Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Lâm Vào

2024-10-11 23:23:25

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Tống Thanh Tiểu tê cả da đầu. Cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, tiếng va chạm “phanh phanh” liền vang lên liên tiếp.

Sau hai ba lần bị trọng lực xô đẩy, lu rốt cuộc chậm rãi đổ xuống, tấm nắp gỗ cũng bị văng sang một bên, nước bẩn ở bên trong trào ra ngoài. Theo lực quán tính, Tống Thanh Tiểu trốn bên trong cũng bị lăn ra. Hai tay cô ôm lấy đầu, bả vai bị đụng một cú đau điếng vào chiếc lu bên cạnh.

Nhưng trong thời khắc nguy hiểm như thế này, vì phòng ngừa vừa lăn ra liền bị người tóm được rồi giết chết, Tống Thanh Tiểu cố nén đau đớn, cũng không có đứng lên mà tại chỗ lăn hai vòng, cảm giác kéo xa một ít khoảng cách mới nắm chặt dây chuột bàn phím trong tay, chống lấy thành lu mà đứng dậy.

“Quả nhiên cô trốn ở bên trong.”

Lúc trước Bác sĩ cũng không có rời đi. Hai người làm ra vẻ rời đi hẳn là cố ý để Tống Thanh Tiểu thả lỏng cảnh giác, thừa dịp mà bức cô chui ra.

Lúc Tống Thanh Tiểu vừa lăn từ trong lu ra, đáng nhẽ Bác sĩ và Nữ công sở sẽ thuận thế tiến lên chế trụ cô, nhưng bởi vì Tống Thanh Tiểu không có dừng lại mà lập tức lăn hai vòng, kéo ra khoảng cách khiến hai người kia mất đi tiên cơ. Cho nên bọn họ cũng không lại tiến lên nữa.

Bởi vì mất đi cơ hội tốt nhất giết chết Tống Thanh Tiểu, Bác sĩ lộ ra một chút tiếc nuối.

Hắn lặng lẽ đánh giá Tống Thanh Tiểu. Từ bề ngoài xem ra, số 9 vẫn thực chật vật. Bộ quần áo cảnh vệ trên người cô bị máu và nước bẩn ngâm thật hỗn độn, nhăn nhúm kề sát ở bên người. Tóc cô ta toán loạn, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt, cánh mũi bởi vì hô hấp mà cấp tốc rung động. Nhưng cặp mắt kia lại sáng đến kinh người, lộ ra cảnh giác, phòng bị cùng với vô hạn khát vọng sinh tồn.

Nữ nhân này khi tiến vào không gian là kẻ bị mọi người xem nhẹ nhất. Bề ngoài của cô ta không thu hút, khí chất cũng không xuất chúng. Trừ bỏ lúc mới đến đầy người là máu, chỉ sợ chính là đối tượng mờ nhạt nhất trong chín người, người ta liếc mắt một cái rồi sau ngay cả tên cũng không ai nhớ kỹ.

Nhưng chính một nữ nhân như vậy lại xử lý xong một nam một nữ cùng tổ, sống đến bây giờ, trở thành phiền toái của Bác sĩ.

“Tôi thật sự có chút xem nhẹ cô.”

Hai tay của Bác sĩ vẫn cất ở trong túi, ánh mắt của hắn phóng tới cánh tay đang bám lên chiếc lu của Tống Thanh Tiểu. Cánh tay kia rất gầy, vài chỗ còn rách da nhưng cô ta dường như không cảm giác được đau đớn, dùng sức nắm một con chuột còn mang theo cả dây, lực đạo lớn đến mức mơ hồ có thể nhìn thấy xương bàn tay trồi cả lên.

Dây chuột máy tính có một đoạn buông thõng xuống lắc lư, con chuột thì thiếu hụt một góc, nhìn kỹ tựa hồ mặt trên còn lưu lại vết máu.

Trong lúc Bác sĩ đánh giá Tống Thanh Tiểu, cô cũng âm thầm đánh giá hai người kia.

Nhìn ra được, giết chết số 7 Kẻ to con đối với hai người cũng không phải nhẹ nhàng. Trên mặt, trên thân thể hai người đều có chút ít ‘màu sắc’.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Áo blouse của Bác sĩ rách tung tóe. Nữ công sở cũng tốt không được bao nhiêu, trên người, trên mặt đều mang theo vết máu.

Cục diện hai chọi một khiến nội tâm của Tống Thanh Tiểu không ngừng chìm xuống.

Nhưng càng là thời khắc mấu chốt, cô càng không thể loạn. Một khi chính mình đều luống cuống, khả năng dễ như trở bàn tay sẽ bị hai người này giết chết.

Ba người đứng thành hai bên đối lập nhau. Nhưng Tống Thanh Tiểu chú ý tới Bác sĩ và Nữ công sở cũng không phải đứng rất gần, hai người đều tự giữ một ít khoảng cách.

Cô yên lặng cực lực điều chỉnh lại hô hấp của chính mình, khiến cho mình bình tĩnh trở lại. Chỗ bờ vai bị va chạm vẫn còn đang tê mỏi vô lực, cơ hồ còn không cầm nổi cả di động, run rẩy không ngừng.

“Số 2.” Tống Thanh Tiểu cứng nhắc xốc khóe miệng, ngẩng đầu lên. Cả đời này của cô đã thói quen cẩn thận chặt chẽ, cũng không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng lúc này lại bị buộc cho bất đắc dĩ phải dùng ngôn ngữ mà ly gián liên minh lâm thời tạo dựng của hai người kia: “Tôi thực ngoài ý muốn cô là thế nào tồn tại được đến bây giờ.”

Bác sĩ không nghĩ đến sau khi Tống Thanh Tiểu bị phát hiện, mở miệng sẽ nói ra một câu như vậy.

“Tiến vào không gian có chín người, chia thành bốn đội ngũ. Đến cuối cùng, trừ bỏ hai người các cô, mỗi đội còn lại chỉ có một người sống sót.”

Cô vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi bởi vì thiếu nước mà trở nên khô ráo. Nhưng thời gian dài không uống nước, sau lại bởi vì không ngừng toát mồ hôi lạnh khiến cho cơ thể của Tống Thanh Tiểu đã thiếu nước một cách nghiêm trọng, lúc này đầu lưỡi liếm lên cánh môi khô nứt, Tống Thanh Tiểu chỉ cảm thấy bị từng lớp vảy cắt cho đau rát.

“Để rời khỏi không gian này, giết chết tất cả người còn lại là biện pháp duy nhất. Nhưng vì sao Bác sĩ lại không giết cô, để cô còn sống?”

Đôi mắt của cô cảnh giác nhìn chằm chằm hai người trước mặt, không buông tha bất luận biểu tình gì dù là nhỏ nhất trên mặt của số 2 Nữ công sở, đồng thời còn phân thần đi chú ý Bác sĩ.

Bác sĩ nghe cô nói như vậy, mí mắt hơi rũ xuống một chút, biểu tình biến đổi ấm lãnh, nhưng ngay sau đó hắn khôi phục trấn định, cười nói:

“Rời đi không gian yêu cầu giết hại lẫn nhau, cô nhận được nhắc nhở sao?”

Hắn một tay đút trong túi áo, một chân làm như vô tình dịch lên trên một chút. Ngay khi hắn vừa di chuyển, Tống Thanh Tiểu cũng phản ứng thực mau, lập tức động đậy thân thể, tận lực duy trì khoảng cách với bọn hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tầm mắt của Bác sĩ rơi xuống cái tay đang cầm di động của Tống Thanh Tiểu. Hắn chú ý tới từ sau khi Tống Thanh Tiểu lăn ra khỏi lu, cánh tay này vẫn rũ bên cạnh người của cô ta, không có nhúc nhích.

Là bởi vì giết chết số 6, trong quá trình vật lộn bị thương làm cho cô ta mất đi lực hành động, hay là bị va chạm lúc té từ trong lu ra?

Số 9 sau khi tiến vào không gian rất ít nói chuyện, trừ lúc giới thiệu bản thân, còn lại lời nói cũng không nhiều. Bây giờ lại mở miệng một cách khác thường, là muốn ly gián quan hệ giữa hắn và số 2 hay là do cô ta bị thương, muốn thừa dịp nói chuyện hoãn lại một chút?

Hắn vừa suy nghĩ vừa chậm rãi di chuyển về phía Tống Thanh Tiểu. Số 2 Nữ công sở nhìn thấy hắn như vậy cũng đồng thời tiến lên, hai người hình thành tư thế bọc đánh, hướng Tống Thanh Tiểu lại gần.

“Ở thời điểm sau khi số 1, số 6 tử vong.” Tống Thanh Tiểu chú ý đến động tác của hai người, lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại không dám biểu lộ mảy may. Tình huống như vậy, một khi cô biểu hiện ra sợ hãi và lo âu, hai người kia sẽ lập tức nhào đến, giống như bầy sói lao vào xé rách cô.

Cô cắn chặt răng, chịu đựng bả vai đau đớn, dùng sức lực cả người mà nâng lên cánh tay trái, mồ hôi lạnh ‘xoát xoát’ túa ra ngoài. Cô ép buộc cánh tay mình không run, chỉ chỉ vào đầu: “Hai người hẳn cũng thu được nhắc nhở.”

Bác sĩ nhìn thấy động tác này của cô, biểu tình hơi sững lại, bước chân cũng ngừng hoạt động.

Nữ công sở cũng cảnh giác dừng bước, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Bác sĩ một cái.

“Trước mắt không có bất luận điều gì có thể chứng minh được nếu muốn rời đi nơi này phải giết chết người khác.”

Bác sĩ vuốt vuốt túi váo, “Tôi có thân phận địa vị, không cần thiết chủ động giết người, dính phải phiền toái.”

“Nhưng số 7 lại chết.”

Tống Thanh Tiểu phản bác. Bác sĩ hiển nhiên đã sớm nghĩ kĩ đáp án, nghe được những lời này liền không chút do dự trả lời: “Bởi vì hắn muốn giết chúng tôi. Chúng tôi chỉ tự bảo vệ mình.”

Những lời này mặc kệ mọi người tin hay không, nhưng Nữ công sở mặt ngoài hẳn là tin tưởng. Tống Thanh Tiểu kéo kéo khóe miệng, động tác rất nhỏ như vậy nhưng vẫn làm môi cô vỡ ra, máu theo kẽ nứt nhỏ ra tới, đem môi cô thấm ướt:

“Anh nói dối. Anh giữ lại số 2 là bởi vì anh biết, ở nơi như thế này, khi chỉ còn một mình anh tồn tại, anh đánh không lại số 7.”

Nói cách khác, Bác sĩ sở dĩ không giết số 2, thuần túy chỉ là đem cô ta trở thành một công cụ tăng thêm khả năng sống sót cho mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Số ký tự: 0