Cầm Tù

Chương 5

Nại Tục

2024-02-27 00:41:31

Lúc hai người về đến nhà đã hơn 6 giờ, Lục Thanh Hoài xách hai túi đồ lớn vào nhà. Một túi là đồ ăn vặt của Tống Miên, túi còn lại là các loại nguyên liệu nấu ăn, chí ít tối hôm nay với ngày mai Tống Miên cũng có lộc ăn uống.

Lục Thanh Hoài cởi áo khoác, rót cho Tống Miên cốc nước rồi mở TV lên cho cô xem trước, còn bản thân thì đi vào phòng bếp bắt đầu sơ chế nguyên liệu để chuẩn bị nấu cơm.

Tống Miên bóc một gói khoai tây chiên chạy tới phòng bếp, Lục Thanh Hoài đang đứng ở đó quay lưng về phía cô. Hắn cao lớn, chân dài, vai rộng, eo nhỏ, tay áo hoodie màu đen được xắn lên tới cẳng tay, dáng người cao ráo lại cân đối.

Tống Miên sát lại gần, chỉ thấy ánh mắt hắn rất tập trung, tay nghề thành thạo đâu vào đấy, nhìn trông vô cùng hấp dẫn.

Lục Thanh Hoài thấy cô thò đầu tới rồi chăm chăm nhìn hắn, bèn mỉm cười nói: “Bé cưng sao thế?”

“A Nghiên đúng là tuyệt quá đi, bất kể làm việc gì cũng có thể làm xuất sắc, học hành, nấu cơm, hay thể thao cũng đều giỏi như nhau!” Tống Miên nhìn hắn rồi nghiêm túc nói.

“Như thế này không tốt sao?” Lục Thanh Hoài hỏi lại với nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, rồi tự mình đáp lại: “Những việc đó anh đều học được, Miên Miên thì không cần phải học đâu, Miên Miên chỉ cần có anh là đủ rồi.”

“Không phải là không tốt, chỉ là A Nghiên à, anh không thấy mệt hả?” Tống Miên nhỏ giọng nói.

“Nếu như anh gánh vác toàn bộ áp lực, vậy thì em cũng sẽ cảm thấy có áp lực, hơn nữa…” Cô nhíu mi, do dự nói tiếp: “Hơn nữa những việc đó anh đều biết làm hết rồi, nếu như có một ngày chúng mình xa nhau, vậy thì em vẫn chẳng biết làm gì, em vẫn còn muốn dựa vào bản thân mình cơ.”

“Bé cưng, giữa chúng ta chẳng lẽ còn phải chia ra hai ngả à?”

Lục Thanh Hoài đặt con dao xuống, tay chống lên vách tường bằng đá lạnh lẽo, ánh mắt nhìn xuống. Lông mi rủ xuống che giấu đi cảm xúc thay đổi thất thường trong đôi mắt hắn, hắn im lặng một lúc mới quay người cúi đầu nhìn cô rồi hỏi như vậy.

“Em, không phải…” Tống Miên nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của hắn, cảm thấy sự bình tĩnh của hắn lại hiện ra vẻ kiềm chế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, mà hắn cũng không cho cô cơ hội giải thích mà tiếp tục nói: “Miên Miên, chẳng lẽ em luôn tồn tại suy nghĩ chúng ta sẽ tách nhau ra sao? Nhưng cho tới bây giờ, mọi việc anh làm, mọi bước anh đi đều là vì em.”

Tống Miên nhìn hắn một cách nghi ngờ, Lục Thanh Hoài hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Bé cưng à, anh học giỏi là để phụ đạo cho em những lúc em cần, nếu em không muốn học thì cũng chẳng sao cả, về sau anh có thể kiếm tiền nuôi em.”

“Nấu cơm là bản thân anh muốn nấu cho em ăn, nấu cơm làm việc nhà anh đều gánh hết được, em chỉ việc ăn là được rồi, bởi vì việc này sẽ khiến anh rất có cảm giác thành tựu, còn thể thao…”

“Học vật lộn, học boxing đều là đảm bảo an toàn cho em, học một vài môn thể thao khác hay năng khiếu cũng đều là lo liệu cho tương lai, với lại nếu như em thấy có hứng thú như thế thì anh có thể đích thân dạy lại cho em.”

Lục Thanh Hoài thấy ánh mắt càng lúc càng ngạc nhiên tới mức bứt rứt của Tống Miên, hắn đột nhiên nắm lấy vai cô, dường như đang làm nũng mà gọi cô một tiếng: “Bé cưng?”

“Hả?” Tống Miên đáp lại, ngơ ngác rồi lại nhìn hắn hết sức chăm chú.

“Bé cưng, anh nói nhiều như vậy không phải là muốn tạo gánh nặng gì cho em hay là kể công so đo vì em mà anh đánh đổi bao nhiêu cả, anh nói như vậy chỉ là muốn nói cho em biết, mọi việc anh làm đều chỉ mong em có thể yêu anh nhiều hơn chút, ỷ lại vào anh nhiều chút…”

Lục Thanh Hoài đang nói bỗng nhiên ngừng lại, hắn như thể nói thế nào cũng không diễn tả được hết ý muốn nói, cho nên cuối cùng chỉ để lại một câu: “Bé cưng, anh thật sự rất yêu em, vậy nên mọi thứ đều muốn làm cho em, em có hiểu được không?”

Tống Miên mấp máy môi, trong lòng quả thực sửng sốt.

Hắn nói hắn rất yêu cô.

Hắn thực sự thường hay nói từ yêu này nhưng mỗi lần nói cô vẫn sẽ bị rung động theo.

Bởi vì cô cũng rất yêu hắn, thật sự rất rất yêu hắn.

Nhưng lúc này Tống Miên vẫn cảm thấy điều hắn nói có hơi bất thường, nhưng cô lại không biết cụ thể điều bất thường nằm ở chỗ nào, không biết phải làm thế nào để phản bác lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tâm trí cô trở nên rối loạn nên có hơi mệt mỏi mà nói ra: “Nhưng mà A Nghiên này, anh như thế này có phải là có hơi lấy em làm trung tâm quá rồi không? Anh… anh nên sống vì bản thân mà không phải là sống vì em chứ?"

“Vẫn là câu nói đó, Miên Miên, giữa chúng ta không cần phải phân chia rạch ròi hai bên.”

Lục Thanh Hoài nghiêm túc nhìn vào ánh mắt cô, thuật lại rõ ràng với nụ cười dịu dàng: “Miên Miên, từ lúc sinh ra chúng ta đã ở bên nhau rồi, chúng ta yêu nhau, chúng ta thuộc về nhau mà đến khi chết cũng sẽ không tách rời, vậy anh sống vì em hay là vì anh thì có khác biệt gì à?”

“Thêm nữa, anh làm tất cả mọi thứ, động lực đều là tình yêu, anh làm gì cũng là anh cam tâm tình nguyện làm như thế, vậy thì anh chính là đang tuân theo nguyện vọng của bản thân, vậy sao lại nói anh sống vì em?”

Đúng ha, tất cả điểm xuất phát đều là tình yêu, thế còn có điều gì mà phải khó xử cơ chứ?

Tống Miên thở ra một hơi, kìm nén chút cảm xúc khác thường ở tận đáy lòng, chủ động tiến lên phía trước ôm lấy eo của Lục Thanh Hoài.

Trong lòng cô đau xót nhưng lại hạnh phúc, xúc động vô số lần, A Nghiên thật sự là một người hết sức dịu dàng.

Hắn bù đắp cho cô toàn bộ những tình cảm thiếu thốn từ phía cha mẹ, mà hắn lại là người bạn duy nhất từ nhỏ đến lớn của cô…

Vậy nên cô chất vấn ai cũng không nên chất vấn A Nghiên, chất vấn A Nghiên luôn hay suy nghĩ tốt cho cô, chất vấn người tốt nhất trên trần đời mà chỉ có hắn có thể yêu thương cô vô điều kiện.

Tống Miên đang chuẩn bị rời đi, bỗng lại nghĩ ra điều gì đó bèn không kìm được mà hỏi: “Mà A Nghiên này, nếu như thế thì chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, nhỡ đâu… nhỡ đâu sau này anh không thích em nữa thì em phải làm thế nào đây?”

Việc cô hỏi có chút khó khăn nhưng sự thật thì lại như vậy, mọi mặt của hắn đều quá xuất sắc, mà cô thì có thể nói là không có gì nổi bật, hắn quả thực không có bất cứ lý do gì để thích cô.

Khi câu hỏi của cô thốt ra, sắc mặt Lục Thanh Hoài trong nháy mắt trầm đi một ít.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Tù

Số ký tự: 0