[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 13
2024-10-30 10:45:40
"Cô nương Sí Nhi, đây là vật gì vậy?" Ngụy đại tướng quân đi đến trước một cái lều, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một món đồ nhỏ giống túi thơm. Hắn phát hiện trên đỉnh nhiều trướng đều treo một món đồ trang sức nhỏ thêu tinh xảo như thế.
Sí Nhi ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nở nụ cười: “Đây là ta làm cho bọn nhỏ... Trước kia đứa bé trong nhà a ma Trác Á cứ đến đêm là khóc quấy, ta nghe người ta nói treo túi thơm trừ tà nên may một cái. Không ngờ trùng hợp đứa nhỏ không khóc náo loạn nữa, vì thế cũng làm cho các nhà khác có đứa nhỏ treo lên... Coi như là thú vui, khiến tướng quân chê cười rồi!”
Ngụy Viễn Chi là quân nhân, không thể nào tin những chuyện tà hay không tà, Sí Nhi nói xong cũng hơi xấu hổ —— sao có thể lôi tâm tư nữ nhi ra nói được?
Nàng hơi ngại ngùng cười. Ngụy Viễn Chi thấy mỹ nữ đệ nhất đại mạc cười cũng hơi mất tự nhiên, hắn gãi đầu nói sang chuyện khác: “Hôm nay gió lớn, thân thể Sí Nhi cô nương mảnh mai vẫn nên về nghỉ ngơi sớm, không cần để ý đến ta.”
Sí Nhi nghe vậy lắc đầu: “Vết thương của tướng quân chưa khỏi hẳn, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng.”
Phụ thân lệnh nàng đi cùng Ngụy Viễn Chi, tốt nhất không rời một tấc, dù nàng không hiểu ý nghĩa sâu xa nhưng cũng không thể tự tiện “bỏ rơi nhiệm vụ”.
Hai người khách sáo một phen, cuối cùng nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời quay về.
Trên đường gặp phải tộc nhân nhìn họ với ánh mắt hâm mộ ——
Ngụy Viễn Chi trẻ tuổi tuấn tú, khí độ bất phàm sánh bên tiểu thư Sí Nhi đẹp nhất dịu dàng nhất trên sa mạc này, trai tài gái sắc, thật sự là không có gì thích hợp bằng!
Tiếng bàn tán không lớn thì nhỏ, có lúc truyền thẳng vào tai Sí Nhi.
Trong tộc bàn tán như vậy chẳng lẽ phụ thân thật sự có ý để nàng và vị Ngụy tướng quân này... Thành chủ Xích Ninh đã kết thân cùng công chúa Trung Châu, vậy Hắc Vũ tộc kết thân cùng tướng quân Trung Châu cũng là chuyện không đáng trách?
Sí Nhi nghĩ đến đây hơi thất thần, dưới chân chợt xiêu vẹo.
“A...?” Nàng không để ý dưới đất có chỗ lõm, mắt thấy nếu trật chân sẽ ngã xuống đất ——
"Cô nương cẩn thận!"
Ngụy Viễn Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một cái theo bản năng, thuận thế nửa ôm nàng vào ngực.
"Ngươi không sao chứ?"
Sí Nhi lớn lên quá đẹp, thoạt nhìn khí chất mảnh mai yếu đuối rất cần người che chở. Ngay cả Ngụy Viễn Chi không biết thương hương tiếc ngọc cũng không nhịn được nhìn nàng vài lần.
“Không sao, đa tạ tướng quân.” Sí Nhi phục hồi tinh thần, mau chóng giữ khoảng cách với Ngụy Viễn Chi, nhưng tiếng bàn tán xung quanh lại nổi lên, ánh mắt của đám người càng nhiệt liệt thêm!
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không... Sí Nhi luôn cảm thấy dường như sau lưng có một ánh mắt thâm trầm nhìn mình chằm chằm, ánh sáng trong ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo.
Giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi...
Cho dù con mồi tạm thời rơi vào trong miệng kẻ khác, nhưng khi còn chưa ăn vào bụng thì còn chưa biết đến cùng miếng thịt tươi thơm ngon này sẽ thuộc về miệng ai?
Diễm Nhi không ở đây, lòng Sí Nhi hơi trống trải. Hơn nữa ban ngày nói chuyện phiếm cùng Trung Châu tướng quân, cả đường bị người trong tộc nhìn, tinh thần vẫn hơi lo sợ không yên.
Sí Nhi ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nở nụ cười: “Đây là ta làm cho bọn nhỏ... Trước kia đứa bé trong nhà a ma Trác Á cứ đến đêm là khóc quấy, ta nghe người ta nói treo túi thơm trừ tà nên may một cái. Không ngờ trùng hợp đứa nhỏ không khóc náo loạn nữa, vì thế cũng làm cho các nhà khác có đứa nhỏ treo lên... Coi như là thú vui, khiến tướng quân chê cười rồi!”
Ngụy Viễn Chi là quân nhân, không thể nào tin những chuyện tà hay không tà, Sí Nhi nói xong cũng hơi xấu hổ —— sao có thể lôi tâm tư nữ nhi ra nói được?
Nàng hơi ngại ngùng cười. Ngụy Viễn Chi thấy mỹ nữ đệ nhất đại mạc cười cũng hơi mất tự nhiên, hắn gãi đầu nói sang chuyện khác: “Hôm nay gió lớn, thân thể Sí Nhi cô nương mảnh mai vẫn nên về nghỉ ngơi sớm, không cần để ý đến ta.”
Sí Nhi nghe vậy lắc đầu: “Vết thương của tướng quân chưa khỏi hẳn, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng.”
Phụ thân lệnh nàng đi cùng Ngụy Viễn Chi, tốt nhất không rời một tấc, dù nàng không hiểu ý nghĩa sâu xa nhưng cũng không thể tự tiện “bỏ rơi nhiệm vụ”.
Hai người khách sáo một phen, cuối cùng nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời quay về.
Trên đường gặp phải tộc nhân nhìn họ với ánh mắt hâm mộ ——
Ngụy Viễn Chi trẻ tuổi tuấn tú, khí độ bất phàm sánh bên tiểu thư Sí Nhi đẹp nhất dịu dàng nhất trên sa mạc này, trai tài gái sắc, thật sự là không có gì thích hợp bằng!
Tiếng bàn tán không lớn thì nhỏ, có lúc truyền thẳng vào tai Sí Nhi.
Trong tộc bàn tán như vậy chẳng lẽ phụ thân thật sự có ý để nàng và vị Ngụy tướng quân này... Thành chủ Xích Ninh đã kết thân cùng công chúa Trung Châu, vậy Hắc Vũ tộc kết thân cùng tướng quân Trung Châu cũng là chuyện không đáng trách?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sí Nhi nghĩ đến đây hơi thất thần, dưới chân chợt xiêu vẹo.
“A...?” Nàng không để ý dưới đất có chỗ lõm, mắt thấy nếu trật chân sẽ ngã xuống đất ——
"Cô nương cẩn thận!"
Ngụy Viễn Chi nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một cái theo bản năng, thuận thế nửa ôm nàng vào ngực.
"Ngươi không sao chứ?"
Sí Nhi lớn lên quá đẹp, thoạt nhìn khí chất mảnh mai yếu đuối rất cần người che chở. Ngay cả Ngụy Viễn Chi không biết thương hương tiếc ngọc cũng không nhịn được nhìn nàng vài lần.
“Không sao, đa tạ tướng quân.” Sí Nhi phục hồi tinh thần, mau chóng giữ khoảng cách với Ngụy Viễn Chi, nhưng tiếng bàn tán xung quanh lại nổi lên, ánh mắt của đám người càng nhiệt liệt thêm!
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không... Sí Nhi luôn cảm thấy dường như sau lưng có một ánh mắt thâm trầm nhìn mình chằm chằm, ánh sáng trong ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo.
Giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi...
Cho dù con mồi tạm thời rơi vào trong miệng kẻ khác, nhưng khi còn chưa ăn vào bụng thì còn chưa biết đến cùng miếng thịt tươi thơm ngon này sẽ thuộc về miệng ai?
Diễm Nhi không ở đây, lòng Sí Nhi hơi trống trải. Hơn nữa ban ngày nói chuyện phiếm cùng Trung Châu tướng quân, cả đường bị người trong tộc nhìn, tinh thần vẫn hơi lo sợ không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro