Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Tàn Sát

2024-10-11 23:23:25

Thanh âm của số 2 Nữ công sở vang lên trong nháy mắt, Tống Thanh Tiểu vô pháp khống chế bản thân nổi da gà.

Cảm giác bị người thọc đao vào yết hầu, cận kề tử vong lại tới nữa. Cô theo bản năng ngẩng cổ, muốn há to miệng hô hấp.

Không gian trong lu vốn chật chội lại bị che đậy bởi tấm nắp gỗ cực kì dày nặng, che hết mọi nguồn sáng. Hơn nữa nước bẩn trong lu ngâm hết nửa người, khiến cho không khí trong này cực kì thiếu hụt.

Tống Thanh Tiểu vừa mới ngẩng cổ một cái liền cứng lại, sau đó gắt gao bắt ép bản thân từ từ thở ra.

Cô máy móc đưa bàn tay lên chạm vào yết hầu của mình, chống đỡ nỗi sợ hãi với tử vong, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

“Số 9?”

Số 2 Nữ công sở vẫn tiếp tục gọi, thanh âm từ xa tới gần. Nghe tiếng bước chân của cô ta giẫm lên cỏ, có vẻ đã tiến vào trong nhà xưởng.

Giọng nữ âm nhu trong hoàn cảnh này nghe vào tai cực kì quỷ dị, đặc biệt là số 2 còn cố ý đè thấp âm lượng để tạo thành ngữ điệu ôn nhu. Thanh âm này vang vọng trong nhà xưởng lại bị kiến trúc cũ nát đàn hồi lại, có loại tựa như khóc như tố, khiến cho người ta rùng cả mình.

“Số 9, cô ở nơi nào?”

Thanh âm càng ngày càng gần, bụi cỏ bị giẫm loạt soạt, bước chân còn vừa đi vừa dừng một cách ngẫu nhiên.

Tống Thanh Tiểu tập trung cao độ, cô có loại cảm giác chính mình bây giờ đang một phân thành hai, phảng phất giống như linh hồn đã xuất khiếu. “Cô” có thể nhìn thấy thân thể của chính mình đang cuộn tròn trong lu nước, sắc mặt xanh trắng giống như xác chết, không khác gì tình cảnh lúc bị đâm chủy thủ vào yết hầu ở trong con hẻm nhỏ.

“Cô” còn trông thấy Nữ công sở một đường đề phòng đi vào tới, cúi đầu quan sát mấy chỗ dấu vết lúc trước cô xử lý qua, ý đồ muốn tìm ra chỗ cô đang trốn.

“Xuất hiện đi.”

Thanh âm của số 2 Nữ công sở cũng không cố định, chứng minh lúc này cô ta đang đi lại khắp nơi trong nhà xưởng. Trừ đó ra, Tống Thanh Tiểu cũng không nghe thêm được thanh âm nào khác.

Trong đầu vẫn còn 3 tấm thẻ bài chưa mở ra chứng tỏ Bác sĩ vẫn tồn tại, có lẽ lúc này đang đứng ở một nơi nào đó bàng quan quan sát.

Tim của Tống Thanh Tiểu đập càng lúc càng nhanh, tiếng bước chân của số 2 cũng càng ngày càng gần. Chung quanh trừ bỏ tiếng quần áo va chạm vào thành lu, tiếng chân giẫm lên mặt cỏ, Nữ công sở lại không lên tiếng gọi nữa.

Yên tĩnh quỷ dị như vậy càng làm cho người ta khủng hoảng.

Qua ước chừng vài phút, tiếng bước chân lại nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh chiếc lu cách chỗ ẩn thân của Tống Thanh Tiểu không xa. Trong tình huống tinh thần tập trung cao độ như thế này, cô càng mẫn cảm với thanh âm, như là có thứ gì nhè nhẹ gõ vào thành lu nước, thanh âm hàm chứa ý cười của số 2 Nữ công sở lại vang lên:

“Tìm được cô…”

Ngữ khí, điệu bộ của câu nói này suýt nữa làm Tống Thanh Tiểu sợ hãi kêu ra tiếng.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy không đúng, cho nên ngay khi ý thức được điểm này, cô cắn chặt đầu lưỡi, cố nén phản ứng của thân thể chỉ sợ bị phát hiện.

Nhưng dù tính không có kêu to ra tiếng, cực độ sợ hãi cũng khiến cho lỗ chân lông cả người cô mở lớn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cơ thể nhanh chóng hạ nhiệt độ, không tự giác run rẩy lên.

Cũng may Nữ công sở vừa nói vừa gõ xong lu không nghe được động tĩnh, thực mau lại rời đi.

Cô ta đi đến sườn khác của những chiếc lu, làm lại động tác gõ gõ, hạ thấp thanh âm nói: “Tôi nhìn thấy cô rồi…”

Nghe được những lời này, thân thể Tống Thanh Tiểu vốn đang cứng đờ mới thả lỏng lại, hiểu được Nữ công sở cũng không thực sự phát hiện ra mình, chẳng qua chỉ giả bộ để tìm cô mà thôi.

Hành động như vậy chứng minh rất có thể Bác sĩ đang đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi, chờ Nữ công sở tìm ra cô liền lao vào giết chết.

Tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức Tống Thanh Tiểu có cảm giác mình sắp hít thở không thông. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để Tống Thanh Tiểu có thể chết ngất. Cô cắn một chút đầu lưỡi, mùi máu tươi trong miệng tràn ra, điều này lại khiến cho cô nhớ lại cảm giác lúc máu của Nam trung niên chảy vào trong miệng mình, không khỏi buồn nôn trào lên khỏi cổ họng.

Sau khi đầu lưỡi bị cắn, bởi vì khẩn trương và sợ hãi, vết thương nhỏ này cũng chỉ khiến cô hơi đau mà thôi. Cô lại liên tiếp cắn mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh một chút.

Nữ công sở sau khi đi một vòng không phát hiện được khác thường, lập tức có chút thiếu kiên nhẫn. Cô ta lại hô vài tiếng, rốt cuộc đã không giữ được vẻ ôn nhu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hay là nó không ở nơi này?”

Cô ta vừa thốt ra những lời này, Tống Thanh Tiểu liền dám khẳng định Bác sĩ đang ở gần đây.

Có lẽ Bác sĩ cũng ý thức được Nữ công sở lộ tẩy cho nên giờ hắn có thả nhẹ bước chân, thu liễm hô hấp cũng không còn ý nghĩa, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

“Không có khả năng.”

Ở trong không gian, nam nhân này nguyên bản vốn khiến cho người ta tin cậy, giờ nói chuyện lại làm người sởn tóc gáy.

“Thi thể của số 1 ở phụ cận, số 6 lại không thấy.”

Hắn phân tích đâu vào đấy: “Nơi này bị dẫm thật sự loạn. Số 9 vô cùng thông minh, cố ý phá hư hiện trường để quấy nhiễu phán đoán của chúng ta.”

Thanh âm của Bác sĩ xuyên qua lu nước, chui vào lỗ tai của Tống Thanh Tiểu.

Nói đến cũng kì quái. Đời này, cô mang huyết thống thấp hèn, địa vị hạ đẳng, cha từng có tiền án, mẹ lại say rượu, xuất thân từ tầng chót của xã hội, còn rất ít có người khen cô thông minh.

Cô hơi hơi mấp máy đầu ngón tay sờ chủy thủ, thoáng yên tâm một chút, lại nghe Bác sĩ nói tiếp:

“Nhưng cô ta còn sơ sót một điểm.”

Một câu nói, dễ dàng để Tống Thanh Tiểu tâm nhắc tới cổ họng.

“Nếu tôi không đoán sai, thi thể của số 6 hẳn là bị cô ta xử lý, kéo tới nơi này.” Bác sĩ ngừng một lát, lại nói tiếp: “Thể trọng mỗi người bất đồng cho nên bước chân nông sâu cũng bất đồng. Cô ta cõng số 6 cho nên bước chân lún càng sâu, bụi cỏ cũng bị phá hư lớn hơn nữa.”

Tống Thanh Tiểu hơi hơi há miệng, dồn dập thở dốc. Bác sĩ làm như đi rồi vài bước, cách chỗ ẩn thân của Tống Thanh Tiểu càng ngày càng gần:

“Có lẽ giấu ở nơi này.”

Xác thật theo như lời nói của Bác sĩ, cõng thêm một người thì dấu chân càng lún sâu hơn. Cho dù Tống Thanh Tiểu đã hết sức cẩn thận xóa dấu vết nhưng vẫn không thể gạt được người khôn khéo.

“Cộc cộc cộc”, vài đạo âm thanh truyền đến, giống như Bác sĩ đang gõ gõ ngón tay lên thành lu:

“Chỗ này, chỗ này, hoặc là chỗ kia.”

Nữ công sở vừa nghe những lời này, dường như liên tiếp lui về phía sau vài bước, khi nói chuyện cũng có chút cảnh giác:

“Vậy nó trốn ở trong này?”

“Không rõ lắm, có khả năng trốn 1 mình trong lu, cũng có thể trốn cùng với thi thể của số 6.”

Bác sĩ suy tư một lát, Nữ công sở liền căng da đầu hỏi: “Nếu không, lật hết chỗ nắp lu này lên?”

Cô ta vừa đề xuất, bác sĩ tạm dừng trong chốc lát liền cười nói:

“Cô đi tìm cỏ khô tới đây, nhóm lửa đốt chỗ lu này.”

Lúc hắn nói chuyện, làm như hoạt động đồ vật trong tay, thanh âm “tạch tạch tạch” truyền đến, giống như tiếng bật lửa, ngay cả lúc ngọn lửa “phụt” ra một tiếng, Tống Thanh Tiểu cũng nghe thấy: “Vừa lúc bật lửa của số 7 phát huy được công dụng.”

Cách làm của bác sĩ không thể nghi ngờ là cực kì độc ác. Thân thể của Tống Thanh Tiểu run lên, vô ý thức muốn đẩy nắp lu đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó cô nhớ đến việc Nữ công sở làm lúc trước, có lẽ Bác sĩ cũng lại dùng kịch bản công tâm, trước muốn thể hiện ra Nữ công sở đã rời khỏi, sau đó hắn phụ trách dụ dỗ Tống Thanh Tiểu ra ngoài.

Làm sao bây giờ? Trong lòng Tống Thanh Tiểu đang không ngừng giãy dụa khó xử.

Tình huống trước mắt đối với cô thật sự quá bất lợi. Trên tay ba người đều dính máu, chứng tỏ khát vọng cầu sinh của mỗi người đều cực kì kiên định. Nữ công sở và Bác sĩ đã tạo thành liên minh, cho nên cô mà bị phát hiện thì thực sự quá nguy hiểm.

“Tôi đếm 3 tiếng, cô tốt nhất tự mình đi ra…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bác sĩ nói xong, ánh mắt lần lượt lướt qua mỗi một chiếc lu: “Một…”

“Hai…”

Ngữ điệu của hắn càng kéo càng dài, còn chưa đếm đến số 3, quả nhiên Nữ công sở chưa có đi xa, mở miệng nói:

“Không bằng mở nắp tất cả chỗ lu này nhìn xem.”

Bác sĩ đành phải đồng ý phương pháp này. Tiếng bước chân của hai người cách chỗ ẩn thân của Tống Thanh Tiểu càng ngày càng gần. Lúc trước bác sĩ chọn ra mấy cái lu có hiềm nghi nhất, trong đó có một cái chính là chỗ cô đang trốn.

Mang tâm trạng lo lắng đề phòng, cô còn nghe thấy được âm thanh đầu móng tay của bác sĩ quẹt qua thành lu, cực kì nhức nhối.

Loại cảm giác này giống như Tống Thanh Tiểu trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho kẻ khác định đoạt. Ngay sau đó móng tay của Bác sĩ rời khỏi, chỉ vào một cái lu khác, nói:

“Mở cái này.”

Lúc dịch chuyển nắp lu phát ra từng trận âm thanh “kẽo kẹt” chói tai. Bác sĩ hiển nhiên không may, Nữ công sở thất vọng nói:

“Trống không.”

Trong 3 chiếc lu bị chọn, cái đầu tiên mở ra lại không phải là cái chứa thi thể của số 6 hoặc nơi trốn của Tống Thanh Tiểu. Còn lại hai chiếc, nếu như Tống Thanh Tiểu bị tìm thấy trước, vậy cô liền rơi vào hiểm cảnh.

Ngược lại, nếu cái lu chứa thi thể của số 6 bị tìm thấy trước, khả năng còn giấu diếm được Bác sĩ và Nữ công sở, đem đến cho Tống Thanh Tiểu một chút sinh cơ.

May mắn hiển nhiên lại nghiêng về phía của Tống Thanh Tiểu. Bác sĩ chọn lại một lần nữa, hai người hợp lực đẩy nắp lu xuống. Nữ công sở bất ngờ hít một hơi khí lạnh. Thi thể của số 6 đang nằm cắm đầu ở bên trong lu.

“Ở chỗ này!” Nhìn đến thi thể của số 6 trong nháy mắt, Nữ công sở có chút run rẩy, không biết là thở dài nhẹ nhõm một hơi hay vẫn lo lắng đề phòng.

Chiếc lu này rất lớn. Từ góc độ của hai người không nhìn đến được mặt của nam trung niên, chỉ nhìn thấy một cặp chân đang chổng lên trên. Bác sĩ nhíu mày, phân phó Nữ công sở:

“Bò lên miệng lu nhìn xem.”

Hắn muốn biết được Tống Thanh Tiểu làm cách nào giết chết Nam trung niên, cũng muốn biết Tống Thanh Tiểu có giấu ở bên dưới thi thể này hay không.

Nữ công sở hiển nhiên rất phục tùng Bác sĩ, nghe xong lời này, mặc dù có do dự trong chốc lát nhưng lúc sau vẫn run run bò lên.

Số 6 Nam trung niên vốn là một kẻ ục ịch vừa béo vừa lùn. Tống Thanh Tiểu ném hắn vào, thi thể của hắn tràn đầy cả lu, đầu bẻ gập về phía sau tạo thành một tư thế mà người sống hoàn toàn không có cách nào làm được.

Khuôn mặt ngâm trong nước bẩn như ẩn như hiện, Nữ công sở nhìn thoáng qua liền sợ đến không nhẹ:

“Không có, số 9 không ở đây!”

Cô ta “phanh” một tiếng rơi xuống đất. Bác sĩ làm như có chút thất vọng:

“Vẫn không có? Vậy đi chỗ khác nhìn xem…”

Hai người vừa nói đến đây, trong lu Tống Thanh Tiểu nhắm chặt hai mắt, thân thể cũng buông lỏng xuống một ít.

Tiếng bước chân rời đi của Bác sĩ và Nữ công sở vang lên. Trái tim đang nhắc tới cổ họng của cô thoáng trở lại chỗ cũ. Lúc trước hai người bọn họ cách quá gần nên cô không dám thở mạnh. Thời gian dài nhịn thở thiếu oxy làm cho lúc này thân thể một khi thả lòng liền xụi lơ xuống.

Hai người kia liên thủ, trong hoàn cảnh này rõ ràng cơ hội sinh tồn lớn hơn một người, từ việc số 7 Kẻ to con chết trong tay bọn họ có thể nhìn ra điểm này.

Khi hai người này rời đi lại tìm không thấy cô trốn ở nơi nào, thời gian dài trôi qua, liên minh yếu ớt kia nhất định sẽ giải tán.

Nữ công sở và Bác sĩ nội chiến, phòng bị thậm chí giết hại lẫn nhau, còn lại một người, lúc đó Tống Thanh Tiểu may ra mới có phần thắng.

Cô vừa mới hoãn lại một hơi, đại não vẫn còn trong trạng thái thả không, đang chuẩn bị đi xem thẻ bài trong đầu, giây tiếp theo chiếc lu cô đang trốn bị người ta dùng lực va chạm. Chiếc lu này bị đặt ở đây không biết bao lâu, đáy đã lún sâu vào mặt đất, lần đầu tiên bị đánh tới chỉ hơi lung lay một chút, không có nghiêng. Nhưng ngay sau đó lần va chạm thứ hai lại dồn dập tới!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Kinh Hoàng

Số ký tự: 0