[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 14
2024-10-30 10:45:40
Đêm đến, tộc nhân sớm vào trướng (lều) nghỉ ngơi. Sí Nhi đun ít nước nóng, lặng lẽ gột rửa sạch sẽ cơ thể ở trong trướng ――
Tuy thời gian đã qua mấy ngày, đau nhức khôn kể toàn thân từ trên xuống dưới giảm đi nhiều nhưng nơi tư mật bị xé rách vẫn hơi trướng trướng, bước đi cũng kỳ quái…
Nhẹ nhàng lau cơ thể sau khi tắm xong, nàng khoác một chiếc áo mỏng, Sí Nhi tắt nến, nằm một mình trên giường đất.
Hai tỷ muội từ nhỏ như hình với bóng, nàng chưa bao giờ biết cảm giác cô đơn như thế nào. Bây giờ đã trưởng thành, không chỉ có lúc tách ra mà trong lòng còn có thêm tâm sự…
Vũ Sí Nhi cũng không thể trở lại làm tiểu nữ hài thuần khiết không tì vết kia được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt thiếu nữ mỹ lệ lơ đãng chảy một giọt lệ.
Suy nghĩ miên man không biết bao lâu, Sí Nhi mơ màng dần buồn ngủ lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ――
Không đúng, hình như màn bị mở ra!
Sí Nhi ngồi dậy theo bản năng, lờ mờ thấy một bóng đen chiếu lên vách trướng, tức khắc hoảng sợ!
Lẽ ra bên ngoài phải có thị vệ tuần tra đêm mới đúng! Bọn họ đều là người phụ thân tin cậy nhất, cũng là người thân nàng quen thuộc, theo lý thuyết tuyệt đối không thể có người ẩn nấp ban đêm vào trướng của nàng.
Nàng vừa định mở miệng hô hoán, bóng đen kia đã tiến lên, chặn cái miệng nhỏ của Sí Nhi vừa hé ra.
“A…” Sí Nhi hoảng loạn lắc đầu giãy dụa, lại bị bàn tay to lớn của người kia mạnh mẽ giữ chặt cần cổ mảnh khảnh.
Sí Nhi không ngừng giãy giụa, đôi tay người kia không chút lưu tình đè nàng xuống, mãi đến khi đầu óc thiếu nữ choáng váng, suy yếu ngừng giãy giụa, tay hắn mới thả lỏng một chút.
Trong nháy mắt đó, Sí Nhi thật sự cảm thấy hắn đến để gϊếŧ mình.
Chỉ cần bàn tay hắn hướng lên trên một chút nữa, hơi thở của nàng hoàn toàn bị chặn, không quá vài cái chớp mắt sẽ đi đời nhà ma…
Khoảnh khắc đó, nước mắt nàng trút xuống như hồng thủy*!
(*) Nước lũ.
Thấm ướt bàn tay lớn vô tình của người nọ.
Đúng, tuy hắn chưa từng mở miệng nhưng Sí Nhi biết, là hắn… Hắn đã tìm đến rồi…
Hơi thở trên người hắn, tuy rằng chưa ngửi quá nhiều lần nhưng đã khắc sâu trong trí nhớ của nàng.
Đó là mùi hương hoàn toàn không giống trên người các tộc nhân thảo nguyên… Có chút mùi đàn hương nhàn nhạt, hòa quyện với hương thơm ngát như quả thông, như làn gió mát vờn núi, cánh đồng hương cỏ bát ngát.
Có lẽ hắn đã đi thiên sơn vạn thủy*, nơi đây chỉ là một góc nhỏ trong ngàn vạn quãng đường, còn nàng, càng chỉ là một lữ khách nho nhỏ ngang qua ngàn buồm** của hắn.
(*) Thiên sơn vạn thủy: Ngàn núi muôn sông. Tỉ dụ đường đi nhiều, rất xa xôi, lắm hiểm trở
(**) Ngàn buồm: Đại khái chỉ người từng trải.
Hắn tới tìm nàng để ‘đưa’ nàng đi hay đến cáo biệt nàng?
Thiếu nữ yên lặng rơi những giọt lệ nóng bỏng, chảy xuống mu bàn tay người kia. Hắn như bị đổ nước sôi vào tay, vội vàng buông lỏng ràng buộc thiếu nữ ra.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng thở dốc của đối phương.
“Là, là ngươi sao…” Cuối cùng Sí Nhi vẫn phá vỡ im lặng, nhẹ giọng hỏi.
Đối phương không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng ở rìa giường đất, dường như đang cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
“Nếu ngươi không nói thì mời rời đi!” Sí Nhi hơi tuyệt vọng nhắm mắt ――
Nhưng mùi hương nhàn nhạt trong mũi bỗng tràn vào l*иg ngực, người kia cúi xuống, con ngươi đen thui hơi lóe u quang, như ánh mắt sắc bén của dã thú trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi đã rình nhiều ngày, chờ đợi thời cơ ngoạm lấy…
Tại sao, hắn lại như vậy với nàng…
Như lòng đầy địch ý.
Còn có một loại du͙© vọиɠ xâm chiếm khó mà diễn tả bằng lời.
Sí Nhi không biết, người vốn không vướng thế ngoại sao chỉ vài ngày đã biến thành như thế ――
Hắn đè lên nàng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc, lại nhìn xuống hạ thân nàng… Cách lớp xiêm y mỏng manh, lại có bóng đêm che chở, không biết tại sao Sí Nhi vẫn có loại ảo giác bị ánh mắt của hắn lột sạch!
Tuy thời gian đã qua mấy ngày, đau nhức khôn kể toàn thân từ trên xuống dưới giảm đi nhiều nhưng nơi tư mật bị xé rách vẫn hơi trướng trướng, bước đi cũng kỳ quái…
Nhẹ nhàng lau cơ thể sau khi tắm xong, nàng khoác một chiếc áo mỏng, Sí Nhi tắt nến, nằm một mình trên giường đất.
Hai tỷ muội từ nhỏ như hình với bóng, nàng chưa bao giờ biết cảm giác cô đơn như thế nào. Bây giờ đã trưởng thành, không chỉ có lúc tách ra mà trong lòng còn có thêm tâm sự…
Vũ Sí Nhi cũng không thể trở lại làm tiểu nữ hài thuần khiết không tì vết kia được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt thiếu nữ mỹ lệ lơ đãng chảy một giọt lệ.
Suy nghĩ miên man không biết bao lâu, Sí Nhi mơ màng dần buồn ngủ lại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ――
Không đúng, hình như màn bị mở ra!
Sí Nhi ngồi dậy theo bản năng, lờ mờ thấy một bóng đen chiếu lên vách trướng, tức khắc hoảng sợ!
Lẽ ra bên ngoài phải có thị vệ tuần tra đêm mới đúng! Bọn họ đều là người phụ thân tin cậy nhất, cũng là người thân nàng quen thuộc, theo lý thuyết tuyệt đối không thể có người ẩn nấp ban đêm vào trướng của nàng.
Nàng vừa định mở miệng hô hoán, bóng đen kia đã tiến lên, chặn cái miệng nhỏ của Sí Nhi vừa hé ra.
“A…” Sí Nhi hoảng loạn lắc đầu giãy dụa, lại bị bàn tay to lớn của người kia mạnh mẽ giữ chặt cần cổ mảnh khảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sí Nhi không ngừng giãy giụa, đôi tay người kia không chút lưu tình đè nàng xuống, mãi đến khi đầu óc thiếu nữ choáng váng, suy yếu ngừng giãy giụa, tay hắn mới thả lỏng một chút.
Trong nháy mắt đó, Sí Nhi thật sự cảm thấy hắn đến để gϊếŧ mình.
Chỉ cần bàn tay hắn hướng lên trên một chút nữa, hơi thở của nàng hoàn toàn bị chặn, không quá vài cái chớp mắt sẽ đi đời nhà ma…
Khoảnh khắc đó, nước mắt nàng trút xuống như hồng thủy*!
(*) Nước lũ.
Thấm ướt bàn tay lớn vô tình của người nọ.
Đúng, tuy hắn chưa từng mở miệng nhưng Sí Nhi biết, là hắn… Hắn đã tìm đến rồi…
Hơi thở trên người hắn, tuy rằng chưa ngửi quá nhiều lần nhưng đã khắc sâu trong trí nhớ của nàng.
Đó là mùi hương hoàn toàn không giống trên người các tộc nhân thảo nguyên… Có chút mùi đàn hương nhàn nhạt, hòa quyện với hương thơm ngát như quả thông, như làn gió mát vờn núi, cánh đồng hương cỏ bát ngát.
Có lẽ hắn đã đi thiên sơn vạn thủy*, nơi đây chỉ là một góc nhỏ trong ngàn vạn quãng đường, còn nàng, càng chỉ là một lữ khách nho nhỏ ngang qua ngàn buồm** của hắn.
(*) Thiên sơn vạn thủy: Ngàn núi muôn sông. Tỉ dụ đường đi nhiều, rất xa xôi, lắm hiểm trở
(**) Ngàn buồm: Đại khái chỉ người từng trải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn tới tìm nàng để ‘đưa’ nàng đi hay đến cáo biệt nàng?
Thiếu nữ yên lặng rơi những giọt lệ nóng bỏng, chảy xuống mu bàn tay người kia. Hắn như bị đổ nước sôi vào tay, vội vàng buông lỏng ràng buộc thiếu nữ ra.
Trong bóng tối, chỉ có tiếng thở dốc của đối phương.
“Là, là ngươi sao…” Cuối cùng Sí Nhi vẫn phá vỡ im lặng, nhẹ giọng hỏi.
Đối phương không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng ở rìa giường đất, dường như đang cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
“Nếu ngươi không nói thì mời rời đi!” Sí Nhi hơi tuyệt vọng nhắm mắt ――
Nhưng mùi hương nhàn nhạt trong mũi bỗng tràn vào l*иg ngực, người kia cúi xuống, con ngươi đen thui hơi lóe u quang, như ánh mắt sắc bén của dã thú trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi đã rình nhiều ngày, chờ đợi thời cơ ngoạm lấy…
Tại sao, hắn lại như vậy với nàng…
Như lòng đầy địch ý.
Còn có một loại du͙© vọиɠ xâm chiếm khó mà diễn tả bằng lời.
Sí Nhi không biết, người vốn không vướng thế ngoại sao chỉ vài ngày đã biến thành như thế ――
Hắn đè lên nàng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc, lại nhìn xuống hạ thân nàng… Cách lớp xiêm y mỏng manh, lại có bóng đêm che chở, không biết tại sao Sí Nhi vẫn có loại ảo giác bị ánh mắt của hắn lột sạch!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro