Chương 4
Nại Tục
2024-02-27 00:41:31
“Anh…” Tống Miên xấu hổ, buồn bực vươn nắm tay muốn đánh hắn, nhưng đi đến giữa đường thì bị hắn nắm lấy đè lên kệ để hàng bên trái.
“Anh làm sao hả?” Lục Thanh Hoài vừa bắt nạt cô vừa mờ ám vuốt ve xương cổ tay của cô, mắt ngậm ý cười, thong thả ung dung hỏi.
“Anh… Ưm!”
Lời Tống Miên định nói còn chưa ra khỏi miệng thì hắn cũng đã cúi đầu, chính xác không hề nhầm mà cắn lên cánh môi cô, cũng nhân lúc cô hé miệng định nói chuyện mà thuận thế dò đầu lưỡi vào, bắt đầu công thành chiếm đoạt
Hơi nóng phả ra trong lúc hít thở, tiếng ưm ư giữa lúc môi răng quấn quýt lấy nhau và tiếng nước lúc môi lưỡi dây dưa…
Lúc đầu Tống Miên còn đang xấu hổ buồn bực mà phản kháng, sau đó lại dần dần thuận theo để cho hắn hôn.
Sau cái hôn sâu lưu luyến dài lâu này, Lục Thanh Hoài là người dừng lại trước.
Hắn hơi lùi lại kéo giãn khoảng cách, mà Tống Miên vẫn còn đang sa vào trong cái hôn vừa rồi.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, đầu lưỡi mềm mại còn chưa kịp thu lại.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài tối sầm lại, bóp sau gáy cô hôn lên một lần nữa. Hắn ngậm lấy lưỡi cô, lập tức cuốn vào trong khoang miệng của mình, lần này mạnh bạo hơn lần trước rất nhiều, còn nhiều thêm vài phần ngang ngược và hung ác, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Miên đã có phần không thể thở được, ư ư giãy giụa đẩy đẩy Lục Thanh Hoài, hắn mới bằng lòng buông cô ra.
Tay Lục Thanh Hoài lau đi vệt nước bên khóe môi cô, lại cọ cọ khuôn mặt nhỏ ấm áp mềm mại của cô, quơ quơ chiếc hộp nhỏ trong tay, hỏi cô: “Muốn mua mấy hộp?”
Vừa mới hôn môi xong, giọng nói của hắn cực kỳ khản đặc mê người.
Tống Miên nhất thời vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, sau một lúc lâu mới dời tầm mắt đến tay hắn. Cô lập tức lại cảm thấy thẹn thùng, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà không phải vẫn còn sao?”
“Mấy cái còn lại còn chưa đủ để anh dùng trong tối nay nữa là.” Lục Thanh Hoài cười một tiếng, lặp lại câu hỏi một lần nữa. “Cục cưng, mua mấy hộp đây?”
Ham muốn tình dục của hắn rất mạnh, hơn nữa lúc trên giường và lúc dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau, đây là chuyện mà ngay từ lúc bắt đầu khi phát sinh quan hệ hắn đã không hề che giấu.
Ai có thể ngờ rằng Lục Thanh Hoài - “con nhà người ta” trong miệng cha mẹ Tống – sớm đã thần không biết quỷ không hay lừa đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất của bọn họ lên giường; ai có thể ngờ được rằng Lục Thanh Hoài – đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, là ánh trăng sáng giữa bầu trời trong, hạnh kiểm lẫn học lực đều là hạng ưu trong mắt mọi người ở trên giường lại hung ác tham lam giống như một con thú hoang, không hề tìm thấy được một chút tương tự nào với cậu thiếu niên ôn hòa đơn thuần của ngày thường.
Tống Miên nhìn lướt qua thật nhanh bao bì của chiếc hộp trong tay hắn, một hộp mười cái.
Cô vội vàng cúi đầu nói: “Đủ rồi đủ rồi, một hộp là đủ rồi.”
Xung quanh dù là không có ai nhưng cô thật sự không hề muốn đứng ở đây lâu thêm chút nào nữa. Cô kéo Lục Thanh Hoài, vội vã muốn đi.
Lục Thanh Hoài cũng không cản trở mà chậm rì rì nói: “Cục cưng, nếu như em không ngại chuyện cách hai ba ngày là phải cùng anh đến đây dạo một lần, vậy thì mua một hộp cũng được.”
Oán niệm trong lòng Tống Miên đã chọc thủng chân trời, nhưng sau khi cân nhắc một lúc cô vẫn phải đành khuất phục.
Cô ngập tràn oán niệm, nhăn khuôn mặt nhỏ mà ôm lấy cánh tay Lục Thanh Hoài, cọ cọ làm nũng: “Vậy A Nghiên đi lấy đi.”
Lục Thanh Hoài gật đầu, tiện tay lấy thêm bốn hộp nữa ném vào trong xe đẩy.
Năm hộp là năm mươi cái, Tống Miên thấy thế thì chỉ cảm thấy đủ lắm rồi, thấp giọng hỏi: “A Nghiên, anh mua nhiều thế làm gì hả? Đi bán sỉ hay sao vậy?”
Lục Thanh Hoài chẳng hề để bụng, vừa cười vừa một tay đẩy xe, một tay kéo cô đi về phía trước. Anh tùy ý nói: “Sợ gì chứ, cũng có phải là không dùng hết đâu.
Ánh mắt Tống Miên dần trở nên u oán, sống không còn gì luyến tiếc.
“Anh làm sao hả?” Lục Thanh Hoài vừa bắt nạt cô vừa mờ ám vuốt ve xương cổ tay của cô, mắt ngậm ý cười, thong thả ung dung hỏi.
“Anh… Ưm!”
Lời Tống Miên định nói còn chưa ra khỏi miệng thì hắn cũng đã cúi đầu, chính xác không hề nhầm mà cắn lên cánh môi cô, cũng nhân lúc cô hé miệng định nói chuyện mà thuận thế dò đầu lưỡi vào, bắt đầu công thành chiếm đoạt
Hơi nóng phả ra trong lúc hít thở, tiếng ưm ư giữa lúc môi răng quấn quýt lấy nhau và tiếng nước lúc môi lưỡi dây dưa…
Lúc đầu Tống Miên còn đang xấu hổ buồn bực mà phản kháng, sau đó lại dần dần thuận theo để cho hắn hôn.
Sau cái hôn sâu lưu luyến dài lâu này, Lục Thanh Hoài là người dừng lại trước.
Hắn hơi lùi lại kéo giãn khoảng cách, mà Tống Miên vẫn còn đang sa vào trong cái hôn vừa rồi.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, đầu lưỡi mềm mại còn chưa kịp thu lại.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài tối sầm lại, bóp sau gáy cô hôn lên một lần nữa. Hắn ngậm lấy lưỡi cô, lập tức cuốn vào trong khoang miệng của mình, lần này mạnh bạo hơn lần trước rất nhiều, còn nhiều thêm vài phần ngang ngược và hung ác, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Miên đã có phần không thể thở được, ư ư giãy giụa đẩy đẩy Lục Thanh Hoài, hắn mới bằng lòng buông cô ra.
Tay Lục Thanh Hoài lau đi vệt nước bên khóe môi cô, lại cọ cọ khuôn mặt nhỏ ấm áp mềm mại của cô, quơ quơ chiếc hộp nhỏ trong tay, hỏi cô: “Muốn mua mấy hộp?”
Vừa mới hôn môi xong, giọng nói của hắn cực kỳ khản đặc mê người.
Tống Miên nhất thời vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, sau một lúc lâu mới dời tầm mắt đến tay hắn. Cô lập tức lại cảm thấy thẹn thùng, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà không phải vẫn còn sao?”
“Mấy cái còn lại còn chưa đủ để anh dùng trong tối nay nữa là.” Lục Thanh Hoài cười một tiếng, lặp lại câu hỏi một lần nữa. “Cục cưng, mua mấy hộp đây?”
Ham muốn tình dục của hắn rất mạnh, hơn nữa lúc trên giường và lúc dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau, đây là chuyện mà ngay từ lúc bắt đầu khi phát sinh quan hệ hắn đã không hề che giấu.
Ai có thể ngờ rằng Lục Thanh Hoài - “con nhà người ta” trong miệng cha mẹ Tống – sớm đã thần không biết quỷ không hay lừa đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất của bọn họ lên giường; ai có thể ngờ được rằng Lục Thanh Hoài – đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, là ánh trăng sáng giữa bầu trời trong, hạnh kiểm lẫn học lực đều là hạng ưu trong mắt mọi người ở trên giường lại hung ác tham lam giống như một con thú hoang, không hề tìm thấy được một chút tương tự nào với cậu thiếu niên ôn hòa đơn thuần của ngày thường.
Tống Miên nhìn lướt qua thật nhanh bao bì của chiếc hộp trong tay hắn, một hộp mười cái.
Cô vội vàng cúi đầu nói: “Đủ rồi đủ rồi, một hộp là đủ rồi.”
Xung quanh dù là không có ai nhưng cô thật sự không hề muốn đứng ở đây lâu thêm chút nào nữa. Cô kéo Lục Thanh Hoài, vội vã muốn đi.
Lục Thanh Hoài cũng không cản trở mà chậm rì rì nói: “Cục cưng, nếu như em không ngại chuyện cách hai ba ngày là phải cùng anh đến đây dạo một lần, vậy thì mua một hộp cũng được.”
Oán niệm trong lòng Tống Miên đã chọc thủng chân trời, nhưng sau khi cân nhắc một lúc cô vẫn phải đành khuất phục.
Cô ngập tràn oán niệm, nhăn khuôn mặt nhỏ mà ôm lấy cánh tay Lục Thanh Hoài, cọ cọ làm nũng: “Vậy A Nghiên đi lấy đi.”
Lục Thanh Hoài gật đầu, tiện tay lấy thêm bốn hộp nữa ném vào trong xe đẩy.
Năm hộp là năm mươi cái, Tống Miên thấy thế thì chỉ cảm thấy đủ lắm rồi, thấp giọng hỏi: “A Nghiên, anh mua nhiều thế làm gì hả? Đi bán sỉ hay sao vậy?”
Lục Thanh Hoài chẳng hề để bụng, vừa cười vừa một tay đẩy xe, một tay kéo cô đi về phía trước. Anh tùy ý nói: “Sợ gì chứ, cũng có phải là không dùng hết đâu.
Ánh mắt Tống Miên dần trở nên u oán, sống không còn gì luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro