Cánh Hoa Dưới Trời

Từ điển thành n...

2024-11-15 08:08:16

Phó Nhuận Nghi cố gắng kể về lần đầu tiên cô rung động.

“Đó là nhiều năm trước, ở nhà anh ấy. Mẹ anh ấy là giáo viên của tôi, tôi đến đó để học. Trước đó tôi đã thấy anh nói chuyện với mẹ. Anh vừa mới chuyển trường từ nước ngoài về, đôi khi bất chợt nói tiếng Anh và bị mẹ anh nhắc nhở rằng đã về nước thì không nên sử dụng Tiếng Anh.”

“Cho dù có nghe lời người lớn thì anh cũng không có vẻ gì ngoan ngoãn, ở anh ấy lúc nào cũng toát lên nét gì đó độc lập và rất riêng.”

“Hôm đó tôi đến lớp học, vừa vào sân thì thấy anh ấy đang đọc sách, có vẻ như là một cuốn sách có triết lý rất sâu sắc nên trông anh ấy khá mệt mỏi, tựa đầu vào đệm ghế, lấy sách che lên mặt.”

“Tôi rất muốn biết người như anh ấy thường đọc sách gì, nên đã lấy hết can đảm đến gần xem.”

Phó Nhuận Nghi nói chậm rãi. Cô không giỏi kể chuyện, giọng điệu cũng thiếu phần sinh động. Ngoài âm sắc dễ nghe thì cách kể chuyện của cô không thể hấp dẫn như những phát thanh viên có nhịp điệu rõ ràng và cuốn hút.

Tuy nhiên, chính sự chậm rãi lại tạo ra cảm giác giác hồi hộp. Mọi người xung quanh bắt đầu sốt ruột, tò mò hỏi: “Nam chính đã đọc cuốn sách sâu sắc gì vậy?”

Dường như nhận thấy sự hiếu kỳ của mọi người, Phó Nhuận Nghi nhẹ nhàng nói: “Là cuốn {Từ điển thành ngữ} …”

Cô còn nhớ rõ bìa cuốn sách đó có nền trắng thô ráp, họa tiết giống như "Hành lá trộn đậu phụ", "Mè nở hoa", "Mười lăm cái xô múc nước" là những nét vẽ đơn giản.

Nếu tìm kiếm cuốn sách này trên các trang thương mại điện tử, thông tin sách sẽ ghi "Dành cho học sinh tiểu học."

Quả nhiên mọi người đều thất vọng. Giống như tình huống trên bàn ăn đã được bài trí sẵn ba bộ dao kéo dùng để ăn món Pháp nhưng kết quả khi mở nắp chỉ thấy một cái bánh bao trắng trơn, làm họ nghẹn lại. Sao có thể không thất vọng, thậm chí có người không hiểu.

“Làm sao lại đọc {Từ điển thành ngữ} được nhỉ? Các bạn lúc đó bao nhiêu tuổi? Học sinh tiểu học yêu đương chăng?”

“Tình yêu gà bông à? Nếu là đọc một tác phẩm nước ngoài sâu sắc, tôi còn có thể hiểu, nhưng cái này thì thực sự không thể hiểu nổi.”

Phó Nhuận Nghi nhẹ nhàng mím môi, không muốn và cũng không có ý định giải thích thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cô gái tỏ ra không hài lòng, cho rằng câu chuyện cô kể quá nhạt nhòa. Minh Thành Kiệt nghi ngờ cô đã kể bừa một câu chuyện mà cô vừa nghĩ ra, nhưng câu chuyện này thực sự thiếu kịch tính, ít nhất cũng phải có chút anh hùng cứu mỹ nhân chứ.

Một số người đàn ông đồng tình với Minh Thành Kiệt, nói: “Chính xác, bịa chuyện thì phải phạt một ly!”

Phó Nhuận Nghi chỉ cảm thấy rất hối hận, cô như làm một việc ngu ngốc, có một số thứ chỉ cần bản thân trân trọng là đủ, không nên mang ra nói với người khác. Ngay cả Ruru cô cũng chưa từng nói, tại sao cô phải kể trước mặt những người này?

Vì có nhân vật chính ở đây sao? Nhưng anh ấy ngay cả cô là ai cũng không nhớ.

Nghĩ lại, đúng rồi, chính vì Nguyên Duy không nhớ, ngay cả cô là ai cũng không biết, cô mới có dũng khí nói ra những chuyện đó, về những điểm giao thoa nhỏ bé giữa họ.

Phó Nhuận Nghi định nhận lấy ly rượu phạt mà cô gái bên cạnh rót cho mình.

Cô nghĩ, quả thực cần phải trừng phạt hành động ngu ngốc của mình và để bản thân rút ra bài học.

Bàn tay vừa đưa ra suýt nữa đã chạm vào ly, nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng, một bàn tay lớn hơn đã nhanh chóng lấy đi.

Phó Nhuận Nghi mở to mắt, dõi theo bàn tay thon dài đó, nhìn về chủ nhân của nó, Nguyên Duy ngồi cách xa cô, anh phải nghiêng người qua một nửa bàn mới lấy được ly rượu của cô. Anh uống một hơi cạn sạch. Dưới ánh đèn yếu ớt, yết hầu nổi bật di chuyển lên xuống một cách rõ ràng.

Nguyên Duy đặt ly rỗng trở lại bàn, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phó Nhuận Nghi, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đó là điều nên làm.”

Thế nhưng, câu nói ấy càng làm Phó Nhuận Nghi thêm phần bối rối. “Đó là điều nên làm.” nghĩa là gì đây?

Mọi người đều bối rối trước hành động bất ngờ của Nguyên Duy. Sự ngạc nhiên đồng loạt lan tỏa, bầu không khí tĩnh lặng một cách kỳ lạ, dù xung quanh vẫn rất náo nhiệt.

Cho đến khi một cô gái tinh tế nhận ra ý nghĩa ẩn sau hành động đó, không kìm được, cô lớn tiếng khen ngợi: “Đúng rồi, chính là hiệu ứng này! Ít nhất phải như vậy mới có thể khiến người ta rung động đúng không?!”

Những cô gái nhạy bén khác cũng nhanh chóng hiểu ra, họ đều cho rằng Nguyên Duy giúp Phó Nhuận Nghi uống rượu là một màn trình diễn hoàn hảo về sự rung động. Cả nhóm cùng phấn khích reo lên: “Ai mà không rung động chứ! Rung động chết đi được ấy!”

Cô gái vừa rót rượu cho Phó Nhuận Nghi, thích thú cười, đặt tay lên vai Phó Nhuận Nghi và muốn cô đưa ra ý kiến về sự việc vừa rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chả nhẽ không rung động hơn cái việc cô xem《Từ điển thành ngữ》của cô sao? Tôi vừa nhìn thấy cô ngẩn ra cả mấy giây.”

Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp trả lời, nét mặt đã ngơ ngác. Hơi nóng bốc lên hai gò má, khiến cô có cảm giác như đang sốt.

Giữa dòng cảm xúc ấm áp đó, cô tiếp tục nhìn về phía Nguyên Duy, nhưng rồi bỗng nảy sinh chút nghi ngờ —liệu anh có thực sự nhận ra cô là ai không?

Ý nghĩ này khiến lòng cô càng thêm bất an.

Trò chơi trên bàn rượu nhanh chóng tiếp tục, khoảng cách giữa hai người quá xa, khiến ngay cả việc chạm mắt cũng trở nên khó khăn. Phó Nhuận Nghi chỉ có thể ngồi im, lắng nghe những người xung quanh bàn tán về Nguyên Duy.

Họ quay sang hỏi Minh Thành Kiệt, gọi anh bằng cách thân mật “anh họ của bạn”. Lúc này, Phó Nhuận Nghi mới biết Nguyên Duy và Minh Thành Kiệt là họ hàng và không ngờ họ lại cùng xuất hiện trong buổi tối nay.

Một câu hỏi vang lên: "Người tài giỏi như Nguyên Duy chắc chắn không thể nào vẫn chưa có bạn gái, đúng không?"

Minh Thành Kiệt bình thản đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Duy, mỉm cười hóm hỉnh: “Không có! Anh tôi rất kén chọn, cơ hội đang ở đây—các bạn tự nắm bắt đi.”

Khi nói câu này, Minh Thành Kiệt nhướn mày cười đầy ẩn ý, nhanh chóng giao tiếp ánh mắt với những cô gái trong bàn, nhưng chỉ riêng Phó Nhuận Nghi là bị cậu ta cố ý lờ đi.

Chẳng bao lâu, Minh Thành Kiệt cởi phăng chiếc áo phông, vẫy vẫy để làm mát, phàn nàn rằng trong đó vừa ngột ngạt vừa nóng, rồi nói muốn ra ngoài hít thở chút không khí. Hai cô gái khác cũng bảo cần đi vệ sinh, và cuối cùng bốn người cùng đứng dậy rời đi.

Trò chơi vì thiếu quá nhiều người nên buộc phải tạm dừng, ai nấy tự tìm việc làm. Nguyên Duy cầm điện thoại lên, dường như muốn tìm chỗ yên tĩnh để gọi điện. Vừa đứng dậy, Phó Nhuận Nghi cũng lặng lẽ rời khỏi ghế sofa, cố giữ khoảng cách an toàn, âm thầm theo sau anh vì sợ bị phát hiện.

Tuy nhiên, bóng dáng trước mắt dần trở nên mơ hồ, những chiếc đèn lồng chao đảo khiến cô hoa mắt. Vừa đi tới một góc vắng, cô đã mất dấu Nguyên Duy.

Ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cô. Nam nữ đi qua đều là những gương mặt xa lạ.

Đúng lúc đó, giọng nói mà Phó Nhuận Nghi mong đợi bấy lâu bất chợt vang lên sau lưng: “Cô đang tìm tôi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cánh Hoa Dưới Trời

Số ký tự: 0