lầm bầm lầu bầu: “Gần nhất người mới cũng thật nhiều.”
Lời này của nữ hộ sĩ ý vị sâu xa, Tống Thanh Tiểu nghe được thì không khỏi nheo nheo mắt. Cô chú ý tới biển tên trước ngực của cô ta ghi: Đồ Tiểu Vân.
Biết phản ứng của mình sau khi bị chụp vai khiến Đồ Tiểu Vân không vui, cho nên cô lập tức tỏ ra ngượng ngùng. Ở tình huống còn chưa rõ ràng nội dung thử luyện, Tống Thanh Tiểu hy vọng có thể làm tốt quan hệ với những vị “đồng nghiệp” này để thám thính được càng nhiều tin tức.
Cô cần phải giành được hảo cảm của người khác cho nên sau khi nhìn thấy Đồ Tiểu Vân cau mày, cô nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng đối, nâng lên tay trái xoa xoa đầu vai của mình, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn đồng thời nhìn hộ sĩ Trương.
“Làm sao vậy?”
Hộ sĩ Trương nhìn thấy hành động của Tống Thanh Tiểu quả nhiên liền quan tâm hỏi một câu.
“Hình như lúc trước bị thương bả vai.”
Tống Thanh Tiểu vừa nói, trên mặt Đồ Tiểu Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, hộ sĩ Trương giải thích nói:
“Người bệnh mới chuyển đến hôm nay đột nhiên tập kích Thanh Tiểu, bị thương cổ của em ấy.”
Hộ sĩ Trương vừa nói xong lại hỏi ý kiến Tống Thanh Tiểu, được cô đồng ý liền kéo cổ áo của cô ra để xem bả vai.
Tống Thanh Tiểu cao 1m68 nhưng đứng giữa đám hộ sĩ người người cao lớn của bệnh viện thì trông vẫn có vẻ bình thường. Hộ sĩ Trương kéo cổ áo ra nhìn thoáng qua sau đó kinh hô lên tiếng:
“Bị sưng rồi đây!”
Số 6 xuống tay không nhẹ, lúc đó cô ta dùng hai tay túm chặt sợi dây siết cổ Tống Thanh Tiểu, chân thì đạp vào vai mượn lực cho nên lúc này hai bên vai của Tống Thanh Tiểu đều có dấu vết.
Đồ Tiểu Vân biết được chuyện trải qua, trên mặt có chút áy náy, cằm tăm bông dính cồn tự mình lau vết thương cho Tống Thanh Tiểu, vừa làm vừa nói:
“Đúng rồi, bệnh viện khả năng lại có thêm một nhân viên mới, bác sĩ Chu đang nói chuyện với hắn, nếu được tuyển thì bệnh viên lại có thêm bác sĩ.”
Trên cổ bị dây siết rách da, lúc tẩm cồn lên có chút đau đớn nhưng này đó đều kém so với tin tức Tống Thanh Tiểu nghe được từ miệng Đồ Tiểu Vân.
Cô nhớ lúc trước người này có nói gần đây xuất hiện thêm nhiều người mới, Đồ Tiểu Vân cũng không nói rõ những “người mới” này là bệnh nhân hay nhân viên y tế, vô cùng có khả năng là cả hai, ví dụ như cô, lại ví dụ như Số 5, Số 6.
Bây giờ bệnh viện đến thêm một vị bác sĩ, cô khó tránh khỏi suy đoán thân phận của “bác sĩ” mới này.
Nếu nói người chơi tiến vào cùng một cảnh tượng thì ngoại trừ ba người đã xuất hiện còn có Nam mắt kính, Kẻ cầm súng và Số 4 Nữ roi đỏ.
Bác sĩ mới trong miệng Đồ Tiểu Vân hẳn là từ một trong ba người này.
Tòa nhà này có tất cả năm tầng, 27 người bệnh, không biết trong số những người này thì hai người chơi còn lại đang ở nơi nào.
Trong lòng cô nghĩ chuyện, đồng hồ “tích tích” kêu vang, Đồ Tiểu Vân vẫn còn đang nói, bỗng nhiên “đoàng” một tiếng truyền đến, thanh âm thanh thúy lại không trầm đục, nghe giống như từ khá xa vọng lại.
Không chỉ là Tống Thanh Tiểu cảm giác trái tim giống như bị người ta bấm một cái, ngay cả cả hộ sĩ Trương cũng bị hoảng sợ. Tay cầm tăm bông của Đồ Tiểu Vân run lên, tăm bông chọc vào miệng vết thương trên cổ của Tống Thanh Tiểu khiến cô lập tức xuýt xoa ra tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Tiểu Lệ có chút kinh ngạc. Mí mắt của Tống Thanh Tiểu vẫn luôn nhảy, cô cảm thấy không thích hợp!
Bệnh viện này cách âm có bao nhiêu tốt, cô đã tự mình cảm nhận qua.
Rõ ràng là cùng một tòa nhà, một bên là 27 bệnh nhân, một bên là văn phòng, ký túc xá của nhân viên y tế nhưng lúc cô vừa mới tiến vào nhiệm vụ, trong lúc bị Lưu Dĩ Tuân phỏng vấn, cô căn bản không nghe thấy nửa điểm động tĩnh từ bên này truyền đến.
Cho đến tận khi thay quần áo rồi được hộ sĩ Trương dẫn vào đây, mở ra vài tầng cửa sắt mới nghe được tiếng khóc của người bệnh.
Tiếng “đoàng” vừa vang lên ban nãy hình như truyền đến từ khu vực làm việc của nhân viên y tế, dạng gì động tĩnh có thể truyền xa như vậy?
Huống chi thanh âm kia không giống đồ vật rơi xuống đất mà giống như có người nổ súng.
Tống Thanh Tiểu nháy mắt nghĩ tới Kẻ cầm súng, liếm liếm đôi môi khô ráo.
Đồ Tiểu Vân nói có nhân viên mới, trước mắt Kẻ cầm súng, Nam mắt kính và Số 4 Nữ roi đỏ đều chưa xuất hiện, có thể là một trong số đó. Hiện tại xem ra Kẻ cầm súng có khả năng lớn hơn.
Bị Số 6 siết cổ quá chặt, hô hấp của Tống Thanh Tiểu cũng trở nên nhanh vài phần. Sau khi tiếng súng vang lên, cô nhạy bén cảm nhận được hơi thở của tử vong, đó chính là trực giác mà hai lần đi lại giữa sống và chết trước đó mang lại.
Tống Thanh Tiểu đi chú ý đến nhắc nhở trong đầu, quả nhiên đã có sự thay đổi:
“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 950 tích phân.”
Khen thưởng thay đổi!
Lúc Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc xen lẫn hưng phấn. Tuy rằng tiếng súng kia vang lên vô cùng có khả năng đồng nghĩa với việc có người ở bệnh viện đã chết, nhưng xác thực như cô suy đoán, một khi có người chết thì trận thử luyện mới coi như chân chính bắt đầu.
Cô híp mắt, ánh mắt lướt qua đám người Đồ Tiểu Vân, xuyên qua cửa kính phòng bệnh mà nhìn thấy được Số 5 đang ngẩng đầu lên. Hắn hiển nhiên cũng bị tiếng súng kinh động, trên mặt che giấu không được vẻ sợ hãi.
Chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Tiểu, Số 5 dùng tay ôm lấy đầu, chậm rãi cúi xuống, thân thể lại bắt đầu run.
Trong khu bệnh nhân, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau tiếng súng nổ thì ngay sau đó lại truyền đến một giọng nữ bén nhọn hét lên:
“A ! ! !…..”
Tiếng hét thảm lảnh lót lại thê lương, không thể nói không khiếp người, đặc biệt là trong hoàn cảnh an tĩnh quỷ dị này càng thêm kinh tủng.
Ngay cả bệnh nhân trong phòng cũng bị tiếng hét này ảnh hưởng, xao động bất an. Bạn cùng phòng của Số 5 đã bước xuống giường, biểu tình dại ra đi đến cạnh cửa.
“Đi xem xảy ra chuyện gì.”
Hộ sĩ Trương có chút nôn nóng. Tống Thanh Tiểu mới đến nên được hộ sĩ Trương dẫn đi theo, còn Đồ Tiểu Vân và Vương Tiểu Lệ thì ở lại trấn an bệnh nhân.
Tiếng súng giống như truyền đến từ khu văn phòng của nhân viên y tế, Hộ sĩ Trương vội vàng cầm chìa khóa mở ra ba tầng cửa sắt. Trường hợp như vậy nhưng hộ sĩ Trương vẫn không quên giải thích với Tống Thanh Tiểu:
“Xin lỗi em Thanh Tiểu, vốn dĩ hôm nay em vừa đến hẳn là đưa em đi quen thuộc hoàn cảnh.” Cô vội vã giải thích, bộ dáng có chút khó xử:
“Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì…”
“Không sao, chúng ta nhanh đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì đi, xem có giúp được gì không. Làm quen hoàn cảnh em còn nhiều thời gian mà.”
Lúc cô nói lời này, thanh âm “tích tích tích” vẫn đang vang trong đầu, dãy số đếm ngược trước mắt cũng biến thành 119: 06: 27, phảng phất như đang ác ý châm chọc việc “còn nhiều thời gian” của cô.
Tống Thanh Tiểu chớp chớp mắt, chịu đựng cổ họng đau rát mà nuốt ngụm nước miếng, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của dãy số kia.
Lúc này cô cũng bức thiết muốn chứng thực suy đoán của mình, nhìn xem tiếng súng kia có liên quan đến một trong số các người chơi hay không, cũng muốn biết là ai xảy ra chuyện để vô duyên vô cớ cô rớt mất 50 tích phân khen thưởng.
Hai người vừa bước ra khỏi khu bệnh nhân thì nghe được thanh âm nhốn nháo từ dưới lầu vọng lên. Hộ sĩ Trương chạy đến chỗ thang máy ấn nút đi xuống, Tống Thanh Tiểu nhanh chóng bước vào cùng.
Trong thang máy, ánh đèn trắng bệch chiếu cho không gian kín này càng trở nên âm trầm. Hai người không nói chuyện, Tống Thanh Tiểu chỉ nghe được tiếng thở dốc phát ra từ hộ sĩ Trương, biểu hiện từ sâu trong nội tâm cô ta cũng đang cực kì nôn nóng.
Cô quay đầu nhìn hộ sĩ Trương phát hiện cô ta đang cúi đầu, ánh đèn chiếu lên người, dưới cái trán tái nhợt là một đôi mắt bị bao phủ bởi bóng của hai rèm mi. Tống Thanh Tiểu chỉ mơ hồ nhìn đến cô đang mím chặt môi.
Thang máy xuống đến tầng một, cửa “đinh” một tiếng mở ra, hộ sĩ Trương lại đứng không nhúc nhích, mãi cho đến khi Tống Thanh Tiểu lên tiếng nhắc nhở:
“Tiểu Ngọc…”
Hộ sĩ Trương lúc này mới như bừng tỉnh lại, co chân chạy.
Đến nơi thì thấy được ở bên ngoài một gian phòng bác sĩ đã vây đầy người, bên trong thì có vài người đang tranh cãi ầm ĩ. Tống Thanh Tiểu liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên ghế, thân thể ngửa về phía sau, đầu gục sang bên một cách bất thường.
Hai tay của hắn rũ tại bên sườn, đã không còn thở.
Trên trán hắn có một lỗ thủng do đạn bắn gây ra, lực va chạm và nhiệt độ ma sát của viên đạn khiến làn da xung quanh miệng vết thương hiện ra từng vết xanh tím giống như một bầy giun bò ngang bò dọc.
Hắn mở to mắt, máu từ miệng vết thương chưa kịp đông lại vẫn đang thấm ra bên ngoài, chậm rãi chảy qua ấn đường, chóp mũi, đôi mắt, cuối cùng tụ lại ở cằm, tích táp rơi xuống áo blouse trắng, nhiễm ra một tảng lớn màu đỏ chói mắt.
Có lẽ không dự đoán được sẽ bị tập kích, trên mặt hắn vẫn còn duy trì biểu tình mỉm cười, khóe miệng kéo hướng lên trên nhìn qua rất âm trầm quỷ dị. Bộ dáng này khiến Tống Thanh Tiểu nhớ đến hình ảnh khi các tấm thẻ bài của lần thử luyện trước lúc lật lại.
Bảng tên trên ngực của bác sĩ ghi: Chu Vũ.
Trong văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi. Hộ sĩ Trương nhìn thấy một màn như vậy bị dọa đến không nhẹ. Tống Thanh Tiểu thu hồi tầm mắt, trên mặt đất, Kẻ cầm súng bị vài hộ sĩ và nhân viên bảo vệ chế trụ không thể động đậy, mặt trướng đến đỏ bừng, giống như một con kiến đáng thương.
“Tích tích tích” thanh âm của đồng hồ vang lên không ngừng nghỉ, từ chỗ thang máy lại truyền đến “đinh” một tiếng, trong đầu Tống Thanh Tiểu linh quang chợt lóe. Cô mơ hồ cảm thấy dường như sắp bắt được một manh mối, đang muốn tinh tế cân nhắc lại thì bất ngờ có người từ bên cạnh đập thật mạnh vào vai cô một cái:
“Hi!”
Trên vai truyền đến đau đớn, trải qua lúc trước bị Số 6 đánh lén, Tống Thanh Tiểu bây giờ cảnh giác cao độ, theo bản năng dịch chuyển thân thể, eo chống lấy mép bàn, nửa người trên ngửa ra phía sau, xoay người đối mặt với người vừa đập vào vai mình.
Người đến lại là một hộ sĩ, ước chừng 30 tuổi, chân mang giày vải cho nên đi đường không phát ra tiếng động, không biết lúc nào thì tới đây.
Động tác né người của Tống Thanh Tiểu quá mức đột ngột khiến nữ hộ sĩ có chút xấu hổ, nhìn thấy Tống Thanh Tiểu thì ngạc nhiên nói:
“Mới tới?” Hỏi xong lời này lại lầm bầm lầu bầu: “Gần nhất người mới cũng thật nhiều.”
Lời này của nữ hộ sĩ ý vị sâu xa, Tống Thanh Tiểu nghe được thì không khỏi nheo nheo mắt. Cô chú ý tới biển tên trước ngực của cô ta ghi: Đồ Tiểu Vân.
Biết phản ứng của mình sau khi bị chụp vai khiến Đồ Tiểu Vân không vui, cho nên cô lập tức tỏ ra ngượng ngùng. Ở tình huống còn chưa rõ ràng nội dung thử luyện, Tống Thanh Tiểu hy vọng có thể làm tốt quan hệ với những vị “đồng nghiệp” này để thám thính được càng nhiều tin tức.
Cô cần phải giành được hảo cảm của người khác cho nên sau khi nhìn thấy Đồ Tiểu Vân cau mày, cô nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng đối, nâng lên tay trái xoa xoa đầu vai của mình, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn đồng thời nhìn hộ sĩ Trương.
“Làm sao vậy?”
Hộ sĩ Trương nhìn thấy hành động của Tống Thanh Tiểu quả nhiên liền quan tâm hỏi một câu.
“Hình như lúc trước bị thương bả vai.”
Tống Thanh Tiểu vừa nói, trên mặt Đồ Tiểu Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, hộ sĩ Trương giải thích nói:
“Người bệnh mới chuyển đến hôm nay đột nhiên tập kích Thanh Tiểu, bị thương cổ của em ấy.”
Hộ sĩ Trương vừa nói xong lại hỏi ý kiến Tống Thanh Tiểu, được cô đồng ý liền kéo cổ áo của cô ra để xem bả vai.
Tống Thanh Tiểu cao 1m68 nhưng đứng giữa đám hộ sĩ người người cao lớn của bệnh viện thì trông vẫn có vẻ bình thường. Hộ sĩ Trương kéo cổ áo ra nhìn thoáng qua sau đó kinh hô lên tiếng:
“Bị sưng rồi đây!”
Số 6 xuống tay không nhẹ, lúc đó cô ta dùng hai tay túm chặt sợi dây siết cổ Tống Thanh Tiểu, chân thì đạp vào vai mượn lực cho nên lúc này hai bên vai của Tống Thanh Tiểu đều có dấu vết.
Đồ Tiểu Vân biết được chuyện trải qua, trên mặt có chút áy náy, cằm tăm bông dính cồn tự mình lau vết thương cho Tống Thanh Tiểu, vừa làm vừa nói:
“Đúng rồi, bệnh viện khả năng lại có thêm một nhân viên mới, bác sĩ Chu đang nói chuyện với hắn, nếu được tuyển thì bệnh viên lại có thêm bác sĩ.”
Trên cổ bị dây siết rách da, lúc tẩm cồn lên có chút đau đớn nhưng này đó đều kém so với tin tức Tống Thanh Tiểu nghe được từ miệng Đồ Tiểu Vân.
Cô nhớ lúc trước người này có nói gần đây xuất hiện thêm nhiều người mới, Đồ Tiểu Vân cũng không nói rõ những “người mới” này là bệnh nhân hay nhân viên y tế, vô cùng có khả năng là cả hai, ví dụ như cô, lại ví dụ như Số 5, Số 6.
Bây giờ bệnh viện đến thêm một vị bác sĩ, cô khó tránh khỏi suy đoán thân phận của “bác sĩ” mới này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói người chơi tiến vào cùng một cảnh tượng thì ngoại trừ ba người đã xuất hiện còn có Nam mắt kính, Kẻ cầm súng và Số 4 Nữ roi đỏ.
Bác sĩ mới trong miệng Đồ Tiểu Vân hẳn là từ một trong ba người này.
Tòa nhà này có tất cả năm tầng, 27 người bệnh, không biết trong số những người này thì hai người chơi còn lại đang ở nơi nào.
Trong lòng cô nghĩ chuyện, đồng hồ “tích tích” kêu vang, Đồ Tiểu Vân vẫn còn đang nói, bỗng nhiên “đoàng” một tiếng truyền đến, thanh âm thanh thúy lại không trầm đục, nghe giống như từ khá xa vọng lại.
Không chỉ là Tống Thanh Tiểu cảm giác trái tim giống như bị người ta bấm một cái, ngay cả cả hộ sĩ Trương cũng bị hoảng sợ. Tay cầm tăm bông của Đồ Tiểu Vân run lên, tăm bông chọc vào miệng vết thương trên cổ của Tống Thanh Tiểu khiến cô lập tức xuýt xoa ra tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Tiểu Lệ có chút kinh ngạc. Mí mắt của Tống Thanh Tiểu vẫn luôn nhảy, cô cảm thấy không thích hợp!
Bệnh viện này cách âm có bao nhiêu tốt, cô đã tự mình cảm nhận qua.
Rõ ràng là cùng một tòa nhà, một bên là 27 bệnh nhân, một bên là văn phòng, ký túc xá của nhân viên y tế nhưng lúc cô vừa mới tiến vào nhiệm vụ, trong lúc bị Lưu Dĩ Tuân phỏng vấn, cô căn bản không nghe thấy nửa điểm động tĩnh từ bên này truyền đến.
Cho đến tận khi thay quần áo rồi được hộ sĩ Trương dẫn vào đây, mở ra vài tầng cửa sắt mới nghe được tiếng khóc của người bệnh.
Tiếng “đoàng” vừa vang lên ban nãy hình như truyền đến từ khu vực làm việc của nhân viên y tế, dạng gì động tĩnh có thể truyền xa như vậy?
Huống chi thanh âm kia không giống đồ vật rơi xuống đất mà giống như có người nổ súng.
Tống Thanh Tiểu nháy mắt nghĩ tới Kẻ cầm súng, liếm liếm đôi môi khô ráo.
Đồ Tiểu Vân nói có nhân viên mới, trước mắt Kẻ cầm súng, Nam mắt kính và Số 4 Nữ roi đỏ đều chưa xuất hiện, có thể là một trong số đó. Hiện tại xem ra Kẻ cầm súng có khả năng lớn hơn.
Bị Số 6 siết cổ quá chặt, hô hấp của Tống Thanh Tiểu cũng trở nên nhanh vài phần. Sau khi tiếng súng vang lên, cô nhạy bén cảm nhận được hơi thở của tử vong, đó chính là trực giác mà hai lần đi lại giữa sống và chết trước đó mang lại.
Tống Thanh Tiểu đi chú ý đến nhắc nhở trong đầu, quả nhiên đã có sự thay đổi:
“Bảo vệ dân chúng, thất bại xóa sạch.
Hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 950 tích phân.”
Khen thưởng thay đổi!
Lúc Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc xen lẫn hưng phấn. Tuy rằng tiếng súng kia vang lên vô cùng có khả năng đồng nghĩa với việc có người ở bệnh viện đã chết, nhưng xác thực như cô suy đoán, một khi có người chết thì trận thử luyện mới coi như chân chính bắt đầu.
Cô híp mắt, ánh mắt lướt qua đám người Đồ Tiểu Vân, xuyên qua cửa kính phòng bệnh mà nhìn thấy được Số 5 đang ngẩng đầu lên. Hắn hiển nhiên cũng bị tiếng súng kinh động, trên mặt che giấu không được vẻ sợ hãi.
Chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Tiểu, Số 5 dùng tay ôm lấy đầu, chậm rãi cúi xuống, thân thể lại bắt đầu run.
Trong khu bệnh nhân, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau tiếng súng nổ thì ngay sau đó lại truyền đến một giọng nữ bén nhọn hét lên:
“A ! ! !…..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng hét thảm lảnh lót lại thê lương, không thể nói không khiếp người, đặc biệt là trong hoàn cảnh an tĩnh quỷ dị này càng thêm kinh tủng.
Ngay cả bệnh nhân trong phòng cũng bị tiếng hét này ảnh hưởng, xao động bất an. Bạn cùng phòng của Số 5 đã bước xuống giường, biểu tình dại ra đi đến cạnh cửa.
“Đi xem xảy ra chuyện gì.”
Hộ sĩ Trương có chút nôn nóng. Tống Thanh Tiểu mới đến nên được hộ sĩ Trương dẫn đi theo, còn Đồ Tiểu Vân và Vương Tiểu Lệ thì ở lại trấn an bệnh nhân.
Tiếng súng giống như truyền đến từ khu văn phòng của nhân viên y tế, Hộ sĩ Trương vội vàng cầm chìa khóa mở ra ba tầng cửa sắt. Trường hợp như vậy nhưng hộ sĩ Trương vẫn không quên giải thích với Tống Thanh Tiểu:
“Xin lỗi em Thanh Tiểu, vốn dĩ hôm nay em vừa đến hẳn là đưa em đi quen thuộc hoàn cảnh.” Cô vội vã giải thích, bộ dáng có chút khó xử:
“Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì…”
“Không sao, chúng ta nhanh đi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì đi, xem có giúp được gì không. Làm quen hoàn cảnh em còn nhiều thời gian mà.”
Lúc cô nói lời này, thanh âm “tích tích tích” vẫn đang vang trong đầu, dãy số đếm ngược trước mắt cũng biến thành 119: 06: 27, phảng phất như đang ác ý châm chọc việc “còn nhiều thời gian” của cô.
Tống Thanh Tiểu chớp chớp mắt, chịu đựng cổ họng đau rát mà nuốt ngụm nước miếng, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của dãy số kia.
Lúc này cô cũng bức thiết muốn chứng thực suy đoán của mình, nhìn xem tiếng súng kia có liên quan đến một trong số các người chơi hay không, cũng muốn biết là ai xảy ra chuyện để vô duyên vô cớ cô rớt mất 50 tích phân khen thưởng.
Hai người vừa bước ra khỏi khu bệnh nhân thì nghe được thanh âm nhốn nháo từ dưới lầu vọng lên. Hộ sĩ Trương chạy đến chỗ thang máy ấn nút đi xuống, Tống Thanh Tiểu nhanh chóng bước vào cùng.
Trong thang máy, ánh đèn trắng bệch chiếu cho không gian kín này càng trở nên âm trầm. Hai người không nói chuyện, Tống Thanh Tiểu chỉ nghe được tiếng thở dốc phát ra từ hộ sĩ Trương, biểu hiện từ sâu trong nội tâm cô ta cũng đang cực kì nôn nóng.
Cô quay đầu nhìn hộ sĩ Trương phát hiện cô ta đang cúi đầu, ánh đèn chiếu lên người, dưới cái trán tái nhợt là một đôi mắt bị bao phủ bởi bóng của hai rèm mi. Tống Thanh Tiểu chỉ mơ hồ nhìn đến cô đang mím chặt môi.
Thang máy xuống đến tầng một, cửa “đinh” một tiếng mở ra, hộ sĩ Trương lại đứng không nhúc nhích, mãi cho đến khi Tống Thanh Tiểu lên tiếng nhắc nhở:
“Tiểu Ngọc…”
Hộ sĩ Trương lúc này mới như bừng tỉnh lại, co chân chạy.
Đến nơi thì thấy được ở bên ngoài một gian phòng bác sĩ đã vây đầy người, bên trong thì có vài người đang tranh cãi ầm ĩ. Tống Thanh Tiểu liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên ghế, thân thể ngửa về phía sau, đầu gục sang bên một cách bất thường.
Hai tay của hắn rũ tại bên sườn, đã không còn thở.
Trên trán hắn có một lỗ thủng do đạn bắn gây ra, lực va chạm và nhiệt độ ma sát của viên đạn khiến làn da xung quanh miệng vết thương hiện ra từng vết xanh tím giống như một bầy giun bò ngang bò dọc.
Hắn mở to mắt, máu từ miệng vết thương chưa kịp đông lại vẫn đang thấm ra bên ngoài, chậm rãi chảy qua ấn đường, chóp mũi, đôi mắt, cuối cùng tụ lại ở cằm, tích táp rơi xuống áo blouse trắng, nhiễm ra một tảng lớn màu đỏ chói mắt.
Có lẽ không dự đoán được sẽ bị tập kích, trên mặt hắn vẫn còn duy trì biểu tình mỉm cười, khóe miệng kéo hướng lên trên nhìn qua rất âm trầm quỷ dị. Bộ dáng này khiến Tống Thanh Tiểu nhớ đến hình ảnh khi các tấm thẻ bài của lần thử luyện trước lúc lật lại.
Bảng tên trên ngực của bác sĩ ghi: Chu Vũ.
Trong văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi. Hộ sĩ Trương nhìn thấy một màn như vậy bị dọa đến không nhẹ. Tống Thanh Tiểu thu hồi tầm mắt, trên mặt đất, Kẻ cầm súng bị vài hộ sĩ và nhân viên bảo vệ chế trụ không thể động đậy, mặt trướng đến đỏ bừng, giống như một con kiến đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro