Cắn Môi Đỏ

Vậy Sau Này Sẽ...

2024-10-10 21:31:39

Hòa nhau.

Cô hài lòng ngồi trở lại, không bận tâm đến việc làm ướt bộ vest của anh. Trên đường đến khu số một, cả hai đều im lặng, ngầm hiểu rằng không cần thiết phải nói thêm lời nào.

Cô biết rõ việc Hoắc Hàn Từ đối xử với cô không phải vì thương xót hay rung động gì.

Anh đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, nổi tiếng ở Wall Street khi mới 17 tuổi, khi đã thúc đẩy thành công thương vụ mua bán doanh nghiệp lớn nhất năm đó.

Bữa tiệc thịnh soạn ấy đã làm chấn động cả thế giới kinh doanh, do chính tay anh dàn dựng. Con đường anh đi tới danh vọng phải giẫm qua hàng ngàn xác chết, người đàn ông như vậy vốn dĩ không có trái tim.

Cô cảm thấy lạnh không nhịn được hắt hơi một cái.

Một tấm chăn sạch được ném qua cho cô. Cô nhìn lên, thấy anh đang dùng một tay phê duyệt tài liệu trên đùi mà không thèm liếc mắt đến cô.

"Cảm ơn nhé." Cô nói xong, nhận lấy chăn lau mái tóc còn ướt.

Cổng lớn của khu số một đã hiện ra phía trước, hai cánh cửa sắt từ từ mở ra. Dù đã quen với cảnh tượng hoành tráng nhưng cô vẫn không khỏi bị cuốn hút bởi cảnh quan bên trong.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Giản Châu bước xuống từ ghế trước, cung kính mở cửa xe.

Cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi qua làm cô rùng mình, da gà nổi lên. Cô chạy theo Hoắc Hàn Từ, không kiềm được mà lên tiếng khoe khoang: “Tôi là người phụ nữ đầu tiên bước vào đây phải không?”

Bóng lưng cao ráo của anh dừng lại, Trì Diên vô tình đâm vào. Trong ánh mắt anh có chút ý cười, chỉ tay về phía người hầu đang tỉa cành cách đó không xa: "Không phải."

"Vậy ít nhất tôi cũng là người phụ nữ đầu tiên leo lên giường thành công chứ?"

Cằm cô bị nắm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu lên.

Khi đối diện với ánh mắt của Hoắc Hàn Từ, cô bất giác cảm thấy lo lắng.

Trò chơi này là do cô khởi xướng, nhưng khi nào nó kết thúc thì không phải do cô quyết định.



"Phải." Anh trả lời một cách thẳng thắn.

Trì Diên bỗng dưng không biết phải nói gì, trong đầu như bị mắc kẹt, tạm thời trống rỗng. Khi cô lấy lại ý thức, người đàn ông đã đi xa.

Cô hít sâu một hơi, cắn môi tiếp tục chạy theo, vô tư hỏi: "Vậy sau này chú sẽ bảo vệ tôi chứ?"

Bước vào sảnh lớn của biệt thự, anh dùng một tay nới lỏng cà vạt quanh cổ, chuỗi hạt Phật màu đen sáng lên dưới ánh đèn.

"Còn tùy vào biểu hiện của cô."

Ý này nghĩa là anh muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với cô.

Trì Diên nghĩ đến Hoắc Minh Triều, chút hối hận nhỏ bé chợt biến mất. Hoắc Minh Triều thấy cô nhàm chán, mẹ anh ta nói cô biết giữ chừng mực, người nhà họ Trì thì cho là cô ngoan ngoãn.

Nhưng tất cả bọn họ đều sai, cô là một kẻ điên.

“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc chú chu đáo.”

Hoắc Hàn Từ nhướng mày, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy sự thờ ơ.

Anh tháo vài chiếc cúc áo trên cùng, bế cô lên ngang người.

“Trước khi chán, tôi sẽ bảo vệ cô.”

"Chú không chê tôi như một cái xác chết trên giường nữa à?"

Cô vẫn còn ghi hận về chuyện vừa rồi.

Phòng ngủ chính của Hoắc Hàn Từ không bật đèn, anh đẩy cô lên cánh cửa.

"Không chê, cô chỉ cần nằm đó là đủ."

Cô thật sự biết ơn vì bản thân sở hữu một vẻ ngoài xinh đẹp, với làn da trắng ngần.



Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lại bị cuốn vào vòng xoáy ấy.

Cơ thể họ sát lại gần nhất, thân mật nhất, nhưng linh hồn thì xa vời.

Cô biết rõ hơn ai hết, Hoắc Hàn Từ là kẻ cực đoan, một kẻ điên có thể nuốt chửng tất cả.

Yêu Hoắc Minh Triều, cô vẫn có thể thoát thân. Nhưng nếu yêu Hoắc Hàn Từ thì đó sẽ là một đi không trở lại, là một tai họa thực sự.

Cô ở lại khu số một thêm một đêm, sáng hôm sau trở về căn hộ, sắp xếp một chút rồi tới công ty.

Điện thoại cô đầy những cuộc gọi nhỡ, từ nhà họ Trì đến mẹ của Hoắc Minh Triều, bà Trần Nhã Như. Bữa tiệc gia đình tối qua bị hủy vì Hoắc Hàn Từ không tham gia.

Nhưng với tư cách là con dâu tương lai như cô không xuất hiện thật sự là thiếu lễ phép.

Cô chủ động gọi lại, chưa kịp lên tiếng thì Trần Nhã Như đã chất vấn:

“Không phải dì bảo cháu để ý Minh Triều sao? Sáng nay công ty phản ánh nó đã nửa tháng không đến. Trì Diên, rốt cuộc cháu đang làm cái gì vậy?”

Trì Diên đã đến cổng của công ty, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà Hoắc thị cao vút trong mây.

“Dì, anh ấy không nghe máy của cháu.”

“Thế cháu không biết đi tìm nó à? Trì Diên, dì nghĩ cháu là người thông minh. Dì sắp xếp cho cháu vào Hoắc thị là vì hi vọng cháu trông chừng nó. Bây giờ cậu ta đã trở lại chắc chắn nội bộ Hoắc thị sẽ xáo trộn. Cháu là sinh viên xuất sắc chuyên ngành tài chính của Bắc Đại, hẳn phải hiểu điều đó có ý nghĩa gì.”

Trước đây Hoắc Hàn Từ rất ít khi quản lý trực tiếp Hoắc thị, anh chủ yếu điều hành từ xa.

Dù vậy, từ khi anh tiếp quản Hoắc thị đến nay, lợi nhuận cũng liên tục tăng vọt, giá cổ phiếu đã tăng lên gấp mấy lần.

Bây giờ anh trở lại, những tên quản lý ăn không ngồi rồi trong Hoắc thị đương nhiên sẽ lo lắng.

“Trì Diên, cháu nghĩ kỹ đi. Nếu cháu không làm được thì cuộc hôn nhân này có lẽ cũng không cần thiết nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cắn Môi Đỏ

Số ký tự: 0