[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 12
2024-10-30 10:45:40
Từ sau khi nam tử được Diễm Nhi cứu ở sa mạc tỉnh lại vẫn chưa mở miệng nói chuyện, thân thể Sí Nhi khá hơn một chút liền giúp Diễm Nhi chăm sóc ẩm thực sinh hoạt thường ngày của hắn.
“Tỷ tỷ, tỷ có nghĩ người này là người Trung Châu không?”
Diễm Nhi hơi lo lắng nhẹ giọng hỏi nàng.
“... Có hay không thì chung quy cũng cứu được một mạng người.” Sí Nhi nói với Diễm Nhi, cũng là nói với bản thân mình.
Cho dù tăng nhân kia đến từ phương nào sau này đi đâu, bởi vì gặp hắn mà cuộc sống bình phàm của nàng đã có được ánh sáng khác biệt và ký ức độc nhất vô nhị...
“Tỷ tỷ, tỷ thấy hắn... Có đẹp không?” Gương mặt Diễm Nhi hiện lên áng mây hồng không che giấu được, “Muội, muội chưa bao giờ thấy nam tử nào đẹp hơn hắn!”
“Ừm...” Trước mắt Sí Nhi lại hiện ra hình dáng tăng nhân tuấn mỹ mặt mày bình thản dưới ánh tà dương, nàng nhất thời hoảng hốt.
Thanh niên tuấn tú được Diễm Nhi cứu lại là Phiêu Kỵ đại tướng quân nắm binh quyền Trung Châu!
Tin tức này vừa âm thầm truyền ra lại rất nhanh bị phong tỏa.
Hai tỷ muội vốn có chút sầu lo, nhìn thanh niên kia thần thái phi phàm, không giống kẻ ác độc. Bây giờ ở trên lập trường kẻ thù, nếu phụ thân các nàng muốn làm khó hắn, các nàng cũng hoàn toàn không có cách gì ngăn cản. Thậm chí nếu tin Diễm Nhi cứu tướng địch Trung Châu truyền ra ngoài thì chỉ sợ toàn bộ Hắc Vũ tộc sẽ bị rơi vào bất lợi.
Ngoài ý muốn là Hắc Viễn Sơn không chỉ phong tỏa tin tức này, mà còn không hạ sát Ngụy đại tướng quân của kẻ địch, ngược lại âm thầm chiêu đãi ân cần, hầu hạ rượu ngon thịt ngọt, thậm chí còn để hai tỷ muội thay nhau dự yến hội cùng, trong lời nói rất có ý tốt với vị tướng địch Trung Châu này!
Cho dù hiện giờ Bắc Cảnh và Trung Châu có quan hệ thông gia, cùng lắm chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng —— phần lớn người phương bắc vẫn coi người Trung Châu là kẻ thù, là hồng thủy mãnh thú*! Hành động lần này của phụ thân hiển nhiên là chối bỏ hiệp ước đồng minh các tộc Bắc Cảnh...
(*) Thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ (ST)
Nghe nói sắp tới đại chiến, trong thành thánh địa Xích Ninh trong lòng người phương bắc lại xảy ra biến cố. Công chúa Trung Châu vốn là con tin biến mất trong vòng một đêm, thành chủ Xích Ninh cũng không biết tung tích đâu! Xem ra phụ thân lung lạc đại tướng Trung Châu là muốn giao du giữa Bắc Cảnh và Trung Châu...
Mặc dù trong lòng Sí Nhi nghi ngờ hành động của phụ thân nhưng không thể nói gì. Chuyện phụ thân đã quyết người khác nói gì cũng vô dụng. Chỉ có mỗi ca ca có thể khuyên nhủ phụ thân đã sớm mang theo bao nhiêu là lễ hỏi đi tìm cô nương mình vừa gặp đã yêu.
Phụ thân bảo Sí Nhi để ý nhiều đến vị Ngụy đại tướng quân thân thể chưa khỏi hẳn, còn đi cùng hắn trong doanh trại nhiều hơn một chút, tình hữu nghị địa chủ tận tình, Diễm Nhi lại bị phụ thân phái đến bộ tộc gần đây xử lý một số chuyện.
Mặc dù trong lòng biết không ổn, nhưng Diễm Nhi tài giỏi hơn nàng, tỷ tỷ nàng đây chỉ có thể tạm thời thay mặt Diễm Nhi chăm sóc người ta, ngoài ra không còn việc gì khác.
Vị Ngụy đại tướng quân này đã lộ thân phận trong doanh trại nên cũng không che giấu giọng nói nữa, trái lại thẳng thắn vô tư trò chuyện cùng Sí Nhi ——
Có thể thấy hắn không hiểu rõ cách giao thiệp với nữ tử, cho dù hai người sóng vai cùng đi hắn cũng nhìn thẳng, hoàn toàn không liếc nhìn Sí Nhi một cái. Sí Nhi biết, hắn trò chuyện với nàng chỉ vì coi tỷ muội các nàng là ân nhân cứu mạng, nếu không đại tướng quân Trung Châu quyền cao chức trọng cần gì “tự làm mình thiệt thòi”, tỏ ra thân thiện với người Hắc Vũ tộc các nàng?
“Tỷ tỷ, tỷ có nghĩ người này là người Trung Châu không?”
Diễm Nhi hơi lo lắng nhẹ giọng hỏi nàng.
“... Có hay không thì chung quy cũng cứu được một mạng người.” Sí Nhi nói với Diễm Nhi, cũng là nói với bản thân mình.
Cho dù tăng nhân kia đến từ phương nào sau này đi đâu, bởi vì gặp hắn mà cuộc sống bình phàm của nàng đã có được ánh sáng khác biệt và ký ức độc nhất vô nhị...
“Tỷ tỷ, tỷ thấy hắn... Có đẹp không?” Gương mặt Diễm Nhi hiện lên áng mây hồng không che giấu được, “Muội, muội chưa bao giờ thấy nam tử nào đẹp hơn hắn!”
“Ừm...” Trước mắt Sí Nhi lại hiện ra hình dáng tăng nhân tuấn mỹ mặt mày bình thản dưới ánh tà dương, nàng nhất thời hoảng hốt.
Thanh niên tuấn tú được Diễm Nhi cứu lại là Phiêu Kỵ đại tướng quân nắm binh quyền Trung Châu!
Tin tức này vừa âm thầm truyền ra lại rất nhanh bị phong tỏa.
Hai tỷ muội vốn có chút sầu lo, nhìn thanh niên kia thần thái phi phàm, không giống kẻ ác độc. Bây giờ ở trên lập trường kẻ thù, nếu phụ thân các nàng muốn làm khó hắn, các nàng cũng hoàn toàn không có cách gì ngăn cản. Thậm chí nếu tin Diễm Nhi cứu tướng địch Trung Châu truyền ra ngoài thì chỉ sợ toàn bộ Hắc Vũ tộc sẽ bị rơi vào bất lợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài ý muốn là Hắc Viễn Sơn không chỉ phong tỏa tin tức này, mà còn không hạ sát Ngụy đại tướng quân của kẻ địch, ngược lại âm thầm chiêu đãi ân cần, hầu hạ rượu ngon thịt ngọt, thậm chí còn để hai tỷ muội thay nhau dự yến hội cùng, trong lời nói rất có ý tốt với vị tướng địch Trung Châu này!
Cho dù hiện giờ Bắc Cảnh và Trung Châu có quan hệ thông gia, cùng lắm chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng —— phần lớn người phương bắc vẫn coi người Trung Châu là kẻ thù, là hồng thủy mãnh thú*! Hành động lần này của phụ thân hiển nhiên là chối bỏ hiệp ước đồng minh các tộc Bắc Cảnh...
(*) Thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ (ST)
Nghe nói sắp tới đại chiến, trong thành thánh địa Xích Ninh trong lòng người phương bắc lại xảy ra biến cố. Công chúa Trung Châu vốn là con tin biến mất trong vòng một đêm, thành chủ Xích Ninh cũng không biết tung tích đâu! Xem ra phụ thân lung lạc đại tướng Trung Châu là muốn giao du giữa Bắc Cảnh và Trung Châu...
Mặc dù trong lòng Sí Nhi nghi ngờ hành động của phụ thân nhưng không thể nói gì. Chuyện phụ thân đã quyết người khác nói gì cũng vô dụng. Chỉ có mỗi ca ca có thể khuyên nhủ phụ thân đã sớm mang theo bao nhiêu là lễ hỏi đi tìm cô nương mình vừa gặp đã yêu.
Phụ thân bảo Sí Nhi để ý nhiều đến vị Ngụy đại tướng quân thân thể chưa khỏi hẳn, còn đi cùng hắn trong doanh trại nhiều hơn một chút, tình hữu nghị địa chủ tận tình, Diễm Nhi lại bị phụ thân phái đến bộ tộc gần đây xử lý một số chuyện.
Mặc dù trong lòng biết không ổn, nhưng Diễm Nhi tài giỏi hơn nàng, tỷ tỷ nàng đây chỉ có thể tạm thời thay mặt Diễm Nhi chăm sóc người ta, ngoài ra không còn việc gì khác.
Vị Ngụy đại tướng quân này đã lộ thân phận trong doanh trại nên cũng không che giấu giọng nói nữa, trái lại thẳng thắn vô tư trò chuyện cùng Sí Nhi ——
Có thể thấy hắn không hiểu rõ cách giao thiệp với nữ tử, cho dù hai người sóng vai cùng đi hắn cũng nhìn thẳng, hoàn toàn không liếc nhìn Sí Nhi một cái. Sí Nhi biết, hắn trò chuyện với nàng chỉ vì coi tỷ muội các nàng là ân nhân cứu mạng, nếu không đại tướng quân Trung Châu quyền cao chức trọng cần gì “tự làm mình thiệt thòi”, tỏ ra thân thiện với người Hắc Vũ tộc các nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro