[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 49
2024-10-30 10:45:40
Cảnh tượng phụ thân sai người kéo nàng đi rót thuốc bỗng dưng hiện lên trước mắt… Ngay cả người thân thương nàng nhất còn vô tình như vậy, tăng nhân này chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận hài tử lặng lẽ lớn lên trong bụng nàng ư?
Cảnh tượng ngày đó tăng nhân xâm nhập vào trướng bóp cổ nàng chợt lóe lên, cảm giác hít thở không thông lúc ấy còn trong cổ họng, lại nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Già Diệp lúc này, cả người Sí Nhi như rơi vào hầm băng, cuối cùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta và muội muội có việc đến Trung Châu, trùng hợp đi qua đây…”
Có lẽ là bản năng của mẫu thân làm nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai nữa.
Một câu “trùng hợp” của nàng dường như cũng không làm tăng nhân buông lỏng “cảnh giác”. Hắn vẫn đánh giá nàng thật kỹ, như muốn tìm ra dấu vết nói dối trên mặt nàng.
Thật lâu sau mới nghe tăng nhân Già Diệp cười lạnh nói: “Có việc? Gia quyến Ngụy phủ đều ở đây, nàng muốn thỉnh an bà bà (mẹ chồng) tương lai hay nãi nãi trước thời hạn?”
“Chàng nói gì?”
Sí Nhi ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng gian ác của tăng nhân sấn tới, phủ bên tai nàng, khẽ hừ nói ——
“Ta nói sai à? Không phải vì tiếp cận Ngụy gia thì vì… công tử tóc trắng tuấn tú kia ư? Hắn là ai, nàng đi cùng hắn à?”
Hắn liên tiếp đặt câu hỏi khiến Sí Nhi nhất thời không biết trả lời từ đâu. Nàng lặng im chốc lát mới cẩn thận chui khỏi khuỷu tay hắn, lùi lại hai bước, cân nhắc từng câu chữ đáp: “Ta không biết gia quyến Ngụy phủ ở đây, cũng không có bất cứ liên quan gì đến Ngụy tướng quân.”
“Phải không, khéo vậy à?” Già Diệp ngồi dậy, nhìn thiếu nữ nhỏ bé rõ ràng run bần bật lại vẫn ra vẻ trấn định, “Không liên quan đến Ngụy gia, vậy nam thí chủ đưa nàng vào thì sao, đó là ai?”
Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo và chất vấn của hắn, lòng Sí Nhi dâng lên một cảm giác khủng hoảng khó nói lên lời, có thể so với giây phút bị phụ thân vạch trần bí mật nàng thất thân.
“Không muốn nói?” Tăng nhân Già Diệp hiếm khi hỏi lại, nhìn bộ dáng thiếu nữ trước mắt hồn bay phách lạc như ẩn giấu vô số tâm sự, không còn ‘nhiệt tình’ với hắn như lúc đầu.
Hắn đâu biết rằng tâm sự dày đặc của Sí Nhi đều do hắn mà ra, chỉ nghĩ không biết sau khi thiếu nữ trước mắt tình cờ gặp gỡ hắn thì hơn một tháng qua lại ‘tình cờ gặp gỡ’ bao nhiêu nam tử nữa —— có phải nàng dùng đôi mắt mỹ lệ không hạt bụi kia và thân thể lả lướt hấp dẫn mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi không…
Hắn nghĩ vậy, đôi mắt đen nhánh giận tái đi, như gió lốc ập đến trước cảng, thủy triều gợn sóng!
“Hắn là thành chủ Xích Ninh, được người Bắc Cảnh tôn sùng là thần.” Sí Nhi không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nhìn mũi giày mình.
Già Diệp im lặng chốc lát như đang kiểm chứng tính chân thật trong lời nói của nữ hài, hắn nhanh chóng tìm được tin tức trong đầu về người này: “Ninh Huy Ngọc thành chủ Xích Ninh, nhiều năm qua tộc Hắc Vũ nghe lệnh người này…”
Tộc trưởng tộc Hắc Vũ dã tâm bừng bừng, dụng tâm rõ ràng muốn lợi dụng nữ nhi để mượn sức Ngụy gia Trung Châu. Hiện giờ lại bắt nữ nhi đi theo bên người thành chủ Xích Ninh, đây là mục tiêu sắc dụ tiếp theo của các nàng?
"Hắn đã có thê tử rồi." Mặc dù Già Diệp không hỏi thế sự nhưng ở chùa Bàn Nhược này lâu năm, hắn vẫn biết rõ nhân vật trọng yếu ở Trung Châu, huống hồ hắn đã từng gặp ai sẽ không quên, lại đi khắp trời nam đất bắc, cố ý vô tình cũng có nhiều tin tức lộn xộn trong đầu.
“Ừm…” Mới đầu Sí Nhi còn hơi không hiểu, rõ ràng một người lạnh như băng sương, sao có thể cảm thấy hứng thú với chuyện người khác có thê tử hay không?
Nhưng mà nàng nhanh chóng phản ứng lại —— hắn đang lo lắng nàng quyến rũ người có vợ, đến lúc đó lại phiền hắn đến ‘bắt yêu’ sao?
“Ta biết mà, hắn đến đây tìm thê tử hắn đó.” Giọng điệu Sí Nhi nhẹ nhàng bay bổng, có chút bất lực.
“Nếu đã biết, vì sao…” Vì sao còn làm điệu làm bộ với người kia?
Lời đã đến miệng, may mà hắn nuốt vào lại.
Cảnh tượng ngày đó tăng nhân xâm nhập vào trướng bóp cổ nàng chợt lóe lên, cảm giác hít thở không thông lúc ấy còn trong cổ họng, lại nhìn dáng vẻ lạnh như băng của Già Diệp lúc này, cả người Sí Nhi như rơi vào hầm băng, cuối cùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta và muội muội có việc đến Trung Châu, trùng hợp đi qua đây…”
Có lẽ là bản năng của mẫu thân làm nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai nữa.
Một câu “trùng hợp” của nàng dường như cũng không làm tăng nhân buông lỏng “cảnh giác”. Hắn vẫn đánh giá nàng thật kỹ, như muốn tìm ra dấu vết nói dối trên mặt nàng.
Thật lâu sau mới nghe tăng nhân Già Diệp cười lạnh nói: “Có việc? Gia quyến Ngụy phủ đều ở đây, nàng muốn thỉnh an bà bà (mẹ chồng) tương lai hay nãi nãi trước thời hạn?”
“Chàng nói gì?”
Sí Nhi ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng gian ác của tăng nhân sấn tới, phủ bên tai nàng, khẽ hừ nói ——
“Ta nói sai à? Không phải vì tiếp cận Ngụy gia thì vì… công tử tóc trắng tuấn tú kia ư? Hắn là ai, nàng đi cùng hắn à?”
Hắn liên tiếp đặt câu hỏi khiến Sí Nhi nhất thời không biết trả lời từ đâu. Nàng lặng im chốc lát mới cẩn thận chui khỏi khuỷu tay hắn, lùi lại hai bước, cân nhắc từng câu chữ đáp: “Ta không biết gia quyến Ngụy phủ ở đây, cũng không có bất cứ liên quan gì đến Ngụy tướng quân.”
“Phải không, khéo vậy à?” Già Diệp ngồi dậy, nhìn thiếu nữ nhỏ bé rõ ràng run bần bật lại vẫn ra vẻ trấn định, “Không liên quan đến Ngụy gia, vậy nam thí chủ đưa nàng vào thì sao, đó là ai?”
Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo và chất vấn của hắn, lòng Sí Nhi dâng lên một cảm giác khủng hoảng khó nói lên lời, có thể so với giây phút bị phụ thân vạch trần bí mật nàng thất thân.
“Không muốn nói?” Tăng nhân Già Diệp hiếm khi hỏi lại, nhìn bộ dáng thiếu nữ trước mắt hồn bay phách lạc như ẩn giấu vô số tâm sự, không còn ‘nhiệt tình’ với hắn như lúc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đâu biết rằng tâm sự dày đặc của Sí Nhi đều do hắn mà ra, chỉ nghĩ không biết sau khi thiếu nữ trước mắt tình cờ gặp gỡ hắn thì hơn một tháng qua lại ‘tình cờ gặp gỡ’ bao nhiêu nam tử nữa —— có phải nàng dùng đôi mắt mỹ lệ không hạt bụi kia và thân thể lả lướt hấp dẫn mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi không…
Hắn nghĩ vậy, đôi mắt đen nhánh giận tái đi, như gió lốc ập đến trước cảng, thủy triều gợn sóng!
“Hắn là thành chủ Xích Ninh, được người Bắc Cảnh tôn sùng là thần.” Sí Nhi không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nhìn mũi giày mình.
Già Diệp im lặng chốc lát như đang kiểm chứng tính chân thật trong lời nói của nữ hài, hắn nhanh chóng tìm được tin tức trong đầu về người này: “Ninh Huy Ngọc thành chủ Xích Ninh, nhiều năm qua tộc Hắc Vũ nghe lệnh người này…”
Tộc trưởng tộc Hắc Vũ dã tâm bừng bừng, dụng tâm rõ ràng muốn lợi dụng nữ nhi để mượn sức Ngụy gia Trung Châu. Hiện giờ lại bắt nữ nhi đi theo bên người thành chủ Xích Ninh, đây là mục tiêu sắc dụ tiếp theo của các nàng?
"Hắn đã có thê tử rồi." Mặc dù Già Diệp không hỏi thế sự nhưng ở chùa Bàn Nhược này lâu năm, hắn vẫn biết rõ nhân vật trọng yếu ở Trung Châu, huống hồ hắn đã từng gặp ai sẽ không quên, lại đi khắp trời nam đất bắc, cố ý vô tình cũng có nhiều tin tức lộn xộn trong đầu.
“Ừm…” Mới đầu Sí Nhi còn hơi không hiểu, rõ ràng một người lạnh như băng sương, sao có thể cảm thấy hứng thú với chuyện người khác có thê tử hay không?
Nhưng mà nàng nhanh chóng phản ứng lại —— hắn đang lo lắng nàng quyến rũ người có vợ, đến lúc đó lại phiền hắn đến ‘bắt yêu’ sao?
“Ta biết mà, hắn đến đây tìm thê tử hắn đó.” Giọng điệu Sí Nhi nhẹ nhàng bay bổng, có chút bất lực.
“Nếu đã biết, vì sao…” Vì sao còn làm điệu làm bộ với người kia?
Lời đã đến miệng, may mà hắn nuốt vào lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro