[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 37
2024-10-30 10:45:40
Tăng nhân lại nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp, ngay khi Sí Nhi nghĩ rằng hắn sẽ cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn lại ngẩng đầu lên, đưa tay chạm vào cơ quan của cánh cửa bên phải.
Cánh cửa đá từ từ mở ra, nghênh đón bọn họ chính là…
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên! (*)
(*) Hai câu thơ trong bài “Sứ chí tái thượng” của Vương Duy.
Dịch nghĩa: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, một vùng sa mạc hoang vu và rộng lớn.
…
Quay đầu lại, cung điện Lâu Lan đứng sừng sững cách đó mấy dặm, người dân trong thành cổ Lâu Lan đi qua đi lại, giống như con kiến bò xuyên qua đυ.n cát dưới chân họ, nếu như không ngẩng đầu lên nhìn kỹ, sẽ không ai nhận thấy bọn chúng trên đồi cát…
Nói cách khác, bọn họ tự do rồi!
Sẽ không còn bị bão cát chôn vùi, cũng không cần trở lại hoàng cung Lâu Lan, bọn họ có thể lặng lẽ rời đi, trở về bất cứ lúc nào….
Đúng, về doanh trại đi, nói với phụ thân hắn đã cứu được nàng từ tay vương tử Lâu Lan, phụ thân nhất định sẽ cảm kích hắn? Có lẽ, có lẽ có thể cho hắn ở lại doanh trại, dần dần, phụ thân cũng sẽ chấp nhận hắn không chừng…
Biết rõ khả năng phụ thân chấp nhận để nàng và một tăng nhân ở bên nhau là cực kỳ nhỏ, Sí Nhi vẫn không nhịn được thốt lên, “Già Diệp, ngươi, ngươi có thể trở về cùng ta không?”
Tăng nhân im lặng.
Khuôn mặt tuấn tú căng ra, môi mỏng khẽ mím lại, giống như lần đầu tiên gặp nàng, yên lặng ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ.
Hắn vẫn ôm nàng tiến lên, bước chân chưa từng dừng lại một khắc nào.
Có gió nổi lên, cát bụi kéo tới, nhanh chóng che đi dấu chân của tăng nhân để lại, đồng thời cũng che mất lối ra địa cung bí mật ở sau lưng.
Giữa trời đất mênh mông, ngoại trừ bão cát, chỉ có ánh tịch dương là sống động, giữa hai con người đã từng gắn bó chặt chẽ, dường như chỉ còn sót lại sự xa cách không thể xóa nhòa ----
Mặc dù hắn vẫn ôm nàng, nhưng trái tim đang thấp thỏm bên trong l*иg trực của Sí Nhi đang dần trở nên lạnh lẽo…
Đôi nam nữ này, mỗi người cứ thế mang theo tâm tư của riêng mình, dần dần biến mất ở vùng lân cận của thành Lâu Lan.
Mặc dù Sí Nhi sinh ra ở Đại Mạc, nhưng nàng vẫn là một đại tiểu thư chưa từng trải qua nhiều sương gió. Ở ngoài sa mạc chưa bao lâu, nàng gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc nàng vừa đói vừa khát, kiệt sức muốn gục ngã, nhìn thấy tăng nhân cũng bị gió cát tấn công, nhưng vẫn giữ được khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào. Nàng vẫn níu chặt cổ áo tăng nhân, không dám để mình chìm vào giấc ngủ -----
Sợ khi tỉnh dậy, tăng nhân đã lặng lẽ rời đi giống như trước đó…
Trên đường có một ốc đảo, hai người cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc, giải mệt giải khát.
“Già Diệp, chàng đồng ý với ta, theo ta về Hắc Vũ tộc được không?” Vừa có sức để nói chuyện, Sí Nhi đã không nhịn được nhẹ giọng thuyết phục tăng nhân, “Cho dù chàng muốn đi đâu, chờ ta, chờ ta nhắn nhủ với phụ thân rồi, ta sẽ, ta sẽ đi theo chàng!”
Thiếu nữ nhỏ bé nói ra những lời thế này rõ ràng là không biết trời cao đất rộng. Đến giờ nàng vẫn chưa biết lai lịch của tăng nhân, nhưng vẫn muốn đuổi theo bước chân của hắn, bước một bước sẽ khó có thể quay đầu lại…
Già Diệp vốc nước lau lau người mình, nhướng mày, sau đó cũng lau rửa cơ thể của Sí Nhi. Nhưng với lời đề nghị của nàng, hắn vẫn không đáp lại một từ, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng ít nói như lúc ban đầu.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trở nên lạnh lẽo. Sí Nhi mặc y phục đơn bạc lạnh run. Cho dù trời có lạnh thế nào, cũng không lạnh bằng cảm giác tăng nhân mang lại cho nàng, lạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng…
Biết trước tăng nhân sẽ không cho nàng kết quả như ý muốn, đôi mắt đẹp của Sí Nhi lặng lẽ rơi lệ, cũng may bão cát kéo tới, chỉ như bụi bay vào mắt.
“Sư phụ ta, đang chờ ta trở về…”
Rốt cuộc, tăng nhân cũng mở miệng.
“Sư phụ chàng? Già Diệp, chàng tu hành ở đâu?” Sí Nhi vội vàng hỏi.
“… Trung Châu, Hộ Quốc-----“
“Tiểu tỷ Sí Nhi, là muội sao?” Có giọng nói trong trẻo của nam tử từ đằng xa truyền đến, đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa đôi nam nữ.
Bởi vì bất ngờ, tâm trí Sí Nhi nhất thời bị kéo đi -----
“Ngụy tướng quân?” Là Ngụy Viễn Chi, đại tướng quân Trung Châu.
Sí Nhi có ấn tượng tốt với hắn nhờ những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, nhưng không ngờ mình sẽ gặp Ngụy Viễn Chi trước khi tộc nhân đến tìm nàng.
Cánh cửa đá từ từ mở ra, nghênh đón bọn họ chính là…
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên! (*)
(*) Hai câu thơ trong bài “Sứ chí tái thượng” của Vương Duy.
Dịch nghĩa: Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Bên ngoài mặt trời đã ngả về tây, một vùng sa mạc hoang vu và rộng lớn.
…
Quay đầu lại, cung điện Lâu Lan đứng sừng sững cách đó mấy dặm, người dân trong thành cổ Lâu Lan đi qua đi lại, giống như con kiến bò xuyên qua đυ.n cát dưới chân họ, nếu như không ngẩng đầu lên nhìn kỹ, sẽ không ai nhận thấy bọn chúng trên đồi cát…
Nói cách khác, bọn họ tự do rồi!
Sẽ không còn bị bão cát chôn vùi, cũng không cần trở lại hoàng cung Lâu Lan, bọn họ có thể lặng lẽ rời đi, trở về bất cứ lúc nào….
Đúng, về doanh trại đi, nói với phụ thân hắn đã cứu được nàng từ tay vương tử Lâu Lan, phụ thân nhất định sẽ cảm kích hắn? Có lẽ, có lẽ có thể cho hắn ở lại doanh trại, dần dần, phụ thân cũng sẽ chấp nhận hắn không chừng…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rõ khả năng phụ thân chấp nhận để nàng và một tăng nhân ở bên nhau là cực kỳ nhỏ, Sí Nhi vẫn không nhịn được thốt lên, “Già Diệp, ngươi, ngươi có thể trở về cùng ta không?”
Tăng nhân im lặng.
Khuôn mặt tuấn tú căng ra, môi mỏng khẽ mím lại, giống như lần đầu tiên gặp nàng, yên lặng ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ.
Hắn vẫn ôm nàng tiến lên, bước chân chưa từng dừng lại một khắc nào.
Có gió nổi lên, cát bụi kéo tới, nhanh chóng che đi dấu chân của tăng nhân để lại, đồng thời cũng che mất lối ra địa cung bí mật ở sau lưng.
Giữa trời đất mênh mông, ngoại trừ bão cát, chỉ có ánh tịch dương là sống động, giữa hai con người đã từng gắn bó chặt chẽ, dường như chỉ còn sót lại sự xa cách không thể xóa nhòa ----
Mặc dù hắn vẫn ôm nàng, nhưng trái tim đang thấp thỏm bên trong l*иg trực của Sí Nhi đang dần trở nên lạnh lẽo…
Đôi nam nữ này, mỗi người cứ thế mang theo tâm tư của riêng mình, dần dần biến mất ở vùng lân cận của thành Lâu Lan.
Mặc dù Sí Nhi sinh ra ở Đại Mạc, nhưng nàng vẫn là một đại tiểu thư chưa từng trải qua nhiều sương gió. Ở ngoài sa mạc chưa bao lâu, nàng gần như không thể chống đỡ nổi nữa.
Lúc nàng vừa đói vừa khát, kiệt sức muốn gục ngã, nhìn thấy tăng nhân cũng bị gió cát tấn công, nhưng vẫn giữ được khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào. Nàng vẫn níu chặt cổ áo tăng nhân, không dám để mình chìm vào giấc ngủ -----
Sợ khi tỉnh dậy, tăng nhân đã lặng lẽ rời đi giống như trước đó…
Trên đường có một ốc đảo, hai người cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc, giải mệt giải khát.
“Già Diệp, chàng đồng ý với ta, theo ta về Hắc Vũ tộc được không?” Vừa có sức để nói chuyện, Sí Nhi đã không nhịn được nhẹ giọng thuyết phục tăng nhân, “Cho dù chàng muốn đi đâu, chờ ta, chờ ta nhắn nhủ với phụ thân rồi, ta sẽ, ta sẽ đi theo chàng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu nữ nhỏ bé nói ra những lời thế này rõ ràng là không biết trời cao đất rộng. Đến giờ nàng vẫn chưa biết lai lịch của tăng nhân, nhưng vẫn muốn đuổi theo bước chân của hắn, bước một bước sẽ khó có thể quay đầu lại…
Già Diệp vốc nước lau lau người mình, nhướng mày, sau đó cũng lau rửa cơ thể của Sí Nhi. Nhưng với lời đề nghị của nàng, hắn vẫn không đáp lại một từ, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng ít nói như lúc ban đầu.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trở nên lạnh lẽo. Sí Nhi mặc y phục đơn bạc lạnh run. Cho dù trời có lạnh thế nào, cũng không lạnh bằng cảm giác tăng nhân mang lại cho nàng, lạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng…
Biết trước tăng nhân sẽ không cho nàng kết quả như ý muốn, đôi mắt đẹp của Sí Nhi lặng lẽ rơi lệ, cũng may bão cát kéo tới, chỉ như bụi bay vào mắt.
“Sư phụ ta, đang chờ ta trở về…”
Rốt cuộc, tăng nhân cũng mở miệng.
“Sư phụ chàng? Già Diệp, chàng tu hành ở đâu?” Sí Nhi vội vàng hỏi.
“… Trung Châu, Hộ Quốc-----“
“Tiểu tỷ Sí Nhi, là muội sao?” Có giọng nói trong trẻo của nam tử từ đằng xa truyền đến, đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa đôi nam nữ.
Bởi vì bất ngờ, tâm trí Sí Nhi nhất thời bị kéo đi -----
“Ngụy tướng quân?” Là Ngụy Viễn Chi, đại tướng quân Trung Châu.
Sí Nhi có ấn tượng tốt với hắn nhờ những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, nhưng không ngờ mình sẽ gặp Ngụy Viễn Chi trước khi tộc nhân đến tìm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro