[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 38
2024-10-30 10:45:40
Ngụy Viễn Chi phi nhanh ngựa đến, phía sau không còn người nào, hắn dần dần phi nước đại về phía ốc đảo. Sí Nhi theo bản năng chỉnh trang lại xiêm y của mình, không ngờ tới, đến khi Trung Châu tướng quân một thân người ngựa đến trước mặt mình, tăng nhân Già Diệp bên cạnh nàng đã đột ngột biến mất!
Không đúng, chắc chắn là hắn dùng thuật pháp che mắt gì đó để người khác không nhìn thấy mình…
Dọc đường đi, nàng ít nhiều cũng có chút hiểu biết về bản lĩnh của tăng nhân, nhưng không hiểu sao hắn lại muốn tránh đi để không gặp người khác?
“Sí Nhi cô nương, thật sự là muội!” Ngụy Viễn Chi mặc dù là tướng lĩnh Thiết Huyết, không cần phải tỏ ra thân thiện với những người ở bộ tộc phương Bắc như nàng, nhưng hắn vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa Sí Nhi đã từng chăm sóc mình mấy ngày. Lúc nàng mất tích, hắn ở trong doanh trại cũng không thoát được hiềm nghi, thế nên cũng vội vã chạy đi tìm nàng -----
Hắn đã bị nghi ngờ, phía sau đương nhiên cũng có người của Hắc Viễn Sơn tới…
Không lâu sau, mấy thớt* ngựa khác cũng nhanh chóng chạy tới trước mặt Sí Nhi!
(*) Thớt là đơn vị dùng riêng để chỉ voi, ngựa, tương ứng với một cá thể.
“Đại tiểu thư, may mà người không sao!”
“Nữ thần hoang dã phù hộ! Viên minh châu của Hắc Vũ tộc ta vẫn sáng ngời…”
…
Hàn huyên một hồi khiến Sí Nhi cảm giác chỉ một ngày một đêm mà dường như đã qua mấy đời.
Nhìn thấy những tộc nhân quen thuộc, nàng đương nhiên rất vui, nhưng mới vừa rồi còn mơ hồ có thể cảm nhận được bóng dáng của người nào đó trong bụi cỏ. Theo sự xuất hiện của tộc nhân nàng, hơi thở của thân ảnh kia cũng dần dần biến mất.
Hắn đi rồi…
Do dự một hồi lâu, Sí Nhi vẫn cố kìm lại ý định để tộc nhận giúp mình đi tìm hắn ----
Coi như lấy danh nghĩa hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, mời hắn về doanh trại, nếu việc nàng và hắn đã phát sinh quan hệ bị người trong tộc phát giác, nếu vậy hắn sẽ trở thành cá trong chậu, chỉ có thể mặc cho phụ thân xử trí… Mà hắn nói, sư phụ của hắn còn đang đợi hắn trở về…
Nàng không muốn ép buộc hắn!
Sí Nhi trở về doanh trại.
Ngồi trên ngựa của Ngụy Viễn Chi.
Tất cả những tộc nhân trong tộc nhìn thấy dáng vẻ “thẹn thùng” của nàng trong vòng tay tướng quân Trung Châu đều muốn nhảy cẫng lên!
Không nhiều người biết tin Sí Nhi mất tích, dù sao cũng liên quan đến danh tiết của thiếu nữ -----
Mặc dù trên Đại Mạc không quá coi trọng vấn đề trinh tiết của nữ tử, nhưng dù sao chuyện bị người ta bắt cóc cũng không hay ho gì, không chừng sẽ sinh ra nhiều lời đồn đại, làm hoen ố danh dự của viên minh châu trên Đại Mạc này.
Vì vậy, nhìn thấy Sí Nhi được Ngụy Viễn Chi đưa về, người trong tộc đều thầm đoán đại tiểu thư đã âm thầm đi chơi với Ngụy đại tướng quân… Tướng quân Trung Châu chưa quen cuộc sống ở đây nên bị lạc đường một lúc, đến khi gặp được tộc nhân mới cùng nhau trở về doanh trại.
Bởi vì vốn xem trọng tướng mạo xứng lứa vừa đôi của đôi thanh niên nam nữ này, suy nghĩ của mọi người trong tộc cũng có thiện ý, Sí Nhi chỉ coi như không biết gì. Vừa về doanh trại đã lặng lẽ trốn đi, mấy ngày liền cũng không ra ngoài gặp ai.
Phụ thân nàng im hơi lặng tiếng đến đây, hỏi nàng xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Sí Nhi liền kể lại chuyện hoàng tử Lâu Lan, về cách nàng làm thế nào thoát khỏi thành cổ mà nàng đã đi qua…
Hắc Viễn Sơn vuốt vuốt râu, cẩn thận quan sát nữ nhi, “Cho nên, thật sự là tướng quân Trung Châu kia đưa con trở về?”
“Vâng.” Sau khi Sí Nhi trở về gần như nằm trên giường không dậy nỗi, nói chuyện cũng yếu ớt.
Hắc Viễn Sơn sợ nữ nhi bị kinh hãi, dọc đường lại chịu khổ, an ủi vài câu, cũng không nói gì thêm.
Phụ thân rời đi, để muội muội Diễm Nhi lại trông coi bên cạnh Sí Nhi.
Nghĩ đến những lời đồn đại thi thoảng lọt vào tai mình, Sí Nhi xấu hổ khi đối mặt với Diễm Nhi… Nhất là nàng ấy lại là muội muội thân thiết nhất với mình từ nhỏ, phát hiện ra trên người nàng có những vết đỏ mập mờ -----
Đó là dấu vết do tăng nhân gần như điên cuồng để lại trên cơ thể nàng, khó mà có thể dễ dàng xóa bỏ vết tích…
Lần này, Sí Nhi thậm chí không còn sức lực để che giấu.
Không đúng, chắc chắn là hắn dùng thuật pháp che mắt gì đó để người khác không nhìn thấy mình…
Dọc đường đi, nàng ít nhiều cũng có chút hiểu biết về bản lĩnh của tăng nhân, nhưng không hiểu sao hắn lại muốn tránh đi để không gặp người khác?
“Sí Nhi cô nương, thật sự là muội!” Ngụy Viễn Chi mặc dù là tướng lĩnh Thiết Huyết, không cần phải tỏ ra thân thiện với những người ở bộ tộc phương Bắc như nàng, nhưng hắn vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa Sí Nhi đã từng chăm sóc mình mấy ngày. Lúc nàng mất tích, hắn ở trong doanh trại cũng không thoát được hiềm nghi, thế nên cũng vội vã chạy đi tìm nàng -----
Hắn đã bị nghi ngờ, phía sau đương nhiên cũng có người của Hắc Viễn Sơn tới…
Không lâu sau, mấy thớt* ngựa khác cũng nhanh chóng chạy tới trước mặt Sí Nhi!
(*) Thớt là đơn vị dùng riêng để chỉ voi, ngựa, tương ứng với một cá thể.
“Đại tiểu thư, may mà người không sao!”
“Nữ thần hoang dã phù hộ! Viên minh châu của Hắc Vũ tộc ta vẫn sáng ngời…”
…
Hàn huyên một hồi khiến Sí Nhi cảm giác chỉ một ngày một đêm mà dường như đã qua mấy đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy những tộc nhân quen thuộc, nàng đương nhiên rất vui, nhưng mới vừa rồi còn mơ hồ có thể cảm nhận được bóng dáng của người nào đó trong bụi cỏ. Theo sự xuất hiện của tộc nhân nàng, hơi thở của thân ảnh kia cũng dần dần biến mất.
Hắn đi rồi…
Do dự một hồi lâu, Sí Nhi vẫn cố kìm lại ý định để tộc nhận giúp mình đi tìm hắn ----
Coi như lấy danh nghĩa hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, mời hắn về doanh trại, nếu việc nàng và hắn đã phát sinh quan hệ bị người trong tộc phát giác, nếu vậy hắn sẽ trở thành cá trong chậu, chỉ có thể mặc cho phụ thân xử trí… Mà hắn nói, sư phụ của hắn còn đang đợi hắn trở về…
Nàng không muốn ép buộc hắn!
Sí Nhi trở về doanh trại.
Ngồi trên ngựa của Ngụy Viễn Chi.
Tất cả những tộc nhân trong tộc nhìn thấy dáng vẻ “thẹn thùng” của nàng trong vòng tay tướng quân Trung Châu đều muốn nhảy cẫng lên!
Không nhiều người biết tin Sí Nhi mất tích, dù sao cũng liên quan đến danh tiết của thiếu nữ -----
Mặc dù trên Đại Mạc không quá coi trọng vấn đề trinh tiết của nữ tử, nhưng dù sao chuyện bị người ta bắt cóc cũng không hay ho gì, không chừng sẽ sinh ra nhiều lời đồn đại, làm hoen ố danh dự của viên minh châu trên Đại Mạc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, nhìn thấy Sí Nhi được Ngụy Viễn Chi đưa về, người trong tộc đều thầm đoán đại tiểu thư đã âm thầm đi chơi với Ngụy đại tướng quân… Tướng quân Trung Châu chưa quen cuộc sống ở đây nên bị lạc đường một lúc, đến khi gặp được tộc nhân mới cùng nhau trở về doanh trại.
Bởi vì vốn xem trọng tướng mạo xứng lứa vừa đôi của đôi thanh niên nam nữ này, suy nghĩ của mọi người trong tộc cũng có thiện ý, Sí Nhi chỉ coi như không biết gì. Vừa về doanh trại đã lặng lẽ trốn đi, mấy ngày liền cũng không ra ngoài gặp ai.
Phụ thân nàng im hơi lặng tiếng đến đây, hỏi nàng xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Sí Nhi liền kể lại chuyện hoàng tử Lâu Lan, về cách nàng làm thế nào thoát khỏi thành cổ mà nàng đã đi qua…
Hắc Viễn Sơn vuốt vuốt râu, cẩn thận quan sát nữ nhi, “Cho nên, thật sự là tướng quân Trung Châu kia đưa con trở về?”
“Vâng.” Sau khi Sí Nhi trở về gần như nằm trên giường không dậy nỗi, nói chuyện cũng yếu ớt.
Hắc Viễn Sơn sợ nữ nhi bị kinh hãi, dọc đường lại chịu khổ, an ủi vài câu, cũng không nói gì thêm.
Phụ thân rời đi, để muội muội Diễm Nhi lại trông coi bên cạnh Sí Nhi.
Nghĩ đến những lời đồn đại thi thoảng lọt vào tai mình, Sí Nhi xấu hổ khi đối mặt với Diễm Nhi… Nhất là nàng ấy lại là muội muội thân thiết nhất với mình từ nhỏ, phát hiện ra trên người nàng có những vết đỏ mập mờ -----
Đó là dấu vết do tăng nhân gần như điên cuồng để lại trên cơ thể nàng, khó mà có thể dễ dàng xóa bỏ vết tích…
Lần này, Sí Nhi thậm chí không còn sức lực để che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro