Cắn Môi Đỏ

Vậy Coi Như Quà...

2024-10-09 03:12:17

Giọng của Trần Nhã Như rất lạnh lùng, trong từng lời nói hoàn toàn không đặt cô vào mắt.

Trì Diên biết rằng nếu cô không hành động, cuộc gọi tiếp theo sẽ đến nhà họ Trì. Sau đó, ba mẹ cô lại sẽ gọi tới và trách mắng vì cô không hiểu chuyện, không biết làm vừa lòng người khác.

Đáng tiếc, cô không muốn tiếp tục làm con rối nữa.

Sau khi cúp máy, cô gửi địa chỉ biệt thự ngoại ô cho Trần Nhã Như.

Đây là nơi Hoắc Minh Triều giấu tình nhân. Chỉ cần Trần Nhã Như có lòng, bà ta sẽ dễ dàng điều tra ra con trai mình đang nuôi phụ nữ bên ngoài.

Tuy nhiên Trì Diên cũng không chắc chắn người phụ nữ này có phải đã biết về mối quan hệ giữa Hoắc Minh Triều và Trì Tiêu Tiêu từ trước hay không, nên mới càng ngày càng có thái độ coi thường cô như vậy.

Không chỉ muốn cô làm con dâu ngoan trong nhà họ Hoắc mà còn muốn cô giúp Hoắc Minh Triều giải quyết mọi công việc.

Thật sự là tận dụng hết mức.

Khi đến tòa nhà Hoắc thị, Trì Diên mở cửa bước vào văn phòng, mới nhận thấy cả tầng hôm nay im lặng đến kỳ lạ. Mọi người xung quanh đều ngồi nghiêm túc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía thang máy.

Các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán.

“Tất cả các lãnh đạo cấp cao đều bị gọi lên họp, nghe nói tổng giám đốc Hoắc lần này sẽ không trở lại nước ngoài nữa.”

“Vài ngày trước tạp chí Wall Street còn có bài phỏng vấn đặc biệt về anh ấy, thiên tài có bằng kép từ Harvard.”

“Có lẽ Hoắc thị sắp thay đổi rồi.”

Trì Diên đi đến bàn làm việc của mình, nghĩ đến người đàn ông tối qua vẫn còn trên giường, giờ đang ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà Hoắc thị, khóe miệng cô khẽ cong lên.

Anh rất quyến rũ trên giường.

Tất nhiên, khi mặc quần áo nghiêm chỉnh, anh cũng quyến rũ không kém.

Vừa ngồi xuống, cô bị người ta vỗ vai: "Tổng thanh tra chưa đến à? Nếu anh ta không tham gia cuộc họp cấp cao, chẳng phải bộ phận chúng ta sẽ là nơi đầu tiên bị chú ý sao?"

Đó là Hồ Lộ, đồng nghiệp của cô, cũng là người duy nhất biết về mối quan hệ giữa Hoắc Minh Triều và cô.

Trì Diên đeo bảng tên vào: "Tôi không biết."

Ánh mắt Hồ Lộ thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, sau đó là sự khinh thường được che dấu rất kĩ: "Không phải anh ta là hôn phu của cô sao? Không lẽ với vẻ ngoài của cô mà cũng không giữ nổi anh ta?"

Sắc đẹp là một lá bài mạnh, nhưng không thể chỉ dựa vào nó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trì Diên đến từ trường đại học hàng đầu cả nước là Bắc Đại, nhưng ở công ty như Hoắc thị, dù có ném một viên gạch xuống thì cũng có thể trúng toàn những người tốt nghiệp từ các trường danh tiếng Ivy League.

Tuy nhiên người có vẻ ngoài như cô thì hiếm lắm.

"Trì Diên, lần trước tôi thấy tổng thanh tra ôm một người phụ nữ khác đi dạo phố. Cô không bị cắm sừng đấy chứ?" Hồ Lộ tỏ vẻ thông cảm, cảm thấy việc bước chân vào nhà hào môn thực sự không dễ dàng như vậy.

Trì Diên thở dài, sắp xếp lại tài liệu: "Có lẽ vậy."

Vừa nói dứt lời, cửa thang máy mở ra, Hoắc Minh Triều mặc bộ vest xám, sắc mặt khó chịu bước nhanh tới.

Anh ta vừa đi vừa chỉnh lại cà vạt, vuốt phẳng nếp nhăn trên bộ vest.

Xem ra tối qua anh ta đã đắm chìm trong vòng tay êm ả của phụ nữ.

Trì Diên cầm tài liệu đã sắp xếp sẵn, đưa cho anh ta.

Lông mày của Hoắc Minh Triều thoáng hiện vẻ khó chịu, bực bội bước vào thang máy riêng: "Em đi họp với anh."

Tài liệu đều do cô chuẩn bị, nếu bị hỏi mà anh ta không trả lời được thì còn có người đứng ra giải vây.

Bầu không khí trên tầng cao nhất càng nghiêm túc, các lãnh đạo cấp cao đều đã sẵn sàng.

Hoắc Minh Triều bực bội bước vào phòng họp, khi ánh mắt chạm phải người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, anh ta rùng mình, cung kính cúi đầu: "Chú... Tổng giám đốc Hoắc."

Phía sau bàn là cửa sổ sát đất rất lớn, Hoắc Hàn Từ ngồi đó, giống như một cái cây bị bao phủ bởi sương giá giữa mùa đông, không có chút hơi ấm.

Trong phòng họp im phăng phắc, các thành viên hội đồng quản trị ai nấy đều căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trì Diên nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc, đều là người nhà họ Hoắc, nhiều người thậm chí còn là người lớn trong nhà Hoắc Hàn Từ.

Cô mỉm cười, ngước lên bắt gặp ánh mắt của Hoắc Hàn Từ, lạnh lùng và vô cảm.

Quả nhiên vừa rời khỏi giường là không nhận ra ai nữa.

Hoắc Minh Triều mặt trắng bệch, tìm một chỗ ngồi xuống, hối hận vì tối hôm qua đã quá buông thả.

“Cạch.”

Một tập hồ sơ được đặt lên bàn, bên trong là hàng loạt hóa đơn chi tiêu cá nhân. Từ siêu xe, biệt thự đến nội thất, thảm, đồ dùng trong nhà, tất cả đều có đủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đó là việc mà các thành viên hội đồng quản trị đã làm, họ dùng tài khoản công ty để chi trả cho toàn bộ chi tiêu cá nhân của mình.

“Giải thích đi?”

Hoắc Hàn Từ ngước mắt lên, liếc nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Hoắc Minh Triều.

Khuôn mặt Hoắc Minh Triều càng trắng bệch hơn: "Tổng giám đốc Hoắc, cháu..."

Anh ta hối hận vì đã quá đắm chìm với Trì Tiêu Tiêu tối qua, khiến hôm nay đến muộn, trở thành "đối tượng chăm sóc đặc biệt".

Tim anh ta đập thình thịch, cuối cùng chỉ có thể cắn răng: "Là do cháu nhất thời hồ đồ."

Biệt thự ngoại ô đó là anh ta mua cho Trì Tiêu Tiêu, chi phí được tính vào tài khoản công ty.

Hoắc Hàn Từ khẽ cười, ngón tay gõ lên trên mặt bàn đá cẩm thạch đen, thờ ơ hỏi: "Mua cho ai?"

Câu hỏi này như một cái tát, khiến mặt Hoắc Minh Triều đỏ bừng.

Trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc như vậy, anh ta đương nhiên không dám thừa nhận mình ngoại tình.

"Cho vị hôn thê của cháu."

Trì Diên đứng sau lưng anh ta, âm thầm lườm một cái. Cô lại một lần nữa trở thành tấm bia đỡ đạn cho Trì Tiêu Tiêu.

Hoắc Hàn Từ cúi đầu, giọng điệu lười biếng thờ ơ: "Thế à, vậy coi như đó là quà tôi tặng cho cháu dâu."

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Không được tái phạm."

Câu nói này không chỉ dành cho Hoắc Minh Triều.

Bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, nhưng với danh tiếng thiên tài của Hoắc Hàn Từ tại Wall Street, chẳng ai dám đối đầu với anh ngay trong ngày đầu anh ngồi ở đây.

Hai giờ sau, cuộc họp kết thúc, các thành viên hội đồng quản trị bước ra ngoài với vẻ mặt khó coi.

Trì Diên biết Hoắc Minh Triều sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô nên cô là người cuối cùng ra khỏi phòng.

Hoắc Hàn Từ vẫn ngồi bên cửa sổ, thấy cô đóng cửa lại, giẫm lên giày cao gót bước nhanh về phía anh.

“Chú nhỏ, chú giỏi thật đấy.”

Một kim chủ bao nuôi, tất nhiên phải tôn kính rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Môi Đỏ

Số ký tự: 0