[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 46
2024-10-30 10:45:40
Rõ ràng là sắc mặt công chúa Trung Châu kia càng khó coi…
“Không phải con của Ngụy Viễn Chi.” Nàng ghé bên tai vị thần Bắc Cảnh này, nhẹ giọng nói, “Tạm thời đừng để Diễm Nhi biết. Đưa ta đến chùa Bàn Nhược hộ quốc…”
Tìm được người rồi nàng sẽ nghĩ cách thẳng thắn với Diễm Nhi. Mà nếu nàng thật sự có thể nhìn thấy người kia thì sẽ thế nào? Xin hắn phụ trách với nàng và con sao?
Nếu không tìm được… Vậy cứ tìm tiếp! Biển người mênh mông, muôn vàn chùa chiền, nếu tạm thời nàng được tự do, không tìm được hắn thì cũng cũng không định về lại đại mạc.
Chỉ có tìm được hắn, nhất định phải tìm được hắn thì trái tim vắng vẻ mấy chục ngày của nàng mới có thể an tâm một chút.
Sí Nhi ở khách điếm đợi một mình cả đêm.
Diễm Nhi mãi vẫn chưa về, có lẽ còn dây dưa với Ngụy Viễn Chi kia… Nàng hẳn nên lo cho muội muội, nhưng với tiếp xúc ngắn ngủi cùng Ngụy Viễn Chi, nàng lại vô thức tin tưởng, dù tướng quân Trung Châu kia có tức giận cũng không đến mức thực sự tổn thương Diễm Nhi. Suy cho cùng, Diễm Nhi cũng từng cứu hắn một mạng… Vì thế, tạm thời để Diễm Nhi đợi bên cạnh hắn cũng không làm nàng lo lắng.
Điều thật sự làm nàng phải suy nghĩ là thành chủ Xích Ninh cuối cùng mang kiều thê trở về khách điếm quấn quýt si mê một đêm, có còn nhớ đã đáp ứng chuyện của nàng hay không?
Nghe hai người sát vách trùng phùng sau cửu biệt, triền miên cả đêm, Sí Nhi đỏ mặt hoảng hốt, thỉnh thoảng không nhịn được khẽ vuốt bụng của mình, âm thầm kinh ngạc công chúa cũng là thai phụ nhỏ yếu, vậy mà có thể tiếp nhận nhu cầu mãnh liệt của nam nhân như vậy ư?
Khó lắm nàng mới ngủ được, sáng sớm hôm sau, cách vách lại có một trận động tĩnh xấu hổ thật lâu. Đợi Sí Nhi đứng dậy sửa sang lại xong hết, cuối cùng tiếng vang mắc cỡ cũng hoàn toàn biến mất.
Đến khi Tu Nham đến gọi nàng dùng bữa, Sí Nhi mới biết vị công chúa kia đã rời đi.
“Ninh thành chủ, có thể giúp ta không…”
Không biết tại sao, nàng lại tự than thở bí mật chưa từng nói ra với nam tử tú mỹ trước mặt này. Có lẽ bởi vì, nhiều năm qua hắn đều là “thần” trong lòng người Bắc Cảnh, có được thần lực độc nhất vô nhị khiến người ta tin phục…
“Đừng vội, cho người vào chùa kia tìm hiểu qua trước đã.” Thành chủ Xích Ninh làm lụng vất vả một đêm lại thần thanh khí sảng, dáng vẻ xuân phong đắc ý, ăn điểm tâm sáng, khá là hào hứng hỏi thăm Sí Nhi, “Vị kia của ngươi, ừm, đại sư sao? Pháp hiệu là gì?”
Từ hắn nói làm mặt Sí Nhi nóng lên, hơi hổ thẹn cúi thấp đầu, “Già Diệp… Hắn nói hắn tên Già Diệp.”
Đến mức nàng vốn không biết đây có phải pháp hiệu của hắn không.
“Khoảng bao nhiêu tuổi?” Ninh Huy Ngọc nhìn vào mắt nàng, có chút đồng tình, “Dáng dấp thế nào?”
“Hơn hai mươi tuổi, hẳn là không quá 25.” Sí Nhi cảm nhận được sự thương hại đến từ thần, nàng không lộ ra thần sắc hối tiếc, trái lại bây giờ quật cường ngẩng đầu lên, “Làn da rất trắng, dáng dấp… Rất đẹp.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, đầu lưỡi vẫn không nhịn được lưu chuyển ý thẹn thùng.
“Ồ?” Thành chủ Xích Ninh cười cười, “Đẹp nhường nào mà có thể làm mỹ nhân đệ nhất đại mạc chúng ta coi trọng hắn như thế?”
“Ha!” Sí Nhi chưa kịp trả lời, Tu Nham chờ cạnh cửa không nhịn được chen vào, “Lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói nam nhân khác đẹp trước mặt chủ nhân đấy…”
“Khụ, lắm miệng.” Ninh Huy Ngọc ho khan một tiếng, đặt chung trà xuống, dặn dò thị vệ bên người mình, “Đã nghe Sí Nhi cô nương nói chưa? Còn không nhanh chạy đi phái người tra?”
Tu Nham nhận lệnh rời đi, để lại Sí Nhi cười cảm kích thành chủ Xích Ninh.
Gương mặt bi thương của mỹ nhân lộ ra nụ cười thê lương mà mong chờ, quả là khiến người phàm động lòng! Cũng may Ninh Huy Ngọc hắn đã quen sống ở thần đàn quán* trên cao, trong lòng đã sớm có một con thần điểu tiểu phượng hoàng, nếu không sẽ thật sự bị khuê nữ của Hắc Viễn Sơn mê mẩn đến thần điên bát đảo cũng nên…
(*) Thần đàn quán: Bàn thờ thần
“Không phải con của Ngụy Viễn Chi.” Nàng ghé bên tai vị thần Bắc Cảnh này, nhẹ giọng nói, “Tạm thời đừng để Diễm Nhi biết. Đưa ta đến chùa Bàn Nhược hộ quốc…”
Tìm được người rồi nàng sẽ nghĩ cách thẳng thắn với Diễm Nhi. Mà nếu nàng thật sự có thể nhìn thấy người kia thì sẽ thế nào? Xin hắn phụ trách với nàng và con sao?
Nếu không tìm được… Vậy cứ tìm tiếp! Biển người mênh mông, muôn vàn chùa chiền, nếu tạm thời nàng được tự do, không tìm được hắn thì cũng cũng không định về lại đại mạc.
Chỉ có tìm được hắn, nhất định phải tìm được hắn thì trái tim vắng vẻ mấy chục ngày của nàng mới có thể an tâm một chút.
Sí Nhi ở khách điếm đợi một mình cả đêm.
Diễm Nhi mãi vẫn chưa về, có lẽ còn dây dưa với Ngụy Viễn Chi kia… Nàng hẳn nên lo cho muội muội, nhưng với tiếp xúc ngắn ngủi cùng Ngụy Viễn Chi, nàng lại vô thức tin tưởng, dù tướng quân Trung Châu kia có tức giận cũng không đến mức thực sự tổn thương Diễm Nhi. Suy cho cùng, Diễm Nhi cũng từng cứu hắn một mạng… Vì thế, tạm thời để Diễm Nhi đợi bên cạnh hắn cũng không làm nàng lo lắng.
Điều thật sự làm nàng phải suy nghĩ là thành chủ Xích Ninh cuối cùng mang kiều thê trở về khách điếm quấn quýt si mê một đêm, có còn nhớ đã đáp ứng chuyện của nàng hay không?
Nghe hai người sát vách trùng phùng sau cửu biệt, triền miên cả đêm, Sí Nhi đỏ mặt hoảng hốt, thỉnh thoảng không nhịn được khẽ vuốt bụng của mình, âm thầm kinh ngạc công chúa cũng là thai phụ nhỏ yếu, vậy mà có thể tiếp nhận nhu cầu mãnh liệt của nam nhân như vậy ư?
Khó lắm nàng mới ngủ được, sáng sớm hôm sau, cách vách lại có một trận động tĩnh xấu hổ thật lâu. Đợi Sí Nhi đứng dậy sửa sang lại xong hết, cuối cùng tiếng vang mắc cỡ cũng hoàn toàn biến mất.
Đến khi Tu Nham đến gọi nàng dùng bữa, Sí Nhi mới biết vị công chúa kia đã rời đi.
“Ninh thành chủ, có thể giúp ta không…”
Không biết tại sao, nàng lại tự than thở bí mật chưa từng nói ra với nam tử tú mỹ trước mặt này. Có lẽ bởi vì, nhiều năm qua hắn đều là “thần” trong lòng người Bắc Cảnh, có được thần lực độc nhất vô nhị khiến người ta tin phục…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng vội, cho người vào chùa kia tìm hiểu qua trước đã.” Thành chủ Xích Ninh làm lụng vất vả một đêm lại thần thanh khí sảng, dáng vẻ xuân phong đắc ý, ăn điểm tâm sáng, khá là hào hứng hỏi thăm Sí Nhi, “Vị kia của ngươi, ừm, đại sư sao? Pháp hiệu là gì?”
Từ hắn nói làm mặt Sí Nhi nóng lên, hơi hổ thẹn cúi thấp đầu, “Già Diệp… Hắn nói hắn tên Già Diệp.”
Đến mức nàng vốn không biết đây có phải pháp hiệu của hắn không.
“Khoảng bao nhiêu tuổi?” Ninh Huy Ngọc nhìn vào mắt nàng, có chút đồng tình, “Dáng dấp thế nào?”
“Hơn hai mươi tuổi, hẳn là không quá 25.” Sí Nhi cảm nhận được sự thương hại đến từ thần, nàng không lộ ra thần sắc hối tiếc, trái lại bây giờ quật cường ngẩng đầu lên, “Làn da rất trắng, dáng dấp… Rất đẹp.”
Nói xong hai chữ cuối cùng, đầu lưỡi vẫn không nhịn được lưu chuyển ý thẹn thùng.
“Ồ?” Thành chủ Xích Ninh cười cười, “Đẹp nhường nào mà có thể làm mỹ nhân đệ nhất đại mạc chúng ta coi trọng hắn như thế?”
“Ha!” Sí Nhi chưa kịp trả lời, Tu Nham chờ cạnh cửa không nhịn được chen vào, “Lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói nam nhân khác đẹp trước mặt chủ nhân đấy…”
“Khụ, lắm miệng.” Ninh Huy Ngọc ho khan một tiếng, đặt chung trà xuống, dặn dò thị vệ bên người mình, “Đã nghe Sí Nhi cô nương nói chưa? Còn không nhanh chạy đi phái người tra?”
Tu Nham nhận lệnh rời đi, để lại Sí Nhi cười cảm kích thành chủ Xích Ninh.
Gương mặt bi thương của mỹ nhân lộ ra nụ cười thê lương mà mong chờ, quả là khiến người phàm động lòng! Cũng may Ninh Huy Ngọc hắn đã quen sống ở thần đàn quán* trên cao, trong lòng đã sớm có một con thần điểu tiểu phượng hoàng, nếu không sẽ thật sự bị khuê nữ của Hắc Viễn Sơn mê mẩn đến thần điên bát đảo cũng nên…
(*) Thần đàn quán: Bàn thờ thần
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro