Quả Nhiên Là Vì...
2024-10-10 21:31:39
Hoắc Hàn Từ liếc nhìn cô, khẽ nói: "Ra ngoài."
Trì Diên không giận, biết vừa rồi anh chỉ làm vậy để giết gà dọa khỉ chứ không phải để bênh vực cô.
Dù sao thì cô cũng được lợi rồi.
Cô vừa định nói vài câu dỗ dành thì cửa phòng họp bị đẩy mở.
Hoắc Minh Triều mặt tối sầm nhìn cô chằm chằm: "Cô còn đứng đây làm gì?"
Trì Diên không ngờ anh ta sẽ quay lại nhanh như vậy, bình thường Hoắc Minh Triều chẳng bao giờ bận tâm đến cô.
Cô đành giả vờ thu dọn tài liệu trên bàn, cung kính cúi người trước Hoắc Hàn Từ rồi mới rời khỏi phòng họp.
Hoắc Minh Triều mặc vest, không dám đối diện với ánh mắt của Hoắc Hàn Từ, chỉ dám nói: "Chú nhỏ, cô ấy không hiểu chuyện, xin lỗi."
Hoắc Hàn Từ lạnh nhạt "Ừm" một tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
Sau khi cửa phòng họp đóng lại, Hoắc Minh Triều nắm chặt cổ tay của Trì Diên.
"Là cô đi mách lẻo phải không? Trì Diên, dù gì cô cũng là tiểu thư nhà họ Trì, cô chưa từng thấy tiền hay sao?"
Ánh mắt đầy ghét bỏ của anh ta như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Trì Diên.
Trì Diên cảm thấy người này đúng là buồn cười.
Không biết Hoắc Minh Triều nghe được những lời đồn từ đâu, cho rằng cô tham tiền và phóng túng.
Có lẽ vì năm cô mười tuổi mới được nhà họ Trì tìm về nên anh ta luôn cảm thấy cô mang dáng vẻ nghèo khó.
"Hoắc Minh Triều, chúng ta quen nhau đã mười ba năm, hình như anh chưa tặng tôi thứ gì nhỉ?"
Điều đó chứng tỏ rằng cô không hề vì tiền.
Hoắc Minh Triều nghiến răng, tức giận nói: "Cô cũng xứng à! Trì Diên, nhà họ Trì các người chẳng phải vì nhìn trúng quyền thế của nhà họ Hoắc sao? Tôi nói cho cô biết, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa, tôi vốn dĩ không thích cô, cứ ngoan ngoãn ở yên đó, đợi đến khi tôi nói rõ ràng với gia đình, chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Cổ tay Trì Diên bị anh ta siết chặt đến đau nhói, chắc đã tím bầm.
"Hoắc Minh Triều, lúc đầu đòi kết hôn là anh, bây giờ muốn hủy hôn cũng là anh, nhà họ Hoắc coi tôi là cái gì?"
Cuộc hôn nhân này thực chất là do Hoắc Minh Triều mười mấy tuổi tự cầu xin nhà họ Hoắc. Khi đó, Trì Diên có ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập đứng đầu, hai người lại học cùng lớp. Là một cậu bé ngang bướng, Hoắc Minh Triều cho rằng một cô gái như vậy mới xứng đáng với mình, đã nằng nặc đòi kết hôn với Trì Diên.
Nhà họ Trì đương nhiên đồng ý, còn bản thân Trì Diên thì không có quyền từ chối.
Về phía nhà họ Hoắc, có lẽ họ nghĩ rằng Hoắc Minh Triều chỉ là trẻ con, nghịch ngợm nên không phản đối.
Giờ chưa hủy hôn đơn giản là vì cô là thủ khoa kỳ thi đại học, chuyên ngành tài chính mà cô chọn có thể giúp Hoắc Minh Triều nhanh chóng đứng vững trong Hoắc thị.
Cuộc hôn nhân này đã kéo dài mười năm, Trì Diên tự cho rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta, toàn bộ tâm huyết đều dồn hết cho anh ta.
Kết quả là anh ta lại qua lại với Trì Tiêu Tiêu, thậm chí khi vụng trộm với Trì Tiêu Tiêu còn không quên chê cô là người vô vị, như một khúc gỗ, một cỗ máy không có tình cảm.
Hừ, nhà họ Hoắc coi cô là món hàng rẻ tiền tận dụng hết mức, cô đương nhiên không thể ngồi im chờ chết.
"Cô còn dám nói, kết hôn với cô là sai lầm lớn nhất đời tôi! Thật khiến tôi ghê tởm!"
Người nói ra những lời này đâm vào chỗ hiểm, còn người nghe cảm thấy như rơi vào hố băng.
Trì Diên cảm thấy tim mình đau nhói, càng mong chờ xem anh ta sẽ phát điên thế nào nếu biết chuyện của cô và Hoắc Hàn Từ.
"Buông tay ra, chiều nay bộ phận còn có cuộc họp, anh muốn phát điên thì cũng đừng phát điên ở đây."
Hoắc Minh Triều cũng lo lắng Hoắc Hàn Từ đột nhiên ra khỏi phòng họp, tự cho rằng những lời mình nói đã khiến Trì Diên tức đến phát điên, buông tay cô ra với vẻ đắc thắng, hừ lạnh: "Mẹ tôi bảo cô làm gián điệp, cô thật sự nghĩ mình quan trọng lắm à?"
Trì Diên xoa xoa cổ tay, thực sự muốn đấm cho anh ta một cái.
"Tôi xuống lầu trước, căn biệt thự đó, nhớ sang tên cho tôi."
Hoắc Minh Triều lập tức trợn tròn mắt, không dám tin, cao giọng nói: "Cô lặp lại lần nữa xem?"
Trì Diên mỉm cười ngẩng đầu lên: "Chú nhỏ đã nói rồi, đó là quà cho tôi nên phiền Trì Tiêu Tiêu dọn ra khỏi đó."
"Cô!"
Hoắc Minh Triều chưa bao giờ thấy một Trì Diên như thế này, tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: "Cô quả nhiên là vì tiền."
Trì Diên không phản bác, căn biệt thự trị giá hai ngàn vạn, cô không định để rơi vào tay Trì Tiêu Tiêu.
Mặc cho Hoắc Minh Triều nghiến răng tức giận sau lưng, cô không thèm bận tâm mà quay về văn phòng.
Văn phòng náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Trì Diên cau mày, nghe thấy mấy từ "vị hôn thê".
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh Triều đã bị lộ ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Lộ.
Hồ Lộ áy náy siết chặt gấu áo: "Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi nói chuyện hơi lớn tiếng, bị người khác nghe thấy."
Hoắc Minh Triều bước lên một bước, bực bội kéo cà vạt: "Biết thì biết rồi, có sao đâu, dù sao sau này cũng không còn là gì nữa."
Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không hề nể mặt Trì Diên.
Trì Diên lại nhận được không ít ánh mắt cảm thông.
Nhưng vừa hay, cô cũng muốn thế.
Tan làm, nhà họ Trì cho xe đến đón cô.
"Cô Trì, phu nhân bảo cô về nhà một chuyến."
Chắc chắn là do Trần Nhã Như gọi điện tới.
Trì Diên đành lên xe, còn chưa vào đến nhà họ Trì, cô đã nghe thấy tiếng cười của Trì Tiêu Tiêu vang lên từ bên trong.
"Dì, trà dì pha ngon quá, Diên Diên ở ngoài suốt ngày khen dì, Minh Triều cũng nói thế."
"Tiêu Tiêu, cháu lâu rồi không về nhà, dì còn tưởng cháu với Diên Diên xa cách rồi. Món quà lần trước dì gửi cháu nhận được chưa?"
"Thứ đó quá quý giá, cháu ngại nhận ạ."
"Cứ lấy đi, khách sáo với dì làm gì."
Trì Diên mím môi, khi đang thay giày ở cửa, cô nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu đang xoa bóp tay cho Ngô Cúc Phương.
Nếu ai không biết còn tưởng họ mới là mẹ con.
Ngô Cúc Phương mỉm cười nhìn về phía cô: "Diên Diên, Tiêu Tiêu chơi ở đây cả buổi chiều rồi, sao giờ con mới về? Điện thoại của bà Trần con đã nhận chưa? Minh Triều vẫn còn trẻ, chưa đủ chín chắn, con nên nhường nhịn nó nhiều hơn, lần sau đừng bướng bỉnh như thế."
Trì Diên đặt túi xuống, đối diện với ánh mắt của Trì Tiêu Tiêu.
Trì Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười một tiếng, lúng túng ngồi xuống sofa: "Diên Diên, có phải cậu đang giận mình không? Xin lỗi, dạo này mình bị ốm, không quen ai khác, đành phải gọi điện cho Minh Triều."
Ngô Cúc Phương nắm lấy tay cô ta, vẻ mặt đầy thương yêu: "Sao lại bị bệnh? Cháu phải chú ý sức khỏe, Minh Triều là đại thiếu gia, vụng về lắm, sao chăm sóc người khác được, lần sau gọi Diên Diên đến, không thì để dì gửi vài người qua chăm sóc cháu."
"Dì ơi, thế ngại lắm ạ."
Trì Tiêu Tiêu có chút lo lắng, không quên liếc nhìn Trì Diên.
Trì Diên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, đi đến ngồi xuống trước sofa: "Hôm nay muộn rồi, cậu nên về đi."
Mặt Trì Tiêu Tiêu tái nhợt, rụt vai lại đáng thương nói: "Diên Diên, cậu vẫn giận mình sao? Để mình gọi điện cho Minh Triều, bảo anh ấy đừng bận tâm đến mình nữa."
Tay cô ta khẽ run, như thể sắp không giữ nổi chiếc điện thoại.
Ngô Cúc Phương không hài lòng nhíu mày: "Diên Diên, con với Tiêu Tiêu đều là trẻ mồ côi từ viện phúc lợi, biết nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ con còn không hiểu con bé sao? Tiêu Tiêu luôn yếu ớt, đừng có mặt lạnh nói chuyện, cẩn thận làm con bé sợ."
Trì Diên không giận, biết vừa rồi anh chỉ làm vậy để giết gà dọa khỉ chứ không phải để bênh vực cô.
Dù sao thì cô cũng được lợi rồi.
Cô vừa định nói vài câu dỗ dành thì cửa phòng họp bị đẩy mở.
Hoắc Minh Triều mặt tối sầm nhìn cô chằm chằm: "Cô còn đứng đây làm gì?"
Trì Diên không ngờ anh ta sẽ quay lại nhanh như vậy, bình thường Hoắc Minh Triều chẳng bao giờ bận tâm đến cô.
Cô đành giả vờ thu dọn tài liệu trên bàn, cung kính cúi người trước Hoắc Hàn Từ rồi mới rời khỏi phòng họp.
Hoắc Minh Triều mặc vest, không dám đối diện với ánh mắt của Hoắc Hàn Từ, chỉ dám nói: "Chú nhỏ, cô ấy không hiểu chuyện, xin lỗi."
Hoắc Hàn Từ lạnh nhạt "Ừm" một tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
Sau khi cửa phòng họp đóng lại, Hoắc Minh Triều nắm chặt cổ tay của Trì Diên.
"Là cô đi mách lẻo phải không? Trì Diên, dù gì cô cũng là tiểu thư nhà họ Trì, cô chưa từng thấy tiền hay sao?"
Ánh mắt đầy ghét bỏ của anh ta như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Trì Diên.
Trì Diên cảm thấy người này đúng là buồn cười.
Không biết Hoắc Minh Triều nghe được những lời đồn từ đâu, cho rằng cô tham tiền và phóng túng.
Có lẽ vì năm cô mười tuổi mới được nhà họ Trì tìm về nên anh ta luôn cảm thấy cô mang dáng vẻ nghèo khó.
"Hoắc Minh Triều, chúng ta quen nhau đã mười ba năm, hình như anh chưa tặng tôi thứ gì nhỉ?"
Điều đó chứng tỏ rằng cô không hề vì tiền.
Hoắc Minh Triều nghiến răng, tức giận nói: "Cô cũng xứng à! Trì Diên, nhà họ Trì các người chẳng phải vì nhìn trúng quyền thế của nhà họ Hoắc sao? Tôi nói cho cô biết, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa, tôi vốn dĩ không thích cô, cứ ngoan ngoãn ở yên đó, đợi đến khi tôi nói rõ ràng với gia đình, chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Cổ tay Trì Diên bị anh ta siết chặt đến đau nhói, chắc đã tím bầm.
"Hoắc Minh Triều, lúc đầu đòi kết hôn là anh, bây giờ muốn hủy hôn cũng là anh, nhà họ Hoắc coi tôi là cái gì?"
Cuộc hôn nhân này thực chất là do Hoắc Minh Triều mười mấy tuổi tự cầu xin nhà họ Hoắc. Khi đó, Trì Diên có ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập đứng đầu, hai người lại học cùng lớp. Là một cậu bé ngang bướng, Hoắc Minh Triều cho rằng một cô gái như vậy mới xứng đáng với mình, đã nằng nặc đòi kết hôn với Trì Diên.
Nhà họ Trì đương nhiên đồng ý, còn bản thân Trì Diên thì không có quyền từ chối.
Về phía nhà họ Hoắc, có lẽ họ nghĩ rằng Hoắc Minh Triều chỉ là trẻ con, nghịch ngợm nên không phản đối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ chưa hủy hôn đơn giản là vì cô là thủ khoa kỳ thi đại học, chuyên ngành tài chính mà cô chọn có thể giúp Hoắc Minh Triều nhanh chóng đứng vững trong Hoắc thị.
Cuộc hôn nhân này đã kéo dài mười năm, Trì Diên tự cho rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta, toàn bộ tâm huyết đều dồn hết cho anh ta.
Kết quả là anh ta lại qua lại với Trì Tiêu Tiêu, thậm chí khi vụng trộm với Trì Tiêu Tiêu còn không quên chê cô là người vô vị, như một khúc gỗ, một cỗ máy không có tình cảm.
Hừ, nhà họ Hoắc coi cô là món hàng rẻ tiền tận dụng hết mức, cô đương nhiên không thể ngồi im chờ chết.
"Cô còn dám nói, kết hôn với cô là sai lầm lớn nhất đời tôi! Thật khiến tôi ghê tởm!"
Người nói ra những lời này đâm vào chỗ hiểm, còn người nghe cảm thấy như rơi vào hố băng.
Trì Diên cảm thấy tim mình đau nhói, càng mong chờ xem anh ta sẽ phát điên thế nào nếu biết chuyện của cô và Hoắc Hàn Từ.
"Buông tay ra, chiều nay bộ phận còn có cuộc họp, anh muốn phát điên thì cũng đừng phát điên ở đây."
Hoắc Minh Triều cũng lo lắng Hoắc Hàn Từ đột nhiên ra khỏi phòng họp, tự cho rằng những lời mình nói đã khiến Trì Diên tức đến phát điên, buông tay cô ra với vẻ đắc thắng, hừ lạnh: "Mẹ tôi bảo cô làm gián điệp, cô thật sự nghĩ mình quan trọng lắm à?"
Trì Diên xoa xoa cổ tay, thực sự muốn đấm cho anh ta một cái.
"Tôi xuống lầu trước, căn biệt thự đó, nhớ sang tên cho tôi."
Hoắc Minh Triều lập tức trợn tròn mắt, không dám tin, cao giọng nói: "Cô lặp lại lần nữa xem?"
Trì Diên mỉm cười ngẩng đầu lên: "Chú nhỏ đã nói rồi, đó là quà cho tôi nên phiền Trì Tiêu Tiêu dọn ra khỏi đó."
"Cô!"
Hoắc Minh Triều chưa bao giờ thấy một Trì Diên như thế này, tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: "Cô quả nhiên là vì tiền."
Trì Diên không phản bác, căn biệt thự trị giá hai ngàn vạn, cô không định để rơi vào tay Trì Tiêu Tiêu.
Mặc cho Hoắc Minh Triều nghiến răng tức giận sau lưng, cô không thèm bận tâm mà quay về văn phòng.
Văn phòng náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Trì Diên cau mày, nghe thấy mấy từ "vị hôn thê".
Mối quan hệ giữa cô và Hoắc Minh Triều đã bị lộ ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Lộ.
Hồ Lộ áy náy siết chặt gấu áo: "Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi nói chuyện hơi lớn tiếng, bị người khác nghe thấy."
Hoắc Minh Triều bước lên một bước, bực bội kéo cà vạt: "Biết thì biết rồi, có sao đâu, dù sao sau này cũng không còn là gì nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không hề nể mặt Trì Diên.
Trì Diên lại nhận được không ít ánh mắt cảm thông.
Nhưng vừa hay, cô cũng muốn thế.
Tan làm, nhà họ Trì cho xe đến đón cô.
"Cô Trì, phu nhân bảo cô về nhà một chuyến."
Chắc chắn là do Trần Nhã Như gọi điện tới.
Trì Diên đành lên xe, còn chưa vào đến nhà họ Trì, cô đã nghe thấy tiếng cười của Trì Tiêu Tiêu vang lên từ bên trong.
"Dì, trà dì pha ngon quá, Diên Diên ở ngoài suốt ngày khen dì, Minh Triều cũng nói thế."
"Tiêu Tiêu, cháu lâu rồi không về nhà, dì còn tưởng cháu với Diên Diên xa cách rồi. Món quà lần trước dì gửi cháu nhận được chưa?"
"Thứ đó quá quý giá, cháu ngại nhận ạ."
"Cứ lấy đi, khách sáo với dì làm gì."
Trì Diên mím môi, khi đang thay giày ở cửa, cô nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu đang xoa bóp tay cho Ngô Cúc Phương.
Nếu ai không biết còn tưởng họ mới là mẹ con.
Ngô Cúc Phương mỉm cười nhìn về phía cô: "Diên Diên, Tiêu Tiêu chơi ở đây cả buổi chiều rồi, sao giờ con mới về? Điện thoại của bà Trần con đã nhận chưa? Minh Triều vẫn còn trẻ, chưa đủ chín chắn, con nên nhường nhịn nó nhiều hơn, lần sau đừng bướng bỉnh như thế."
Trì Diên đặt túi xuống, đối diện với ánh mắt của Trì Tiêu Tiêu.
Trì Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười một tiếng, lúng túng ngồi xuống sofa: "Diên Diên, có phải cậu đang giận mình không? Xin lỗi, dạo này mình bị ốm, không quen ai khác, đành phải gọi điện cho Minh Triều."
Ngô Cúc Phương nắm lấy tay cô ta, vẻ mặt đầy thương yêu: "Sao lại bị bệnh? Cháu phải chú ý sức khỏe, Minh Triều là đại thiếu gia, vụng về lắm, sao chăm sóc người khác được, lần sau gọi Diên Diên đến, không thì để dì gửi vài người qua chăm sóc cháu."
"Dì ơi, thế ngại lắm ạ."
Trì Tiêu Tiêu có chút lo lắng, không quên liếc nhìn Trì Diên.
Trì Diên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, đi đến ngồi xuống trước sofa: "Hôm nay muộn rồi, cậu nên về đi."
Mặt Trì Tiêu Tiêu tái nhợt, rụt vai lại đáng thương nói: "Diên Diên, cậu vẫn giận mình sao? Để mình gọi điện cho Minh Triều, bảo anh ấy đừng bận tâm đến mình nữa."
Tay cô ta khẽ run, như thể sắp không giữ nổi chiếc điện thoại.
Ngô Cúc Phương không hài lòng nhíu mày: "Diên Diên, con với Tiêu Tiêu đều là trẻ mồ côi từ viện phúc lợi, biết nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ con còn không hiểu con bé sao? Tiêu Tiêu luôn yếu ớt, đừng có mặt lạnh nói chuyện, cẩn thận làm con bé sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro