Giờ Còn Tỏ Ra T...
2024-10-10 21:31:39
Nhưng đã 10 giờ tối rồi mà vẫn không thấy tin nhắn nào từ Trì Diên.
Hoắc Minh Triều trong lòng cảm thấy không thoải mái, cứ có cảm giác như mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng nghĩ đến thái độ của nhà họ Trì đối với anh ta, gần như hận không thể đưa Trì Diên lên giường cho anh ta.
Ánh mắt lóe lên một tia an tâm, dù sao cuối cùng Trì Diên cũng phải nhượng bộ thôi.
Trì Diên thu dọn đồ đạc, in đơn xin nghỉ việc ra để trên bàn làm việc của mình. Sau đó cô ôm chiếc hộp đựng đồ, bước xuống tầng dưới.
Vừa đứng vững, một ánh đèn chói mắt chiếu thẳng tới. Cô giơ tay lên chắn ánh sáng.
Quay đầu nhìn thấy biển số xe quen thuộc.
Phản ứng đầu tiên của cô là có phải người đàn ông này lại muốn nữa sao?
Dù sao thì tìm cô cũng không phải vì chuyện gì khác.
Chiếc xe từ từ tiến đến trước mặt cô, cửa xe mở ra.
Trì Diên ôm hộp, cúi người nhìn vào bên trong, quả nhiên là người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Đẹp trai như một bức tranh, chỉ là quá lạnh lùng.
"Chú nhỏ."
Cô gọi một tiếng nhưng không có ý định lên xe. Đêm nay cô thật sự không có hứng thú.
Hoắc Hàn Từ nhẹ nhàng xoay chuỗi hạt Phật trên cổ tay, vẻ mặt thản nhiên.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói: "Lên xe."
“Nếu lên xe rồi, với thể lực của chú nhỏ, tôi chắc chắn không đi được."
Cô ôm chiếc hộp, nói với vẻ nghiêm túc.
Trì Diên cố tình tạo dựng cho mình một hình tượng lẳng lơ trước mặt Hoắc Hàn Từ, ngoại trừ chuyện trên giường tốt nhất hai người đừng có dây dưa thêm gì nữa.
Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ sa vào trong đó.
Một Hoắc Minh Triều đã đủ làm cô kiệt quệ rồi, còn Hoắc Hàn Từ rõ ràng không cùng đẳng cấp với anh ta.
Huống hồ khi Hoắc Hàn Từ ngủ với cô, anh chưa từng hỏi cô có phải lần đầu không, anh vốn không quan tâm.
Đều là người trưởng thành, không có lý do gì không hiểu quy tắc này.
Hoắc Hàn Từ nhướng mày, vì lời nói của cô mà khóe miệng khẽ nhếch lên. Ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên chiếc hộp mà cô đang ôm, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào xe.
“Muốn nghỉ việc sao?”
Chiếc hộp cô ôm quá nổi bật, không muốn chú ý cũng khó.
Trì Diên không giãy giụa, thuận thế tựa vào người anh.
Ngủ cùng nhau rồi, giờ còn tỏ ra thanh cao làm gì.
“Đúng vậy, bị người ta vắt chanh bỏ vỏ rồi.”
Dù gì cũng sắp nghỉ việc, cô không ngại tiếp tục chôn thêm một quả boom ở chỗ Hoắc Hàn Từ.
Tốt nhất là cả hai nổ tung cùng một lúc để xem Hoắc Minh Triều có chịu nổi không.
"Chú nhỏ, sản nghiệp của Hoắc thị lớn như vậy, chú có quản lý hết được không? Có quá nhiều chỗ để kiếm lợi đấy nhỉ."
Ngón tay anh bóp nhẹ cằm cô, biết rõ lời cô có hàm ý: “Ví dụ như?”
“Chú có để ý đến tòa nhà gần Hoắc thị không, đó là tòa nhà mà Hoắc Minh Triều và các cổ đông khác đặc biệt xây dựng để phát triển sản phẩm mới, chi phí xây dựng tốn hơn trăm triệu, có lẽ chú không nhận được hợp đồng phê duyệt khi ở nước ngoài, vì họ đã chia nhỏ khoản đầu tư tổng thể thành những khoản nhỏ và mỗi khoản đều vừa đủ để không cần chú tự phê duyệt, chú nói xem có bao nhiêu lợi ích trong đó?”
Chỉ trách Hoắc Minh Triều không quan tâm đến bộ phận nên tất cả những chuyện này cô đều nắm rõ mồn một.
Ngày đầu tiên Hoắc Hàn Từ ngồi vào vị trí, anh đã nhắc đến chuyện tài khoản công, nhưng số tiền mà các cổ đông tham ô chẳng qua chỉ là muối bỏ bể.
"Tôi đã đến tòa nhà đó rồi, ngay cửa vào là một bức bình phong thế kỷ 85 trị giá mười vạn đô la và những chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ, mỗi chiếc ghế bên trong đều được làm từ gỗ đào thời đế chế Pháp, bên cạnh là tủ trưng bày cùng thời đại, trên tủ là những bộ đồ dùng bằng men sứ của Anh, dưới sàn là tấm thảm Ba Tư trị giá năm vạn đô la. Một tòa nhà nghiên cứu mà chú nói xem có cần thiết phải xa hoa như vậy không?"
Hoắc Hàn Từ yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới ngẩng đầu nói với người phía trước: “Đi kiểm tra.”
Một tòa nhà xây dựng với chi phí hơn trăm triệu, cái gọi là trung tâm nghiên cứu có lẽ chỉ là nơi để đám cổ đông kia ăn chơi hưởng lạc.
Che giấu thật là khéo.
Trì Diên cong khóe mắt, bí mật của tòa nhà đó vừa được tiết lộ, Hoắc Minh Triều nhất định phải chịu một trận đau đớn.
Tâm trạng buồn bực vì mất việc lập tức tan biến.
"Chú nhỏ, nơi đó mỗi tối thứ Sáu đều tổ chức một bữa tiệc, Hoắc Minh Triều gọi nó là câu lạc bộ đêm sa đọa thứ sáu. Nếu chú đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được quả tang."
Hoắc Minh Triều chẳng phải đang chờ cô đến xin lỗi sao?
Hừ, cô sẽ mượn tay Hoắc Hàn Từ để phá nát hang ổ vui vẻ của anh ta.
Ngón tay Hoắc Hàn Từ đặt lên eo cô rồi dặn dò Giản Châu: “Nghe rõ chưa?”
Giản Châu cung kính gật đầu, liên tục gọi vài cuộc điện thoại để sắp xếp.
Ngón tay lạnh lẽo của Hoắc Hàn Từ chạm vào da cô như một dòng điện nhỏ len lỏi qua từng lỗ chân lông.
“Muốn được thưởng gì?”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng và hờ hững như thường lệ, nhưng lại không quá khắc nghiệt.
“Thưởng sao?”
Trì Diên thả lỏng cơ thể, ánh mắt lười biếng rủ xuống, có cảm giác quyến rũ như có như không.
Cô không cố ý quyến rũ nhưng vô tình lại đẹp như đóa sen rực rỡ.
Khi cô đang mải suy nghĩ về cái gọi là phần thưởng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hồ Lộ gọi đến.
Chắc hẳn cô ta đã gặp rắc rối ở chỗ của Lợi Hoa rồi.
Dù gì thì ngày mai cũng là ngày ký hợp đồng, đêm nay chắc họ đã gọi điện cho tổng giám đốc Trần để thương lượng.
Có lẽ không thuận lợi lắm nhỉ?
Trì Diên dứt khoát tắt máy, không lâu sau, cô lại nhận được tin nhắn.
[Trì Diên, tổng giám đốc Trần nói cô có bản thuyết minh phát hành cổ phiếu, cô lại mang những thứ quan trọng như vậy đi, đúng là ích kỷ.]
[Người như cô, công ty nào dám nhận cô? Cô mau chóng giao tài liệu ra!]
Hồ Lộ đã có phần tức giận. Họ vừa gọi điện riêng cho Lợi Hoa, tổng giám đốc Trần nghe máy, tiện thể hỏi về bản thuyết minh phát hành cổ phiếu nhưng họ lại chẳng biết gì, trả lời ấp a ấp úng.
Không ngờ tổng giám đốc Trần không chút khách sáo, cúp máy thẳng thừng.
Ngày mai nếu phải đối mặt trực tiếp với Lợi Hoa, chẳng phải sẽ bị tổng giám đốc Trần mắng té tát sao?
Nghĩ đến sự xấu hổ lúc đó, mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Trong số bọn họ ai cũng là tinh anh, làm sao chịu nổi cảnh đó.
Hồ Lộ lại gửi một tin nhắn nữa.
[Cô sử dụng tài nguyên của công ty để điều tra dữ liệu, chẳng phải nó thuộc về công ty sao, cô không có quyền mang nó đi.]
Trì Diên bị lời nói này làm cho tức đến bật cười, chưa từng thấy ai mặt dày như thế này.
Để loại người này thay thế vị trí của cô, Hoắc Minh Triều đạt được mục đích rồi, đúng là làm cho cô cảm thấy rất thất bại và không cam lòng.
Nhưng không sao, bây giờ cô đã chôn thêm một quả boom, để Hoắc Minh Triều chịu trận!
Hoắc Minh Triều trong lòng cảm thấy không thoải mái, cứ có cảm giác như mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng nghĩ đến thái độ của nhà họ Trì đối với anh ta, gần như hận không thể đưa Trì Diên lên giường cho anh ta.
Ánh mắt lóe lên một tia an tâm, dù sao cuối cùng Trì Diên cũng phải nhượng bộ thôi.
Trì Diên thu dọn đồ đạc, in đơn xin nghỉ việc ra để trên bàn làm việc của mình. Sau đó cô ôm chiếc hộp đựng đồ, bước xuống tầng dưới.
Vừa đứng vững, một ánh đèn chói mắt chiếu thẳng tới. Cô giơ tay lên chắn ánh sáng.
Quay đầu nhìn thấy biển số xe quen thuộc.
Phản ứng đầu tiên của cô là có phải người đàn ông này lại muốn nữa sao?
Dù sao thì tìm cô cũng không phải vì chuyện gì khác.
Chiếc xe từ từ tiến đến trước mặt cô, cửa xe mở ra.
Trì Diên ôm hộp, cúi người nhìn vào bên trong, quả nhiên là người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Đẹp trai như một bức tranh, chỉ là quá lạnh lùng.
"Chú nhỏ."
Cô gọi một tiếng nhưng không có ý định lên xe. Đêm nay cô thật sự không có hứng thú.
Hoắc Hàn Từ nhẹ nhàng xoay chuỗi hạt Phật trên cổ tay, vẻ mặt thản nhiên.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói: "Lên xe."
“Nếu lên xe rồi, với thể lực của chú nhỏ, tôi chắc chắn không đi được."
Cô ôm chiếc hộp, nói với vẻ nghiêm túc.
Trì Diên cố tình tạo dựng cho mình một hình tượng lẳng lơ trước mặt Hoắc Hàn Từ, ngoại trừ chuyện trên giường tốt nhất hai người đừng có dây dưa thêm gì nữa.
Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ sa vào trong đó.
Một Hoắc Minh Triều đã đủ làm cô kiệt quệ rồi, còn Hoắc Hàn Từ rõ ràng không cùng đẳng cấp với anh ta.
Huống hồ khi Hoắc Hàn Từ ngủ với cô, anh chưa từng hỏi cô có phải lần đầu không, anh vốn không quan tâm.
Đều là người trưởng thành, không có lý do gì không hiểu quy tắc này.
Hoắc Hàn Từ nhướng mày, vì lời nói của cô mà khóe miệng khẽ nhếch lên. Ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên chiếc hộp mà cô đang ôm, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Muốn nghỉ việc sao?”
Chiếc hộp cô ôm quá nổi bật, không muốn chú ý cũng khó.
Trì Diên không giãy giụa, thuận thế tựa vào người anh.
Ngủ cùng nhau rồi, giờ còn tỏ ra thanh cao làm gì.
“Đúng vậy, bị người ta vắt chanh bỏ vỏ rồi.”
Dù gì cũng sắp nghỉ việc, cô không ngại tiếp tục chôn thêm một quả boom ở chỗ Hoắc Hàn Từ.
Tốt nhất là cả hai nổ tung cùng một lúc để xem Hoắc Minh Triều có chịu nổi không.
"Chú nhỏ, sản nghiệp của Hoắc thị lớn như vậy, chú có quản lý hết được không? Có quá nhiều chỗ để kiếm lợi đấy nhỉ."
Ngón tay anh bóp nhẹ cằm cô, biết rõ lời cô có hàm ý: “Ví dụ như?”
“Chú có để ý đến tòa nhà gần Hoắc thị không, đó là tòa nhà mà Hoắc Minh Triều và các cổ đông khác đặc biệt xây dựng để phát triển sản phẩm mới, chi phí xây dựng tốn hơn trăm triệu, có lẽ chú không nhận được hợp đồng phê duyệt khi ở nước ngoài, vì họ đã chia nhỏ khoản đầu tư tổng thể thành những khoản nhỏ và mỗi khoản đều vừa đủ để không cần chú tự phê duyệt, chú nói xem có bao nhiêu lợi ích trong đó?”
Chỉ trách Hoắc Minh Triều không quan tâm đến bộ phận nên tất cả những chuyện này cô đều nắm rõ mồn một.
Ngày đầu tiên Hoắc Hàn Từ ngồi vào vị trí, anh đã nhắc đến chuyện tài khoản công, nhưng số tiền mà các cổ đông tham ô chẳng qua chỉ là muối bỏ bể.
"Tôi đã đến tòa nhà đó rồi, ngay cửa vào là một bức bình phong thế kỷ 85 trị giá mười vạn đô la và những chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ, mỗi chiếc ghế bên trong đều được làm từ gỗ đào thời đế chế Pháp, bên cạnh là tủ trưng bày cùng thời đại, trên tủ là những bộ đồ dùng bằng men sứ của Anh, dưới sàn là tấm thảm Ba Tư trị giá năm vạn đô la. Một tòa nhà nghiên cứu mà chú nói xem có cần thiết phải xa hoa như vậy không?"
Hoắc Hàn Từ yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới ngẩng đầu nói với người phía trước: “Đi kiểm tra.”
Một tòa nhà xây dựng với chi phí hơn trăm triệu, cái gọi là trung tâm nghiên cứu có lẽ chỉ là nơi để đám cổ đông kia ăn chơi hưởng lạc.
Che giấu thật là khéo.
Trì Diên cong khóe mắt, bí mật của tòa nhà đó vừa được tiết lộ, Hoắc Minh Triều nhất định phải chịu một trận đau đớn.
Tâm trạng buồn bực vì mất việc lập tức tan biến.
"Chú nhỏ, nơi đó mỗi tối thứ Sáu đều tổ chức một bữa tiệc, Hoắc Minh Triều gọi nó là câu lạc bộ đêm sa đọa thứ sáu. Nếu chú đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được quả tang."
Hoắc Minh Triều chẳng phải đang chờ cô đến xin lỗi sao?
Hừ, cô sẽ mượn tay Hoắc Hàn Từ để phá nát hang ổ vui vẻ của anh ta.
Ngón tay Hoắc Hàn Từ đặt lên eo cô rồi dặn dò Giản Châu: “Nghe rõ chưa?”
Giản Châu cung kính gật đầu, liên tục gọi vài cuộc điện thoại để sắp xếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay lạnh lẽo của Hoắc Hàn Từ chạm vào da cô như một dòng điện nhỏ len lỏi qua từng lỗ chân lông.
“Muốn được thưởng gì?”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng và hờ hững như thường lệ, nhưng lại không quá khắc nghiệt.
“Thưởng sao?”
Trì Diên thả lỏng cơ thể, ánh mắt lười biếng rủ xuống, có cảm giác quyến rũ như có như không.
Cô không cố ý quyến rũ nhưng vô tình lại đẹp như đóa sen rực rỡ.
Khi cô đang mải suy nghĩ về cái gọi là phần thưởng, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hồ Lộ gọi đến.
Chắc hẳn cô ta đã gặp rắc rối ở chỗ của Lợi Hoa rồi.
Dù gì thì ngày mai cũng là ngày ký hợp đồng, đêm nay chắc họ đã gọi điện cho tổng giám đốc Trần để thương lượng.
Có lẽ không thuận lợi lắm nhỉ?
Trì Diên dứt khoát tắt máy, không lâu sau, cô lại nhận được tin nhắn.
[Trì Diên, tổng giám đốc Trần nói cô có bản thuyết minh phát hành cổ phiếu, cô lại mang những thứ quan trọng như vậy đi, đúng là ích kỷ.]
[Người như cô, công ty nào dám nhận cô? Cô mau chóng giao tài liệu ra!]
Hồ Lộ đã có phần tức giận. Họ vừa gọi điện riêng cho Lợi Hoa, tổng giám đốc Trần nghe máy, tiện thể hỏi về bản thuyết minh phát hành cổ phiếu nhưng họ lại chẳng biết gì, trả lời ấp a ấp úng.
Không ngờ tổng giám đốc Trần không chút khách sáo, cúp máy thẳng thừng.
Ngày mai nếu phải đối mặt trực tiếp với Lợi Hoa, chẳng phải sẽ bị tổng giám đốc Trần mắng té tát sao?
Nghĩ đến sự xấu hổ lúc đó, mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Trong số bọn họ ai cũng là tinh anh, làm sao chịu nổi cảnh đó.
Hồ Lộ lại gửi một tin nhắn nữa.
[Cô sử dụng tài nguyên của công ty để điều tra dữ liệu, chẳng phải nó thuộc về công ty sao, cô không có quyền mang nó đi.]
Trì Diên bị lời nói này làm cho tức đến bật cười, chưa từng thấy ai mặt dày như thế này.
Để loại người này thay thế vị trí của cô, Hoắc Minh Triều đạt được mục đích rồi, đúng là làm cho cô cảm thấy rất thất bại và không cam lòng.
Nhưng không sao, bây giờ cô đã chôn thêm một quả boom, để Hoắc Minh Triều chịu trận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro