Núi Thanh Đàm
2024-11-15 08:08:16
"Thật đấy! Vừa rồi cô ấy đứng một mình ở đó, có thể anh không để ý." Minh Thành Kiệt nôn nóng giải thích, cố thuyết phục. "Nhưng nếu anh thấy cô ấy đứng giữa đám đông, anh sẽ hiểu ngay. Làm sao mà nói nhỉ—giữa một đàn bướm rộn ràng bay lượn, cô ấy giống như một con bướm mẫu."
"Vô hồn?"
Minh Thành Kiệt ấm ức nhưng cũng phải công nhận: "Anh thật giỏi tóm gọn."
Vốn không giỏi ăn nói, Minh Thành Kiệt chẳng muốn tốn thêm lời, nên kết lại ngắn gọn:
"Nói chung là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em thật lòng muốn theo đuổi cô ấy vì nghĩ cô ấy khác với những người mẫu khác."
Cách cậu ta chuyển giọng tiếc nuối khiến người nghe dễ lầm tưởng rằng cậu vừa bị phụ tình.
"Em vừa chia tay hai cô bạn gái, một trong số đó còn chưa quen nhau được một tháng. Tất cả là vì Phó Nhuận Nghi! Em chia tay hết!" Minh Thành Kiệt cảm động trước chính sự nhạy cảm của mình. "Dù chưa hiểu nhiều về cô ấy, nhưng em cảm thấy cô ấy khá nội tâm, đơn giản, không giống kiểu con gái khác. Em sợ cô ấy sẽ chịu thiệt nếu để lạc vào thế giới đó."
Ban đầu, Nguyên Duy chỉ coi câu chuyện này như trò đùa, nhưng đến khi nghe tới chi tiết "vừa chia tay hai bạn gái", anh bật cười, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
"Để bố em gửi em đi du học đi…" anh liếc nhìn cậu em, nhếch môi, "Anh thấy em cũng đặc biệt lắm đấy."
"Không, anh à, nghe em nói hết đã! Cô ấy chắc chắn đặc biệt hơn em!"
"Đặc biệt ở điểm nào? Cô ấy từ chối em à?"
Vẻ mặt Minh Thành Kiệt đột nhiên bối rối, như bị trúng ngay chỗ đau.
"Cô ấy không từ chối!"
Điều này khiến Nguyên Duy thoáng bất ngờ.
Vừa gặp em, cô ấy đã nói về chuyện kết hôn, kể rằng gia đình mình không hạnh phúc, bố mẹ mâu thuẫn triền miên, điều đó ảnh hưởng sâu sắc đến cô ấy. Cô ấy luôn khao khát một mái ấm thực sự và hỏi liệu em có thể cho cô ấy được không." Minh Thành Kiệt nhún vai đầy thất vọng:
"Em đâu dám theo đuổi nữa. Mẹ em làm sao đồng ý cưới một người như vậy? Với lại... em còn chưa đủ tuổi kết hôn nữa!"
Gia đình Minh Thành Kiệt rất đông con cháu và cậu là người nhỏ tuổi nhất. Chỉ cần không gây ra rắc rối lớn, cậu có thể tự do làm điều mình thích – tụ tập bạn bè, sống phóng túng. Người nhà tuy nhắc nhở, nhưng phần lớn là nhắm mắt làm ngơ.
Những lời than thở nửa đùa nửa thật của Minh Thành Kiệt, Nguyên Duy chỉ nghe lướt qua, không tỏ ra hứng thú gì với câu chuyện này.
"Bố em đến chưa?"
"Bố em đến rồi." Minh Thành Kiệt bấy giờ mới nhớ đến chuyện chính, vội vã chắp tay cầu xin, "Anh à, nếu bố em lại nói về chuyện gửi em đi nước ngoài, anh giúp em với, anh có dự án mới ở đây đúng không? Nếu không được thì anh cứ nói anh không quen với khu vực này, cần em làm trợ lý hoặc tài xế cũng được mà."
Đúng như Minh Thành Kiệt đã nói, Nguyên Duy thật sự không quen thuộc với khu vực này. Ngay khi đặt chân xuống sân bay, anh đã được gia đình người chú tiếp đón nồng nhiệt. Hai ngày sau, lịch trình của anh kín mít với các buổi thăm công ty con, họp hành và báo cáo. Những lúc hiếm hoi chờ đèn đỏ, anh mới có thể lướt nhìn thành phố qua cửa sổ xe.
Mùa xuân nơi đây thật tươi đẹp, cây xanh trải khắp thành phố. Thi thoảng, những cơn mưa nhẹ rơi xuống, khiến thời tiết mang nét u buồn, tựa như vết mực nhòe dần trên trang giấy.
Trong bữa tiệc chào mừng, Minh Thành Kiệt vỗ ngực cam kết sẽ hỗ trợ hết mình. Nhưng chỉ sau hai ngày làm tài xế, cậu đã biến mất không dấu vết.
Sáng sớm, sau khi bơi xong, Nguyên Duy nhận được cuộc gọi từ Minh Thành Kiệt. Anh nghe máy với vẻ bình thản, như thể đang thưởng thức một câu chuyện hài. Minh Thành Kiệt cố gắng bịa ra lý do với giọng điệu đầy cảm xúc, và Nguyên Duy không chỉ đồng ý cho cậu nghỉ mà còn rộng lượng nói:
"Em cứ lo việc của em đi."
Công việc đã đủ khiến Nguyên Duy mệt mỏi, anh chẳng muốn phải đối phó thêm với một tài xế ồn ào.
Chiều hôm đó, sau khi hoàn thành mọi việc, Nguyên Duy tự lái xe đến Khu Nghệ thuật Thường Xuân.
Trên trục đường chính, xe buýt tấp nập qua lại. Nguyên Duy, lần đầu đến khu vực này, tuy tìm đường khá suôn sẻ nhưng việc tìm chỗ đỗ xe lại tốn không ít thời gian. Khi đi bộ đến cổng khuôn viên, anh mới thấy các poster và băng rôn treo trên tường, báo hiệu rằng nơi đây đang tổ chức triển lãm tốt nghiệp của các trường đại học trong năm nay. Chị gái của Minh Thành Kiệt, Minh Thư, giảng viên tại Học viện Mỹ thuật Tân Loan, gần đây cũng tất bật với công tác chuẩn bị cho triển lãm của trường.
Trái ngược hoàn toàn với sự nhộn nhịp của dòng người và du khách bên ngoài, quán cà phê trên tầng hai của một biệt thự được bao quanh bởi hàng cây xanh mát lại yên tĩnh đến lạ. Minh Thư đưa cho Nguyên Duy thực đơn dày cộm như một cuốn bảo vật, để lộ nguyên nhân khiến quán này vắng khách.
Một ly nước có ga cũng có giá gần ba con số.
Sau khi gọi đồ uống, Nguyên Duy đặt chiếc hộp quà nhỏ lên bàn và dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía Minh Thư. Đó cũng chính là lý do khiến anh có mặt ở đây hôm nay.
Nghê Sanh Nguyệt và Minh Thư từng học chung thầy khi du học nghệ thuật ở nước ngoài. Biết Nguyên Duy sẽ đến Tân Loan lần này, Nghê Sanh Nguyệt nhờ anh mang tặng một món quà nhỏ cho sư tỷ.
Minh Thư nhận quà không chút do dự, vừa mở gói quà ngay trước mặt Nguyên Duy vừa nở nụ cười đầy ẩn ý: “Sư muội của tôi thật có lòng. Hồi chúng tôi còn học ở Pháp, cô ấy đâu biết tôi là chị họ của cậu. Nghê tiểu thư nổi tiếng là khó tính, vậy mà những năm qua nhờ phúc của cậu, cô ấy chưa từng quên tôi. Cậu thử nghĩ xem... Người ta đã mượn hoa dâng Phật đến mức này, nếu tôi không nói vài lời tốt cho cô ấy, chẳng phải là không phải phép sao?”
Đúng lúc ấy, phục vụ mang đồ uống ra.
Ngón tay lướt trên thành cốc lạnh buốt, Nguyên Duy rời ánh nhìn khỏi khung cảnh nắng chói chang ngoài cửa sổ, quay về phía không gian mát lạnh bên trong. Nhìn Minh Thư đối diện, với nụ cười lấp lửng đầy ẩn ý, anh hơi ngạc nhiên hỏi:
“Chị vừa nói gì?”
Minh Thư khẽ hít một hơi sâu, chợt lưỡng lự không rõ liệu câu hỏi bất ngờ này là trò giả vờ ngây ngô hay anh thật sự không hiểu.
Nghĩ lại, có lẽ không phải.
Không phải Nguyên Duy thiếu sự tinh tế với phụ nữ, mà dường như chính sự vượt trội tự nhiên của anh khiến anh chẳng cần đến khôn khéo để tìm cách đối phó. Nếu không, sư muội khó gần của Minh Thư hẳn đã không đến mức phải nhờ cậy cô.
Thực tế, Nguyên Duy cũng không nghe rõ hết những lời Minh Thư nói ở đoạn sau.
Họ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con đường bê tông vừa đủ cho hai xe ô tô lách qua. Đối diện bên kia là một quán đồ uống nhỏ, trang trí theo phong cách tối giản, diện tích chưa bằng một phần ba quán cà phê này, nhưng lượng khách tấp nập khiến nơi này phải ghen tị. Thậm chí, dưới tán ô trước cửa cũng đầy người ngồi trò chuyện, nghỉ ngơi.
Ánh hoàng hôn yếu ớt nhuộm không gian bằng sắc cam nhạt, tán ô ngoài trời chẳng thể che nổi những tia nắng cuối ngày đang rọi xuống bàn ghế.
Ánh mắt Nguyên Duy vô tình dừng lại ở Phó Nhuận Nghi, có lẽ vì cô là người duy nhất ngồi một mình trong khung cảnh ấy; hoặc có thể vì nước da cô quá trắng, nổi bật dưới chiếc áo khoác mỏng màu hồng phấn kén da. Sự đối lập ấy khiến nơi cô ngồi như tỏa sáng giữa đám đông.
Tuy nhiên, điều khiến anh chú ý nhất chính là ánh sáng chói lòa phản chiếu từ đồng xu cô vừa tung lên, làm anh thoáng lóa mắt.
"Vô hồn?"
Minh Thành Kiệt ấm ức nhưng cũng phải công nhận: "Anh thật giỏi tóm gọn."
Vốn không giỏi ăn nói, Minh Thành Kiệt chẳng muốn tốn thêm lời, nên kết lại ngắn gọn:
"Nói chung là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em thật lòng muốn theo đuổi cô ấy vì nghĩ cô ấy khác với những người mẫu khác."
Cách cậu ta chuyển giọng tiếc nuối khiến người nghe dễ lầm tưởng rằng cậu vừa bị phụ tình.
"Em vừa chia tay hai cô bạn gái, một trong số đó còn chưa quen nhau được một tháng. Tất cả là vì Phó Nhuận Nghi! Em chia tay hết!" Minh Thành Kiệt cảm động trước chính sự nhạy cảm của mình. "Dù chưa hiểu nhiều về cô ấy, nhưng em cảm thấy cô ấy khá nội tâm, đơn giản, không giống kiểu con gái khác. Em sợ cô ấy sẽ chịu thiệt nếu để lạc vào thế giới đó."
Ban đầu, Nguyên Duy chỉ coi câu chuyện này như trò đùa, nhưng đến khi nghe tới chi tiết "vừa chia tay hai bạn gái", anh bật cười, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
"Để bố em gửi em đi du học đi…" anh liếc nhìn cậu em, nhếch môi, "Anh thấy em cũng đặc biệt lắm đấy."
"Không, anh à, nghe em nói hết đã! Cô ấy chắc chắn đặc biệt hơn em!"
"Đặc biệt ở điểm nào? Cô ấy từ chối em à?"
Vẻ mặt Minh Thành Kiệt đột nhiên bối rối, như bị trúng ngay chỗ đau.
"Cô ấy không từ chối!"
Điều này khiến Nguyên Duy thoáng bất ngờ.
Vừa gặp em, cô ấy đã nói về chuyện kết hôn, kể rằng gia đình mình không hạnh phúc, bố mẹ mâu thuẫn triền miên, điều đó ảnh hưởng sâu sắc đến cô ấy. Cô ấy luôn khao khát một mái ấm thực sự và hỏi liệu em có thể cho cô ấy được không." Minh Thành Kiệt nhún vai đầy thất vọng:
"Em đâu dám theo đuổi nữa. Mẹ em làm sao đồng ý cưới một người như vậy? Với lại... em còn chưa đủ tuổi kết hôn nữa!"
Gia đình Minh Thành Kiệt rất đông con cháu và cậu là người nhỏ tuổi nhất. Chỉ cần không gây ra rắc rối lớn, cậu có thể tự do làm điều mình thích – tụ tập bạn bè, sống phóng túng. Người nhà tuy nhắc nhở, nhưng phần lớn là nhắm mắt làm ngơ.
Những lời than thở nửa đùa nửa thật của Minh Thành Kiệt, Nguyên Duy chỉ nghe lướt qua, không tỏ ra hứng thú gì với câu chuyện này.
"Bố em đến chưa?"
"Bố em đến rồi." Minh Thành Kiệt bấy giờ mới nhớ đến chuyện chính, vội vã chắp tay cầu xin, "Anh à, nếu bố em lại nói về chuyện gửi em đi nước ngoài, anh giúp em với, anh có dự án mới ở đây đúng không? Nếu không được thì anh cứ nói anh không quen với khu vực này, cần em làm trợ lý hoặc tài xế cũng được mà."
Đúng như Minh Thành Kiệt đã nói, Nguyên Duy thật sự không quen thuộc với khu vực này. Ngay khi đặt chân xuống sân bay, anh đã được gia đình người chú tiếp đón nồng nhiệt. Hai ngày sau, lịch trình của anh kín mít với các buổi thăm công ty con, họp hành và báo cáo. Những lúc hiếm hoi chờ đèn đỏ, anh mới có thể lướt nhìn thành phố qua cửa sổ xe.
Mùa xuân nơi đây thật tươi đẹp, cây xanh trải khắp thành phố. Thi thoảng, những cơn mưa nhẹ rơi xuống, khiến thời tiết mang nét u buồn, tựa như vết mực nhòe dần trên trang giấy.
Trong bữa tiệc chào mừng, Minh Thành Kiệt vỗ ngực cam kết sẽ hỗ trợ hết mình. Nhưng chỉ sau hai ngày làm tài xế, cậu đã biến mất không dấu vết.
Sáng sớm, sau khi bơi xong, Nguyên Duy nhận được cuộc gọi từ Minh Thành Kiệt. Anh nghe máy với vẻ bình thản, như thể đang thưởng thức một câu chuyện hài. Minh Thành Kiệt cố gắng bịa ra lý do với giọng điệu đầy cảm xúc, và Nguyên Duy không chỉ đồng ý cho cậu nghỉ mà còn rộng lượng nói:
"Em cứ lo việc của em đi."
Công việc đã đủ khiến Nguyên Duy mệt mỏi, anh chẳng muốn phải đối phó thêm với một tài xế ồn ào.
Chiều hôm đó, sau khi hoàn thành mọi việc, Nguyên Duy tự lái xe đến Khu Nghệ thuật Thường Xuân.
Trên trục đường chính, xe buýt tấp nập qua lại. Nguyên Duy, lần đầu đến khu vực này, tuy tìm đường khá suôn sẻ nhưng việc tìm chỗ đỗ xe lại tốn không ít thời gian. Khi đi bộ đến cổng khuôn viên, anh mới thấy các poster và băng rôn treo trên tường, báo hiệu rằng nơi đây đang tổ chức triển lãm tốt nghiệp của các trường đại học trong năm nay. Chị gái của Minh Thành Kiệt, Minh Thư, giảng viên tại Học viện Mỹ thuật Tân Loan, gần đây cũng tất bật với công tác chuẩn bị cho triển lãm của trường.
Trái ngược hoàn toàn với sự nhộn nhịp của dòng người và du khách bên ngoài, quán cà phê trên tầng hai của một biệt thự được bao quanh bởi hàng cây xanh mát lại yên tĩnh đến lạ. Minh Thư đưa cho Nguyên Duy thực đơn dày cộm như một cuốn bảo vật, để lộ nguyên nhân khiến quán này vắng khách.
Một ly nước có ga cũng có giá gần ba con số.
Sau khi gọi đồ uống, Nguyên Duy đặt chiếc hộp quà nhỏ lên bàn và dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía Minh Thư. Đó cũng chính là lý do khiến anh có mặt ở đây hôm nay.
Nghê Sanh Nguyệt và Minh Thư từng học chung thầy khi du học nghệ thuật ở nước ngoài. Biết Nguyên Duy sẽ đến Tân Loan lần này, Nghê Sanh Nguyệt nhờ anh mang tặng một món quà nhỏ cho sư tỷ.
Minh Thư nhận quà không chút do dự, vừa mở gói quà ngay trước mặt Nguyên Duy vừa nở nụ cười đầy ẩn ý: “Sư muội của tôi thật có lòng. Hồi chúng tôi còn học ở Pháp, cô ấy đâu biết tôi là chị họ của cậu. Nghê tiểu thư nổi tiếng là khó tính, vậy mà những năm qua nhờ phúc của cậu, cô ấy chưa từng quên tôi. Cậu thử nghĩ xem... Người ta đã mượn hoa dâng Phật đến mức này, nếu tôi không nói vài lời tốt cho cô ấy, chẳng phải là không phải phép sao?”
Đúng lúc ấy, phục vụ mang đồ uống ra.
Ngón tay lướt trên thành cốc lạnh buốt, Nguyên Duy rời ánh nhìn khỏi khung cảnh nắng chói chang ngoài cửa sổ, quay về phía không gian mát lạnh bên trong. Nhìn Minh Thư đối diện, với nụ cười lấp lửng đầy ẩn ý, anh hơi ngạc nhiên hỏi:
“Chị vừa nói gì?”
Minh Thư khẽ hít một hơi sâu, chợt lưỡng lự không rõ liệu câu hỏi bất ngờ này là trò giả vờ ngây ngô hay anh thật sự không hiểu.
Nghĩ lại, có lẽ không phải.
Không phải Nguyên Duy thiếu sự tinh tế với phụ nữ, mà dường như chính sự vượt trội tự nhiên của anh khiến anh chẳng cần đến khôn khéo để tìm cách đối phó. Nếu không, sư muội khó gần của Minh Thư hẳn đã không đến mức phải nhờ cậy cô.
Thực tế, Nguyên Duy cũng không nghe rõ hết những lời Minh Thư nói ở đoạn sau.
Họ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con đường bê tông vừa đủ cho hai xe ô tô lách qua. Đối diện bên kia là một quán đồ uống nhỏ, trang trí theo phong cách tối giản, diện tích chưa bằng một phần ba quán cà phê này, nhưng lượng khách tấp nập khiến nơi này phải ghen tị. Thậm chí, dưới tán ô trước cửa cũng đầy người ngồi trò chuyện, nghỉ ngơi.
Ánh hoàng hôn yếu ớt nhuộm không gian bằng sắc cam nhạt, tán ô ngoài trời chẳng thể che nổi những tia nắng cuối ngày đang rọi xuống bàn ghế.
Ánh mắt Nguyên Duy vô tình dừng lại ở Phó Nhuận Nghi, có lẽ vì cô là người duy nhất ngồi một mình trong khung cảnh ấy; hoặc có thể vì nước da cô quá trắng, nổi bật dưới chiếc áo khoác mỏng màu hồng phấn kén da. Sự đối lập ấy khiến nơi cô ngồi như tỏa sáng giữa đám đông.
Tuy nhiên, điều khiến anh chú ý nhất chính là ánh sáng chói lòa phản chiếu từ đồng xu cô vừa tung lên, làm anh thoáng lóa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro