Cắn Môi Đỏ

Chú Nhỏ, Không...

2024-10-10 21:31:39

Trì Diên dứt khoát chặn những tin nhắn đó rồi nhẹ nhàng nói: "Trợ lý Giản, phiền anh dừng lại ở ngã tư phía trước."

Giọng cô thản nhiên, phảng phất sự mệt mỏi.

Giản Châu nhìn vào gương chiếu hậu, muốn tìm chút chỉ thị từ khuôn mặt của tổng giám đốc nhà mình, nhưng chẳng có gì cả.

Khi đến ngã tư, anh ta cũng đạp phanh.

Trì Diên ôm hộp đồ, trong lòng có chút thất vọng. Cô nghĩ anh sẽ giữ cô lại.

Nhưng anh vẫn thản nhiên ngồi đó, như một bức tượng vô cảm.

"Chú nhỏ, không giữ tôi lại sao?" Cô tựa vào cửa sổ, mái tóc dài rủ xuống khiến khuôn mặt trông càng nhỏ nhắn hơn.

Đôi mắt cô phản chiếu ánh đèn rực rỡ của đường phố, vừa đẹp vừa trong trẻo.

Câu này chỉ là nói đùa, chưa kịp đợi anh trả lời, cô đã ôm hộp bước qua vạch qua đường.

Hoắc Hàn Từ im lặng nhìn cô, mãi lâu sau mới rời mắt.

Cô giống như một con thú nhỏ tự mình liếm vết thương, cố gắng dựng lên những chiếc gai nhỏ yếu để bảo vệ chút tự tôn cuối cùng trong sự chật vật.

Trì Diên đứng thẳng lưng, chỉ đến khi không còn cảm giác có ánh mắt nhìn theo, cô mới từ từ dừng lại.

Khoảng cách từ đây đến căn hộ của cô rất gần, vừa đủ để cô đi bộ trong làn gió lạnh cho tỉnh táo hơn.

Đừng để bản thân có hy vọng, nếu không sẽ chỉ nhận lấy thất vọng lớn hơn.

Chỉ là bạn tình thôi.

Trì Diên cô lúc nào cũng có thể chơi trò này.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Hoắc Minh Triều gọi đến.

Không nhận được tin nhắn xin lỗi của cô, Hoắc Minh Triều bắt đầu sốt ruột.

Trì Diên cười khẩy, thẳng tay chặn luôn số của anh ta.

Chẳng bao lâu sau, số điện thoại của Trì Tiêu Tiêu cũng gọi đến.

Có lẽ vẫn là Hoắc Minh Triều, hai người này lúc nào cũng dính lấy nhau.

Cô chặn thêm một số nữa.

Khi về đến căn hộ, cô mở máy tính và bắt đầu lướt xem thông tin tuyển dụng của các công ty khác, phát hiện ra mình nhận được một email mới.

Là đơn mời nhận chức vụ tổng thanh tra bộ phận mua bán và sáp nhập của tập đoàn Hoắc thị.

Người gửi là Hoắc Hàn Từ.

Ngón tay Trì Diên run lên, cô không thể tin vào mắt mình, kiểm tra đi kiểm tra lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là muốn cô thay thế vị trí của Hoắc Minh Triều sao?

Cô gửi lại một dấu hỏi.

Có chút lo lắng, sợ mình hiểu lầm ý của anh.

Huống chi giờ này Hoắc Hàn Từ chắc còn chưa về đến khu số một, anh gửi email này khi đang ngồi trên xe sao?

Nghĩ đến cảnh anh lạnh lùng, từng chữ từng chữ gõ ra email này, khóe miệng Trì Diên khẽ cong lên.

Chẳng mấy chốc, cô nhận được hồi đáp.

[Phần thưởng.]

Hai chữ rất lạnh lùng nhưng lại gợi lên cảm giác gì đó kỳ lạ và mờ ảo.

[Chú nhỏ, như thế này có được tính là lạm quyền tư lợi không?]

Trì Diên cực kì sung sướng, cô cảm thấy như cả thế giới đang bắn pháo hoa. Vốn ra đi trong sự uất ức, giờ có cơ hội tốt hơn để quay lại vả mặt họ, tất nhiên cô sẽ không bỏ lỡ!

Về việc sau này nhà họ Hoắc và nhà họ Trì sẽ đến gây rắc rối, để sau hãy tính.

Lúc này, sự sảng khoái mới là quan trọng nhất.

Cô không nghĩ rằng anh sẽ trả lời lại, nhưng lại nhận được một email mới với một chữ duy nhất:

[Ừ.]

Trì Diên bất giác cảm thán, dù đã quen biết Hoắc Minh Triều nhiều năm như thế nhưng cô chưa từng nhận được món quà nào từ anh ta.

Ở nhà họ Trì suốt mười ba năm, thứ duy nhất cô có được chỉ là căn hộ nhỏ này, chiếc xe cô đi làm cũng là từ tiền lương của mình mua.

Nhưng chỉ sau chưa đầy một tuần dây dưa với Hoắc Hàn Từ, cô đã có được biệt thự hai ngàn vạn và bây giờ là thăng chức.

Chẳng trách mà nhiều phụ nữ luôn nghĩ đến việc đi đường tắt.

Đường tắt tốt, đường tắt tuyệt vời thật đấy.

So sánh ra thì, Hoắc Minh Triều chẳng là gì cả, thậm chí không đáng một cọng hành.

[Chú nhỏ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm làm việc, chết cũng không từ.]

Dù sao anh cũng là kim chủ, dỗ dành anh một chút thì có sao.

Thể diện là gì chứ, liệu thứ đó có đáng giá bằng biệt thự hai ngàn vạn và một vị trí tổng thanh tra không?

Chắc chắn là không rồi!

Hơn nữa Trì Diên phát hiện Hoắc Hàn Từ lại thích cái kiểu đó, đúng là một sở thích kỳ lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi gửi email, cô hài lòng tắt trang web tuyển dụng và tiện tay đặt một phần đồ ăn khuya, kèm theo vài chai bia.

Tắm xong đi ra, chuông cửa vang lên.

Theo bản năng, cô nghĩ đó là nhân viên giao hàng, vừa lau tóc vừa ra mở cửa.

Người đàn ông đứng bên ngoài nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt đầy phẫn nộ chợt lóe lên sự kinh ngạc.

Trì Diên lùi lại phía sau một bước, kéo cao cổ áo, dấu vết kia vẫn còn ở đó.

Sao Hoắc Minh Triều lại đến đây?

Nhìn cơ thể của cô trong bộ đồ ngủ mỏng manh, Hoắc Minh Triều không khỏi cau mày.

"Cô mở cửa với bộ dạng này sao? Trì Diên, cô to gan thật đấy."

Dám chặn số anh ta, không chỉ như thế, Hồ Lộ còn nói cô muốn từ chức.

Cô nghĩ mình là ai chứ?

"Dù tôi không thừa nhận thân phận của cô, nhưng cô cũng không cần phải dùng cách từ chức để uy hiếp tôi."

Nói xong câu này, ánh mắt anh ta cuối cùng cũng phát hiện dấu vết trên cổ cô.

"Đây là cái gì?"

Hoắc Minh Triều không phải trẻ con ba tuổi, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên: "Trì Diên, cô tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi!!"

Anh ta đã từng để lại dấu vết tương tự trên người Trì Tiêu Tiêu vô số lần, nhưng khi những dấu vết này xuất hiện trên người Trì Diên, lại càng nhìn càng chướng mắt.

Trì Diên không thèm che đậy nữa, bình tĩnh khoanh tay trước ngực: "Nếu không còn việc gì khác, mời về cho."

Hoắc Minh Triều đẩy cô sang một bên: "Mẹ kiếp cô dám cắm sừng tôi, Trì Diên, cô tiêu rồi! Đợi tôi tìm ra người đàn ông đó, tôi sẽ giết chết anh ta!"

Trì Diên đứng ở cửa nhìn anh ta chạy đi chạy lại khắp phòng như con ruồi mất đầu, ngay cả tủ và rèm cửa cũng không bỏ qua.

Thật buồn cười.

Đúng lúc này, nhân viên giao đồ ăn đến.

Trì Diên tự rót cho mình một ly bia, ngồi trong phòng khách bắt đầu ăn.

Hoắc Minh Triều tìm không thấy người, tức đến mức ngực như muốn nổ tung.

"Đừng quên chúng ta vẫn còn hôn ước! Trì Diên, quả nhiên cô giống như những gì Tiêu Tiêu nói, đúng là đồ lẳng lơ! Không biết xấu hổ!"

Trì Diên khẽ cười, lắc nhẹ chai bia: "Trì Tiêu Tiêu vừa nằm trên giường của anh, vừa dạy anh không biết xấu hổ à?"

Ánh mắt của cô đâm thẳng vào Hoắc Minh Triều khiến anh ta ớn lạnh, cuối cùng nghiến răng nói:

"Đàn ông ra ngoài lăng nhăng không phải rất bình thường sao? Nhưng phụ nữ mà lăng nhăng thì chính là đồ hư hỏng. Dù sao cô cũng là tiểu thư nhà họ Trì, nếu bị truyền thông phanh phui, cô có biết hậu quả sẽ thế nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Môi Đỏ

Số ký tự: 0