[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 47
2024-10-30 10:45:40
***
Tin tức truyền về, xác thực chùa Bàn Nhược hộ quốc có vị pháp sư Già Diệp, nhưng địa vị hắn được tôn sùng, người tìm hiểu chờ thời cơ đã lâu vẫn không thấy được chân dung.
Lần này, Sí Nhi không biết nên vui hay buồn. Già Diệp này, thật sự là Già Diệp kia sao?
Không chỉ nàng lo lắng sốt ruột, thành chủ Xích Ninh buổi sáng còn vui mừng ra mặt, mà buổi đêm tiểu phượng hoàng không thấy đến đúng hẹn nên sắc mặt không quá đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Tu Nham chờ ngoài hoàng cung cả đêm chạy về khách điếm, báo cáo hành tung công chúa Trung Châu —— trời còn tảng sáng Phượng U Dạ đã lên xe ngựa, đi đến chùa Bàn Nhược hộ quốc!
Vị trưởng công chúa này hồi triều, lại có chút qua lại thân mật với Ngụy gia nhà mẫu thân, đi cùng lão thái thái Ngụy Phủ và các nữ quyến khác đến chùa dâng hương cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Nhưng mà nghĩ đến Ngụy Viễn Chi… thành chủ Xích Ninh nào có thể nghỉ một khắc, lập tức đứng dậy, đúng lúc mang theo Sí Nhi đến chùa Bàn Nhược hộ quốc kia!
Khi mấy người đến đại chùa đệ nhất Trung Châu, xe ngựa Ngụy phủ và xa phu, hộ vệ, rộn ràng nhốn nhám chiếm hết đường nhỏ u tĩnh trong núi. Có một vài ám vệ lặng lẽ vây quanh gần chùa, âm thầm bảo hộ đám nữ quyến này an toàn.
Chùa Hộ Quốc đã quen chiến trận này, cửa chùa đóng chặt, không dễ mở ra cho người khác.
Không biết thành chủ Xích Ninh kia nói gì với tăng nhân đứng cửa, đối phương lập tức mở cửa cho hắn vào, Sí Nhi đi phía sau cũng được vào cùng.
Tăng nhân tiếp khách đưa họ tới một chỗ trong viện liền tự rời đi. Mơ hồ nghe thấy âm thanh trò chuyện của đông đảo nữ tử ở viện sát vách, Sí Nhi nghĩ thầm, hẳn là vị thành chủ đại nhân này tìm được người muốn tìm rồi.
“Sí Nhi cô nương, Ninh mỗ…” Thành chủ đại nhân đợi thê tử một ngày một đêm hiển nhiên sắc mặt không đẹp nổi, lại vẫn miễn cưỡng lên tiếng chào Sí Nhi.
“Xin Ninh thành chủ cứ tự nhiên.” Sí Nhi nhanh chóng trấn an hắn, “Ta muốn tự mình đi dạo chỗ này một chút.”
Nghĩ hắn đưa mình thoát khỏi sự giam cầm của phụ thân, lại giúp mình tìm hiểu tin tức, còn đưa nàng vào chùa cổ thủ vệ nghiêm ngặt này, trong lòng nàng không khỏi nổi lên gợn sóng cảm kích, khom lưng hành lễ, cười lễ phép với thành chủ Xích Ninh.
Chân trước Ninh Huy Ngọc vừa đi, Sí Nhi bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, tràn ngập một loại cảm giác khủng hoảng từng quen biết, khiến tim nàng chợt đập chậm lại!
Là ai…
Sí Nhi quay đầu lại, chỉ thấy một chú tiểu nhỏ chạy qua, thấy nàng còn ngại ngùng gật đầu chào hỏi.
Hơi thở đáng sợ như đã từng quen biết vừa rồi, thật sự là ảo giác của nàng sao?
Sí Nhi tĩnh tâm một chút, ra cửa sân, thấy bốn phía yên tĩnh, ngoài tăng nhân cúi đầu quét lá rụng cũng có vài cư sĩ* khoan thai tản bộ tự nhiên trong sân vắng, dường như không có ai chú ý đến sự tồn tại của nàng.
(*) Cư sĩ: người tu tại gia.
Vậy thì tốt quá!
Nàng không khỏi bước nhanh hơn, đi qua từng sân viện, chỉ cần nơi có tiếng người là sẽ lặng lẽ lại gần xem.
Không có, không có… Tại sao…
Từng cái đầu trọc sáng bóng, một thân áo cà sa mộc mạc, từng lời Phật kê* nàng nghe không hiểu, nhưng lại không có Già Diệp của nàng.
(*) Kê: Lời hát trong kinh Phật.
Cuối cùng, nàng cũng không biết mình đi đến đâu, từng tòa kiến trúc xưa cổ kính trước mắt làm Sí Nhi không phân biệt rõ màu sắc và từng cây thanh tùng cứng cáp vào mùa đông vẫn xanh tươi, nàng im lặng rơi lệ.
Ngoài lần đó phụ thân nói muốn xóa sạch đứa bé trong bụng nàng thì nàng chưa từng khóc kể từ khi chia xa hắn.
Vậy mà giờ này phút này, nước mắt tuyệt vọng chảy dọc gò má gầy gò của thiếu nữ xuống dưới, im hơi lặng tiếng lăn xuống phiến đá dưới chân nàng, rơi xuống trong bụi cỏ xung quanh, lập tức biến mất không thấy nữa.
“Buồn cái gì?” Thanh âm thanh lãnh vô cảm của nam tử đột nhiên truyền đến, “Vì Ngụy tướng quân của nàng không cần nàng hay là vì vị công tử tóc bạc kia cũng đi tìm cô gái khác?”
“…” Nước mắt Sí Nhi trên mặt ngừng chảy, nàng xoay người quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong mộng của mình.
“Già, Già Diệp…”
Nàng ngẩn ra rất lâu mới phản ứng lại, giọng nói run rẩy, khẽ lẩm bẩm tên hắn.
Đối phương đứng dưới một cây thanh tùng, nhìn từ xa cũng thấy dáng người thẳng tắp, khí độ siêu phàm. Chỉ nghe hắn lại nhàn nhạt lên tiếng: “Đến đây.”
Chân Sí Nhi như bị gắn hình nộm bị gắn kíp nổ, tự phát tự động, đi về phía hắn.
Tin tức truyền về, xác thực chùa Bàn Nhược hộ quốc có vị pháp sư Già Diệp, nhưng địa vị hắn được tôn sùng, người tìm hiểu chờ thời cơ đã lâu vẫn không thấy được chân dung.
Lần này, Sí Nhi không biết nên vui hay buồn. Già Diệp này, thật sự là Già Diệp kia sao?
Không chỉ nàng lo lắng sốt ruột, thành chủ Xích Ninh buổi sáng còn vui mừng ra mặt, mà buổi đêm tiểu phượng hoàng không thấy đến đúng hẹn nên sắc mặt không quá đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Tu Nham chờ ngoài hoàng cung cả đêm chạy về khách điếm, báo cáo hành tung công chúa Trung Châu —— trời còn tảng sáng Phượng U Dạ đã lên xe ngựa, đi đến chùa Bàn Nhược hộ quốc!
Vị trưởng công chúa này hồi triều, lại có chút qua lại thân mật với Ngụy gia nhà mẫu thân, đi cùng lão thái thái Ngụy Phủ và các nữ quyến khác đến chùa dâng hương cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Nhưng mà nghĩ đến Ngụy Viễn Chi… thành chủ Xích Ninh nào có thể nghỉ một khắc, lập tức đứng dậy, đúng lúc mang theo Sí Nhi đến chùa Bàn Nhược hộ quốc kia!
Khi mấy người đến đại chùa đệ nhất Trung Châu, xe ngựa Ngụy phủ và xa phu, hộ vệ, rộn ràng nhốn nhám chiếm hết đường nhỏ u tĩnh trong núi. Có một vài ám vệ lặng lẽ vây quanh gần chùa, âm thầm bảo hộ đám nữ quyến này an toàn.
Chùa Hộ Quốc đã quen chiến trận này, cửa chùa đóng chặt, không dễ mở ra cho người khác.
Không biết thành chủ Xích Ninh kia nói gì với tăng nhân đứng cửa, đối phương lập tức mở cửa cho hắn vào, Sí Nhi đi phía sau cũng được vào cùng.
Tăng nhân tiếp khách đưa họ tới một chỗ trong viện liền tự rời đi. Mơ hồ nghe thấy âm thanh trò chuyện của đông đảo nữ tử ở viện sát vách, Sí Nhi nghĩ thầm, hẳn là vị thành chủ đại nhân này tìm được người muốn tìm rồi.
“Sí Nhi cô nương, Ninh mỗ…” Thành chủ đại nhân đợi thê tử một ngày một đêm hiển nhiên sắc mặt không đẹp nổi, lại vẫn miễn cưỡng lên tiếng chào Sí Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin Ninh thành chủ cứ tự nhiên.” Sí Nhi nhanh chóng trấn an hắn, “Ta muốn tự mình đi dạo chỗ này một chút.”
Nghĩ hắn đưa mình thoát khỏi sự giam cầm của phụ thân, lại giúp mình tìm hiểu tin tức, còn đưa nàng vào chùa cổ thủ vệ nghiêm ngặt này, trong lòng nàng không khỏi nổi lên gợn sóng cảm kích, khom lưng hành lễ, cười lễ phép với thành chủ Xích Ninh.
Chân trước Ninh Huy Ngọc vừa đi, Sí Nhi bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, tràn ngập một loại cảm giác khủng hoảng từng quen biết, khiến tim nàng chợt đập chậm lại!
Là ai…
Sí Nhi quay đầu lại, chỉ thấy một chú tiểu nhỏ chạy qua, thấy nàng còn ngại ngùng gật đầu chào hỏi.
Hơi thở đáng sợ như đã từng quen biết vừa rồi, thật sự là ảo giác của nàng sao?
Sí Nhi tĩnh tâm một chút, ra cửa sân, thấy bốn phía yên tĩnh, ngoài tăng nhân cúi đầu quét lá rụng cũng có vài cư sĩ* khoan thai tản bộ tự nhiên trong sân vắng, dường như không có ai chú ý đến sự tồn tại của nàng.
(*) Cư sĩ: người tu tại gia.
Vậy thì tốt quá!
Nàng không khỏi bước nhanh hơn, đi qua từng sân viện, chỉ cần nơi có tiếng người là sẽ lặng lẽ lại gần xem.
Không có, không có… Tại sao…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng cái đầu trọc sáng bóng, một thân áo cà sa mộc mạc, từng lời Phật kê* nàng nghe không hiểu, nhưng lại không có Già Diệp của nàng.
(*) Kê: Lời hát trong kinh Phật.
Cuối cùng, nàng cũng không biết mình đi đến đâu, từng tòa kiến trúc xưa cổ kính trước mắt làm Sí Nhi không phân biệt rõ màu sắc và từng cây thanh tùng cứng cáp vào mùa đông vẫn xanh tươi, nàng im lặng rơi lệ.
Ngoài lần đó phụ thân nói muốn xóa sạch đứa bé trong bụng nàng thì nàng chưa từng khóc kể từ khi chia xa hắn.
Vậy mà giờ này phút này, nước mắt tuyệt vọng chảy dọc gò má gầy gò của thiếu nữ xuống dưới, im hơi lặng tiếng lăn xuống phiến đá dưới chân nàng, rơi xuống trong bụi cỏ xung quanh, lập tức biến mất không thấy nữa.
“Buồn cái gì?” Thanh âm thanh lãnh vô cảm của nam tử đột nhiên truyền đến, “Vì Ngụy tướng quân của nàng không cần nàng hay là vì vị công tử tóc bạc kia cũng đi tìm cô gái khác?”
“…” Nước mắt Sí Nhi trên mặt ngừng chảy, nàng xoay người quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong mộng của mình.
“Già, Già Diệp…”
Nàng ngẩn ra rất lâu mới phản ứng lại, giọng nói run rẩy, khẽ lẩm bẩm tên hắn.
Đối phương đứng dưới một cây thanh tùng, nhìn từ xa cũng thấy dáng người thẳng tắp, khí độ siêu phàm. Chỉ nghe hắn lại nhàn nhạt lên tiếng: “Đến đây.”
Chân Sí Nhi như bị gắn hình nộm bị gắn kíp nổ, tự phát tự động, đi về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro