Chương 3
Nại Tục
2024-02-27 00:41:31
Sau khi tan học, hai người cùng đi đến siêu thị.
Phần lớn sách vở của Tống Miên đều để ở trong cặp Lục Thanh Hoài, vậy nên cặp của cô cũng không nặng cho lắm.
Siêu thị cách trường bọn họ không xa, nên từ trước đến nay họ đều chọn cách đi bộ.
Tống Miên vô cùng vui vẻ, thậm chí đi đường cũng tung tăng nhảy chân sáo.
Lục Thanh Hoài mặc cô, tuy nhiên hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rời xa hắn.
“A Nghiên, lần này chú Lục và dì Trần đi đâu thế?” Tống Miên hỏi.
“Vancouver.” Lục Thanh Hoài nói.
Cha mẹ hắn đều là những kiến trúc sư giỏi, thường xuyên phải bay đến các nơi trên thế giới, hơn nữa mỗi lần đi là lại đi tận mấy tháng, vậy nên cả năm trời họ không ở nhà được mấy ngày.
Tống Miên “Ồ” một tiếng, yên tĩnh lại, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Miên Miên muốn đi à?” Lục Thanh Hoài nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng hỏi.
“Có chút chút.”
“Chờ khi nào nghỉ hè anh dắt em đi nhé?”
Tống Miên động lòng, nhưng trong mắt lập tức hiện lên vẻ khó xử: “Ba mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa nghỉ hè xong là chúng ta lên mười hai rồi, cũng chẳng nghỉ được lâu, chắc là không kịp đâu?”
Lục Thanh Hoài nhất thời không nói lời nào, những gì cần chuẩn bị đúng là rất nhiều: “Vậy chờ một chút, sau khi thi đại học xong thì chúng ta lại đi nhé? Đến chừng đó em muốn đi đâu, muốn đến nước nào thì chúng ta đi chơi hết một lượt, có được không?”
“Được.” Tống Miên cười rộ lên, để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào, ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, nói: “Bất kể là đi đến đâu, A Nghiên cũng phải ở bên cạnh em đó.”
“Ừ.” Lục Thanh Hoài cười, nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn lên má lúm đồng tiền của cô một cái rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
“A Nghiên!” Tống Miên đỏ bừng mặt, mắt cô trợn tròn mắt, xấu hổ buồn bực nói. “Trên đường còn có biết bao nhiêu người kìa.”
“Ừ, Miên Miên da mặt mỏng (1), là do anh suy xét không chu toàn, là lỗi của anh.” Lục Thanh Hoài cười nhạt nhận sai, thái độ vô cùng tốt đẹp.
Nhưng hắn chỉ tích cực nhận lỗi chứ kiên quyết không thay đổi.
Được lợi còn khoe mẽ, cái con sói đuôi to này! Tống Miên tức giận mà chọc chọc eo hắn.
Lục Thanh Hoài nắm tay cô đi đến trước cửa siêu thị, cười cười dỗ dành: “Miên Miên ngoan, chúng ta đi lấy xe đẩy, anh mua thức ăn ngon coi như là xin lỗi em có được không?”
“Ừm… Để em cân nhắc cân nhắc đã.” Tống Miên kiêu ngạo nói, không giấu được đắc ý trong mắt. Cô phải liều mạng kiềm chế mới không khiến cho khóe môi mình cong lên quá rõ ràng.
“Hửm?” Lục Thanh Hoài nhướng mày.
Hai người cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại, Tống Miên đi ở bên cạnh hắn, không hề đề phòng khi hắn đột nhiên dừng lại.
Tống Miên quay đầu, nhìn hắn đầy khó hiểu, lời cô muốn hỏi còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị hắn một tay đẩy xe đẩy, một tay túm lấy cổ tay, kéo đến chỗ một dãy kệ để hàng không có người.
Lúc đi đến trong góc, Lục Thanh Hoài khẽ đẩy cô một cái. Eo của Tống Miên tì lên tay vịn của xe đẩy, bản thân cô thì bị giam giữa xe đẩy và hắn.
Lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì thì đã bị hắn giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này rồi.
Lục Thanh Hoài hơi ngả người xuống, chống tay lên hai bên sườn xe đẩy, khuôn mặt của hắn cách khuôn mặt cô rất gần, gần đến mức cô cũng có thể cảm nhận được hơi nóng khi hắn hít thở.
Tầm mắt của Lục Thanh Hoài dừng lại trên đôi môi hồng nhuận căng mọng của cô. Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, đôi con ngươi đen rũ xuống, tràn ngập dục vọng quen thuộc.
Hắn cố tình trầm giọng xuống, giọng nói khàn đặc, dịu dàng hỏi cô: “Em chắc chưa?”
“Chắc cái gì cơ?” Bởi vì kề quá sát vào nhau, Tống Miên không dám thở, căng thẳng và có phần hơi ngơ ngác hỏi.
“Em chắc là mình muốn suy nghĩ thêm à?”
“Không, không suy nghĩ nữa.” Tống Miên rụt cổ, yếu ớt đáp.
“Sao lại không cân nhắc chứ?” Lục Thanh Hoài tỏ vẻ vô cùng khó hiểu. Hắn nghiền ngẫm mà cười cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào môi cô, có cảm giác ngay giây kế tiếp sẽ nuốt sống cô vậy.
“Hu hu…” Tống Miên nức nở một tiếng. Cảm giác áp bách trên người hắn quá nặng, cô vốn nhát gan, giờ lại còn bị hắn chặn ở trong góc mà bắt nạt, cô cảm giác mình sắp bị bắt nạt đến khóc rồi.
Lục Thanh Hoài cong môi cười khẽ. Hắn nhìn cô gái nhỏ vừa uất ức, lại vừa bất lực nọ, hơi lùi lại một chút để chừa ra một chút khoảng cách, nhưng ngay giây kế tiếp lại đột nhiên kề sát vào cô chỉ trong chớp mắt.
Nhịp thở của Tống Miên khựng lại, cô nhắm mắt theo bản năng, nhưng sau một lúc lâu lại không có động tĩnh gì.
Cô ngơ ngác mở to mắt ra, khi nhìn thấy rõ ràng món đồ mà Lục Thanh Hoài cầm thì khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, môi ngập ngừng không nói nên lời.
Lục Thanh Hoài thu hết tất cả những điều này vào trong đáy mắt, nén cười, lại nổi lên ý xấu.
Hắn cầm một hộp bao cao su quơ quơ trước mặt cô, ra chiều nghi hoặc mà hỏi: “Cục cưng, chẳng qua là anh chỉ lấy đồ thôi, em nhắm mắt lại làm gì? Em đang nghĩ gì thế?”
Hắn cố ý!
Phần lớn sách vở của Tống Miên đều để ở trong cặp Lục Thanh Hoài, vậy nên cặp của cô cũng không nặng cho lắm.
Siêu thị cách trường bọn họ không xa, nên từ trước đến nay họ đều chọn cách đi bộ.
Tống Miên vô cùng vui vẻ, thậm chí đi đường cũng tung tăng nhảy chân sáo.
Lục Thanh Hoài mặc cô, tuy nhiên hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rời xa hắn.
“A Nghiên, lần này chú Lục và dì Trần đi đâu thế?” Tống Miên hỏi.
“Vancouver.” Lục Thanh Hoài nói.
Cha mẹ hắn đều là những kiến trúc sư giỏi, thường xuyên phải bay đến các nơi trên thế giới, hơn nữa mỗi lần đi là lại đi tận mấy tháng, vậy nên cả năm trời họ không ở nhà được mấy ngày.
Tống Miên “Ồ” một tiếng, yên tĩnh lại, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Miên Miên muốn đi à?” Lục Thanh Hoài nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng hỏi.
“Có chút chút.”
“Chờ khi nào nghỉ hè anh dắt em đi nhé?”
Tống Miên động lòng, nhưng trong mắt lập tức hiện lên vẻ khó xử: “Ba mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa nghỉ hè xong là chúng ta lên mười hai rồi, cũng chẳng nghỉ được lâu, chắc là không kịp đâu?”
Lục Thanh Hoài nhất thời không nói lời nào, những gì cần chuẩn bị đúng là rất nhiều: “Vậy chờ một chút, sau khi thi đại học xong thì chúng ta lại đi nhé? Đến chừng đó em muốn đi đâu, muốn đến nước nào thì chúng ta đi chơi hết một lượt, có được không?”
“Được.” Tống Miên cười rộ lên, để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào, ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, nói: “Bất kể là đi đến đâu, A Nghiên cũng phải ở bên cạnh em đó.”
“Ừ.” Lục Thanh Hoài cười, nắm chặt tay cô, cúi đầu hôn lên má lúm đồng tiền của cô một cái rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
“A Nghiên!” Tống Miên đỏ bừng mặt, mắt cô trợn tròn mắt, xấu hổ buồn bực nói. “Trên đường còn có biết bao nhiêu người kìa.”
“Ừ, Miên Miên da mặt mỏng (1), là do anh suy xét không chu toàn, là lỗi của anh.” Lục Thanh Hoài cười nhạt nhận sai, thái độ vô cùng tốt đẹp.
Nhưng hắn chỉ tích cực nhận lỗi chứ kiên quyết không thay đổi.
Được lợi còn khoe mẽ, cái con sói đuôi to này! Tống Miên tức giận mà chọc chọc eo hắn.
Lục Thanh Hoài nắm tay cô đi đến trước cửa siêu thị, cười cười dỗ dành: “Miên Miên ngoan, chúng ta đi lấy xe đẩy, anh mua thức ăn ngon coi như là xin lỗi em có được không?”
“Ừm… Để em cân nhắc cân nhắc đã.” Tống Miên kiêu ngạo nói, không giấu được đắc ý trong mắt. Cô phải liều mạng kiềm chế mới không khiến cho khóe môi mình cong lên quá rõ ràng.
“Hửm?” Lục Thanh Hoài nhướng mày.
Hai người cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại, Tống Miên đi ở bên cạnh hắn, không hề đề phòng khi hắn đột nhiên dừng lại.
Tống Miên quay đầu, nhìn hắn đầy khó hiểu, lời cô muốn hỏi còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị hắn một tay đẩy xe đẩy, một tay túm lấy cổ tay, kéo đến chỗ một dãy kệ để hàng không có người.
Lúc đi đến trong góc, Lục Thanh Hoài khẽ đẩy cô một cái. Eo của Tống Miên tì lên tay vịn của xe đẩy, bản thân cô thì bị giam giữa xe đẩy và hắn.
Lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì thì đã bị hắn giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này rồi.
Lục Thanh Hoài hơi ngả người xuống, chống tay lên hai bên sườn xe đẩy, khuôn mặt của hắn cách khuôn mặt cô rất gần, gần đến mức cô cũng có thể cảm nhận được hơi nóng khi hắn hít thở.
Tầm mắt của Lục Thanh Hoài dừng lại trên đôi môi hồng nhuận căng mọng của cô. Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, đôi con ngươi đen rũ xuống, tràn ngập dục vọng quen thuộc.
Hắn cố tình trầm giọng xuống, giọng nói khàn đặc, dịu dàng hỏi cô: “Em chắc chưa?”
“Chắc cái gì cơ?” Bởi vì kề quá sát vào nhau, Tống Miên không dám thở, căng thẳng và có phần hơi ngơ ngác hỏi.
“Em chắc là mình muốn suy nghĩ thêm à?”
“Không, không suy nghĩ nữa.” Tống Miên rụt cổ, yếu ớt đáp.
“Sao lại không cân nhắc chứ?” Lục Thanh Hoài tỏ vẻ vô cùng khó hiểu. Hắn nghiền ngẫm mà cười cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào môi cô, có cảm giác ngay giây kế tiếp sẽ nuốt sống cô vậy.
“Hu hu…” Tống Miên nức nở một tiếng. Cảm giác áp bách trên người hắn quá nặng, cô vốn nhát gan, giờ lại còn bị hắn chặn ở trong góc mà bắt nạt, cô cảm giác mình sắp bị bắt nạt đến khóc rồi.
Lục Thanh Hoài cong môi cười khẽ. Hắn nhìn cô gái nhỏ vừa uất ức, lại vừa bất lực nọ, hơi lùi lại một chút để chừa ra một chút khoảng cách, nhưng ngay giây kế tiếp lại đột nhiên kề sát vào cô chỉ trong chớp mắt.
Nhịp thở của Tống Miên khựng lại, cô nhắm mắt theo bản năng, nhưng sau một lúc lâu lại không có động tĩnh gì.
Cô ngơ ngác mở to mắt ra, khi nhìn thấy rõ ràng món đồ mà Lục Thanh Hoài cầm thì khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, môi ngập ngừng không nói nên lời.
Lục Thanh Hoài thu hết tất cả những điều này vào trong đáy mắt, nén cười, lại nổi lên ý xấu.
Hắn cầm một hộp bao cao su quơ quơ trước mặt cô, ra chiều nghi hoặc mà hỏi: “Cục cưng, chẳng qua là anh chỉ lấy đồ thôi, em nhắm mắt lại làm gì? Em đang nghĩ gì thế?”
Hắn cố ý!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro