Con Nuôi – Con...
2024-11-15 08:08:16
Trước mặt Phó Nhuận Nghi là một ly nước ép, cắm sẵn ống hút nhưng vẫn còn nguyên, chẳng ai động vào.
Khách ra vào quán nhộn nhịp, còn cô thì ngồi đó với một vẻ điềm tĩnh kỳ lạ, liên tục tung đồng xu lên cao rồi khum tay đón lấy. Không giống như trò chơi ngẫu hứng thông thường, hành động của cô mang nét nghiêm túc, như thể đang thực hiện một nghi thức bói toán.
Tuy nhiên, mỗi lần mở tay để xem đồng xu hiện mặt nào, ánh mắt cô lại thoáng vẻ không hài lòng. Vậy là cô tiếp tục ném, bất chấp kết quả không như ý.
Minh Thư, thay vì lặp lại lời đùa ban nãy, chỉ mải ngắm nghía đôi khuyên tai cổ điển tinh xảo trong hộp quà. Cô nhướn mày trêu Nguyên Duy: "Không phải ai cũng sai khiến được Nguyên đại thiếu gia đâu. Xem ra sư muội của tôi có vị trí không nhỏ trong lòng cậu nhỉ?"
Nguyên Duy nhấc mắt nhìn cô, giọng thản nhiên:
"Chỉ là giúp chút việc thôi." Anh vừa nói vừa chậm rãi nhấp một ngụm nước.
Ánh mắt anh trở lại với khung cảnh bên ngoài. Phó Nhuận Nghi vẫn ngồi đó, nhưng lần này không còn tung đồng xu nữa. Bên cạnh cô giờ đã có hai người đàn ông, một già một trẻ, cả hai đều niềm nở và thân thiện, tự nhiên chiếm lấy chỗ ngồi cạnh cô.
Người đàn ông mặc sơ mi, khoảng ba mươi tuổi, toát lên vẻ trí thức, đã nhanh tay cầm lấy chiếc ba lô nhỏ trên vai cô.
Cậu trai mặc áo phông, cao gầy, gương mặt còn non nớt, trông không quá hai mươi tuổi. Cậu ta nâng ly kem như thể đó là báu vật, cẩn thận đưa đến trước mặt cô, lo kem tan sẽ chảy ra làm bẩn tay cô. Không đợi cô nhận, cậu ân cần đút từng thìa cho cô.
Ban đầu, Phó Nhuận Nghi ngập ngừng từ chối, nhưng không thể kháng cự trước sự nài nỉ kiên nhẫn của cậu trai trẻ, cuối cùng cô cũng khẽ cắn một miếng. Kem dính vào khóe môi, nhưng ngay lập tức được người đàn ông lớn tuổi hơn dịu dàng lau đi bằng góc khăn giấy.
Sự ân cần có phần quá mức khiến cô hơi sững lại. Cô muốn né tránh nhưng không kịp, đành giơ tay che miệng đã được lau sạch, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa bối rối, bất lực mà trông lại ngoan ngoãn đến lạ.
Người đàn ông lớn tuổi thì thầm vài câu gì đó, khiến nét mặt cô từ căng thẳng dần thả lỏng.
Nguyên Duy hơi nheo mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt hồi lâu mà vẫn không thể phân định được giữa hai người đàn ông, ai mới là người nhiệt tình hơn.
Minh Thư định hỏi vì sao hôm nay Minh Thành Kiệt không đến. Nhờ Nguyên Duy giúp đỡ, cậu em trai thường gây rắc rối của cô mới thoát cảnh phải thu dọn hành lý ra nước ngoài. Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Nguyên Duy đã nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi trước:
"Sao khu vực này đông người vậy?"
"Cậu không thấy à?"
"Thấy gì?"
"Núi đấy." Minh Thư chỉ tay ra ngoài, "Thanh Đàm Sơn. Núi không cao lắm, nhưng cảnh đêm thì đẹp tuyệt. Nhiều người thích leo núi vào ban đêm. Chỉ cần băng qua con phố thương mại phía sau là đến cổng khu tham quan."
Lúc này, ba người trước quán nước đã rời đi, hòa vào ánh hoàng hôn còn sót lại. Cậu trai trẻ vui vẻ dán miếng chống muỗi lên tay và cổ chân của Phó Nhuận Nghi. Đúng như Nguyên Duy đoán, họ đang hẹn nhau leo núi đêm.
"Cậu có hứng thú không?" Minh Thư hỏi, rồi cười nhẹ: "Tiếc là cậu đến muộn. Nếu sớm hơn một hai tuần, có khi hoa đào trên núi vẫn còn. Biết đâu cậu lại gặp vận đào hoa."
Lời này thật sự vô căn cứ." Nguyên Duy thoáng cười, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ. Ba người kia đang đi về phía phố thương mại mà Minh Thư vừa nhắc. Người đàn ông lớn tuổi trò chuyện với cô ấy, còn chàng trai trẻ thì liên tục pha trò khiến cô bật cười. Tất cả phối hợp nhịp nhàng, và cô gái mảnh mai ở giữa dường như đã quá quen với điều đó, tạo nên một bức tranh hài hòa.
Minh Thư nhận được cuộc gọi từ sinh viên, buộc phải rời đi để giải quyết công việc còn dang dở. Nguyên Duy vẫn còn nửa ly nước, anh tiếp tục ngồi lại, giết thời gian bằng cách quan sát dòng người bên dưới. Khi mặt trời vừa lặn, từng nhóm người bắt đầu kéo nhau hướng về phía Thanh Đàm Sơn, chuẩn bị cho chuyến leo núi đêm. Cả con đường giống như một dòng nước, tất cả đều trôi về cùng một hướng.
Không lâu sau, điện thoại của anh đổ chuông. Là cuộc gọi từ Trần Khải, bạn thân của anh, bàn chuyện công việc. Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, Nguyên Duy đột ngột hỏi:
"Cậu có biết Phó Nhuận Nghi không?"
"Ai cơ?" Trần Khải ngập ngừng, như không nghe rõ.
Nguyên Duy liếc về phía chỗ Phó Nhuận Nghi vừa ngồi. Đúng lúc anh định nói "không có gì" và khép lại chủ đề bất chợt này, Trần Khải chợt reo lên như sực nhớ ra:
"Tớ biết rồi! Phó gia! Phó Nhuận Nghi, đúng không?"
Dù Trần Khải tỏ ra rất hào hứng, lời anh ta nói cũng chẳng giúp Nguyên Duy nhớ được điều gì đặc biệt về cái tên này.
"Đó là học trò của mẹ cậu trước đây, từng đến nhà cậu học trong khoảng một năm, hoặc nửa năm gì đó. Cậu không nhớ Phó Nhuận Nghi à?"
"Tớ nên nhớ sao?"
"Chắc cậu phải có chút ấn tượng chứ. Chuyện đó đình đám mà, không thể nào chưa từng nghe qua…" Trần Khải dừng lại, suy nghĩ thêm rồi nói: "Nhưng đúng là cậu chẳng mấy khi quan tâm đến mấy chuyện đó. Nghe xong chắc cậu quên luôn. Phó Nhuận Nghi đấy, cô ấy từng đến nhà cậu học đàn. Tớ còn gặp cô ấy hai lần, gầy gầy, da trắng..."
"Chuyện đình đám gì cơ?"
"Chuyện con nuôi và con ruột ấy. Cậu không nhớ à?"
Nguyên Duy bắt đầu lờ mờ nhớ lại. Có một cô gái vào cuối tuần mang theo đàn đến nhà anh học violin. Nhưng có lẽ vì từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ, anh chẳng hứng thú với âm nhạc cổ điển. Mỗi lần tiếng đàn vang lên trong phòng khách, anh chưa bao giờ tò mò muốn xem người kéo đàn là ai.
Quãng thời gian đó không kéo dài. Có thể vì anh chẳng chú ý nhiều, nên không nhớ rõ cô ấy bắt đầu học từ lúc nào. Nhưng việc cô ấy đột ngột ngừng đến thì lại in đậm trong trí nhớ của anh.
Mẹ anh từng tiếc nuối nhắc trong bữa ăn rằng cô bé trước đây rất có năng khiếu. Bà đã viết thư giới thiệu để cô được du học, nhưng gia đình lại từ chối và sau đó cô bé cũng nghỉ học hẳn.
Bố anh lo lắng cho tâm trạng buồn bã của vợ, bèn hỏi nguyên nhân.
Mẹ anh ngập ngừng, rồi nói dường như cô bé không phải con ruột của gia đình đó, có lẽ vì thế mà định hướng giáo dục đã thay đổi. “Ôi, sao lại như vậy chứ? Dù không phải con ruột thì trẻ con vẫn vô tội, không thể qua loa trong việc giáo dục được.”
Nguyên Duy không thừa hưởng chút nhạy cảm hay đa sầu đa cảm nào từ mẹ. Anh giống cha mình hơn—lịch sự nhưng thiếu sự ấm áp thực sự và ít quan tâm đến những việc không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân.
Vì thế, khi cha anh an ủi vợ rằng: “Chuyện nhà người ta, em không làm gì được đâu, đừng bận lòng nữa.” thì lời ấy cũng chỉ là thói quen sáo rỗng, Nguyên Duy cũng chỉ nghe cho qua.
Sau khi cùng con trai du học trở về, mẹ anh đảm nhận vị trí giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Âm nhạc Sùng Bắc, nhưng phần lớn chỉ giảng dạy lý thuyết. Trong số những học sinh bà từng trực tiếp dìu dắt, Phó Nhuận Nghi là người đầu tiên, nên không có gì lạ khi bà dành nhiều sự quan tâm cho cô bé hơn hẳn.
“Chẳng lẽ chỉ vì không phải con ruột mà gia đình lại bỏ bê con bé sao? Hình như con bé còn chưa đến mười tám tuổi. Sau này sẽ ra sao đây?"
Khách ra vào quán nhộn nhịp, còn cô thì ngồi đó với một vẻ điềm tĩnh kỳ lạ, liên tục tung đồng xu lên cao rồi khum tay đón lấy. Không giống như trò chơi ngẫu hứng thông thường, hành động của cô mang nét nghiêm túc, như thể đang thực hiện một nghi thức bói toán.
Tuy nhiên, mỗi lần mở tay để xem đồng xu hiện mặt nào, ánh mắt cô lại thoáng vẻ không hài lòng. Vậy là cô tiếp tục ném, bất chấp kết quả không như ý.
Minh Thư, thay vì lặp lại lời đùa ban nãy, chỉ mải ngắm nghía đôi khuyên tai cổ điển tinh xảo trong hộp quà. Cô nhướn mày trêu Nguyên Duy: "Không phải ai cũng sai khiến được Nguyên đại thiếu gia đâu. Xem ra sư muội của tôi có vị trí không nhỏ trong lòng cậu nhỉ?"
Nguyên Duy nhấc mắt nhìn cô, giọng thản nhiên:
"Chỉ là giúp chút việc thôi." Anh vừa nói vừa chậm rãi nhấp một ngụm nước.
Ánh mắt anh trở lại với khung cảnh bên ngoài. Phó Nhuận Nghi vẫn ngồi đó, nhưng lần này không còn tung đồng xu nữa. Bên cạnh cô giờ đã có hai người đàn ông, một già một trẻ, cả hai đều niềm nở và thân thiện, tự nhiên chiếm lấy chỗ ngồi cạnh cô.
Người đàn ông mặc sơ mi, khoảng ba mươi tuổi, toát lên vẻ trí thức, đã nhanh tay cầm lấy chiếc ba lô nhỏ trên vai cô.
Cậu trai mặc áo phông, cao gầy, gương mặt còn non nớt, trông không quá hai mươi tuổi. Cậu ta nâng ly kem như thể đó là báu vật, cẩn thận đưa đến trước mặt cô, lo kem tan sẽ chảy ra làm bẩn tay cô. Không đợi cô nhận, cậu ân cần đút từng thìa cho cô.
Ban đầu, Phó Nhuận Nghi ngập ngừng từ chối, nhưng không thể kháng cự trước sự nài nỉ kiên nhẫn của cậu trai trẻ, cuối cùng cô cũng khẽ cắn một miếng. Kem dính vào khóe môi, nhưng ngay lập tức được người đàn ông lớn tuổi hơn dịu dàng lau đi bằng góc khăn giấy.
Sự ân cần có phần quá mức khiến cô hơi sững lại. Cô muốn né tránh nhưng không kịp, đành giơ tay che miệng đã được lau sạch, vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa bối rối, bất lực mà trông lại ngoan ngoãn đến lạ.
Người đàn ông lớn tuổi thì thầm vài câu gì đó, khiến nét mặt cô từ căng thẳng dần thả lỏng.
Nguyên Duy hơi nheo mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt hồi lâu mà vẫn không thể phân định được giữa hai người đàn ông, ai mới là người nhiệt tình hơn.
Minh Thư định hỏi vì sao hôm nay Minh Thành Kiệt không đến. Nhờ Nguyên Duy giúp đỡ, cậu em trai thường gây rắc rối của cô mới thoát cảnh phải thu dọn hành lý ra nước ngoài. Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Nguyên Duy đã nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi trước:
"Sao khu vực này đông người vậy?"
"Cậu không thấy à?"
"Thấy gì?"
"Núi đấy." Minh Thư chỉ tay ra ngoài, "Thanh Đàm Sơn. Núi không cao lắm, nhưng cảnh đêm thì đẹp tuyệt. Nhiều người thích leo núi vào ban đêm. Chỉ cần băng qua con phố thương mại phía sau là đến cổng khu tham quan."
Lúc này, ba người trước quán nước đã rời đi, hòa vào ánh hoàng hôn còn sót lại. Cậu trai trẻ vui vẻ dán miếng chống muỗi lên tay và cổ chân của Phó Nhuận Nghi. Đúng như Nguyên Duy đoán, họ đang hẹn nhau leo núi đêm.
"Cậu có hứng thú không?" Minh Thư hỏi, rồi cười nhẹ: "Tiếc là cậu đến muộn. Nếu sớm hơn một hai tuần, có khi hoa đào trên núi vẫn còn. Biết đâu cậu lại gặp vận đào hoa."
Lời này thật sự vô căn cứ." Nguyên Duy thoáng cười, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ. Ba người kia đang đi về phía phố thương mại mà Minh Thư vừa nhắc. Người đàn ông lớn tuổi trò chuyện với cô ấy, còn chàng trai trẻ thì liên tục pha trò khiến cô bật cười. Tất cả phối hợp nhịp nhàng, và cô gái mảnh mai ở giữa dường như đã quá quen với điều đó, tạo nên một bức tranh hài hòa.
Minh Thư nhận được cuộc gọi từ sinh viên, buộc phải rời đi để giải quyết công việc còn dang dở. Nguyên Duy vẫn còn nửa ly nước, anh tiếp tục ngồi lại, giết thời gian bằng cách quan sát dòng người bên dưới. Khi mặt trời vừa lặn, từng nhóm người bắt đầu kéo nhau hướng về phía Thanh Đàm Sơn, chuẩn bị cho chuyến leo núi đêm. Cả con đường giống như một dòng nước, tất cả đều trôi về cùng một hướng.
Không lâu sau, điện thoại của anh đổ chuông. Là cuộc gọi từ Trần Khải, bạn thân của anh, bàn chuyện công việc. Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, Nguyên Duy đột ngột hỏi:
"Cậu có biết Phó Nhuận Nghi không?"
"Ai cơ?" Trần Khải ngập ngừng, như không nghe rõ.
Nguyên Duy liếc về phía chỗ Phó Nhuận Nghi vừa ngồi. Đúng lúc anh định nói "không có gì" và khép lại chủ đề bất chợt này, Trần Khải chợt reo lên như sực nhớ ra:
"Tớ biết rồi! Phó gia! Phó Nhuận Nghi, đúng không?"
Dù Trần Khải tỏ ra rất hào hứng, lời anh ta nói cũng chẳng giúp Nguyên Duy nhớ được điều gì đặc biệt về cái tên này.
"Đó là học trò của mẹ cậu trước đây, từng đến nhà cậu học trong khoảng một năm, hoặc nửa năm gì đó. Cậu không nhớ Phó Nhuận Nghi à?"
"Tớ nên nhớ sao?"
"Chắc cậu phải có chút ấn tượng chứ. Chuyện đó đình đám mà, không thể nào chưa từng nghe qua…" Trần Khải dừng lại, suy nghĩ thêm rồi nói: "Nhưng đúng là cậu chẳng mấy khi quan tâm đến mấy chuyện đó. Nghe xong chắc cậu quên luôn. Phó Nhuận Nghi đấy, cô ấy từng đến nhà cậu học đàn. Tớ còn gặp cô ấy hai lần, gầy gầy, da trắng..."
"Chuyện đình đám gì cơ?"
"Chuyện con nuôi và con ruột ấy. Cậu không nhớ à?"
Nguyên Duy bắt đầu lờ mờ nhớ lại. Có một cô gái vào cuối tuần mang theo đàn đến nhà anh học violin. Nhưng có lẽ vì từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ mẹ, anh chẳng hứng thú với âm nhạc cổ điển. Mỗi lần tiếng đàn vang lên trong phòng khách, anh chưa bao giờ tò mò muốn xem người kéo đàn là ai.
Quãng thời gian đó không kéo dài. Có thể vì anh chẳng chú ý nhiều, nên không nhớ rõ cô ấy bắt đầu học từ lúc nào. Nhưng việc cô ấy đột ngột ngừng đến thì lại in đậm trong trí nhớ của anh.
Mẹ anh từng tiếc nuối nhắc trong bữa ăn rằng cô bé trước đây rất có năng khiếu. Bà đã viết thư giới thiệu để cô được du học, nhưng gia đình lại từ chối và sau đó cô bé cũng nghỉ học hẳn.
Bố anh lo lắng cho tâm trạng buồn bã của vợ, bèn hỏi nguyên nhân.
Mẹ anh ngập ngừng, rồi nói dường như cô bé không phải con ruột của gia đình đó, có lẽ vì thế mà định hướng giáo dục đã thay đổi. “Ôi, sao lại như vậy chứ? Dù không phải con ruột thì trẻ con vẫn vô tội, không thể qua loa trong việc giáo dục được.”
Nguyên Duy không thừa hưởng chút nhạy cảm hay đa sầu đa cảm nào từ mẹ. Anh giống cha mình hơn—lịch sự nhưng thiếu sự ấm áp thực sự và ít quan tâm đến những việc không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân.
Vì thế, khi cha anh an ủi vợ rằng: “Chuyện nhà người ta, em không làm gì được đâu, đừng bận lòng nữa.” thì lời ấy cũng chỉ là thói quen sáo rỗng, Nguyên Duy cũng chỉ nghe cho qua.
Sau khi cùng con trai du học trở về, mẹ anh đảm nhận vị trí giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Âm nhạc Sùng Bắc, nhưng phần lớn chỉ giảng dạy lý thuyết. Trong số những học sinh bà từng trực tiếp dìu dắt, Phó Nhuận Nghi là người đầu tiên, nên không có gì lạ khi bà dành nhiều sự quan tâm cho cô bé hơn hẳn.
“Chẳng lẽ chỉ vì không phải con ruột mà gia đình lại bỏ bê con bé sao? Hình như con bé còn chưa đến mười tám tuổi. Sau này sẽ ra sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro