[Cao H] Thánh Tăng Xin Dừng Chân
Chương 50
2024-10-30 10:45:40
Tăng nhân mất tự nhiên ho một tiếng —— đáy lòng hắn tụng kinh Phật, trấn an từng đợt lệ khí như đã từng quen thuộc và sự ghen tuông trong nội tâm xuống… Người kia không chỉ có địa vị cao, giơ tay nhấc chân đều phong nhã, trời sinh tiên dung ngọc mạo khiến mọi nữ tử người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cũng không có gì đáng trách.
Hắn tự trấn an như vậy lại làm sự ghen tuông trong lòng nặng hơn. Ánh mắt tối sầm, khi hắn còn chưa tự phát hiện nó đã toát ra vẻ ghen tỵ không che giấu nổi.
“Già Diệp, chàng ở đây đã bao lâu rồi?” Không đợi tăng nhân có hành động gì, thiếu nữ trước mắt ngẩng đầu lên cười với hắn —— có thể thấy nàng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nên đổi câu chuyện khác hỏi hắn. Nụ cười nhạt kia làm gương mặt vốn mỹ lệ kiều nghiên càng nở rộ như đóa hoa non mềm tươi đẹp, thấm vào ruột gan.
“… Bảy năm.” Hắn nhìn khuôn mặt cười nghiêng nước nghiêng thành kia, nhất thời bừng tỉnh.
“Bảy năm? Người nhà chàng đâu, tại sao lúc trước lại đưa chàng vào chùa tu hành?” Thiếu nữ mỹ lệ rõ ràng vẫn giấu giếm tâm sự lại hỏi hắn như một đứa trẻ ngây thơ, dường như vô tình tìm hiểu thân thế hắn.
Hiển nhiên Già Diệp cũng không bằng lòng nói về lai lịch của mình, hắn tránh ánh mắt chờ mong của Sí Nhi, nhìn bầu trời ngoài song cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
Thấy hắn lại im lặng, Sí Nhi lầm bẩm lầu bầu: “Bảy năm trước ta chín tuổi, lúc đó mẫu thân đã qua đời… Ta đau lòng rất lâu nhưng ta đã đồng ý với nương phải kiên cường, chăm sóc muội muội thật tốt, không để phụ thân lo lắng. Tuy nương không còn nữa, nhiều chuyện không có ai hỗ trợ làm nhưng tóm lại không giống nhau, cho nên ta tự mình giặt quần áo, nhóm lửa nấu cơm, bện bím tóc cho muội muội, làm áo lông cho ca ca…”
Từng câu từng chữ chia sẻ về quá trình trưởng thành của Sí Nhi.
“Diễm Nhi rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn ta, nhưng muội ấy thích cưỡi ngựa bắn tên, không hề thua kém nam hài tử…”
“Ca ca lớn hơn ta năm tuổi, huynh ấy là niềm kiêu ngạo của phụ thân, cũng rất được các cô nương yêu thích đó… À, huynh ấy tên là Tấn Dương… Phụ thân ta tên Hắc Viễn Sơn… Tộc Hắc Vũ chúng ta, nam họ Hắc, nữ hài họ Vũ, có phải rất thú vị không?”
…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thiếu nữ mỹ lệ lải nhải nói rất nhiều chuyện của chính nàng và người nhà.
Tăng nhân vẫn luôn trầm tư không biết có nghe vào không ——
Già Diệp chỉ lạnh lùng đứng đó, để mặc thiếu nữ ngồi trên ghế tùy ý quơ hai gót sen, thản nhiên nói những đề tài chẳng hề liên quan đến hắn một chút nào…
Đến cuối cùng, hình như Sí Nhi đã nói xong hết rồi mới đứng dậy, nhìn tăng nhân đang im lặng.
“Chàng tên là Già Diệp, là tăng nhân chùa Bàn Nhược hộ quốc…” Đôi mắt trong veo của Sí Nhi phản chiếu hình dáng tuấn mỹ của tăng nhân, “Trừ cái đó ra, chàng còn có gì có thể nói cho ta không?”
“…” Khóe môi mỏng tuyệt đẹp của tăng nhân hơi giật giật nhưng không phát ra âm thanh.
“Ít ra có thể nói tuổi cho ta chứ?” Thiếu nữ ôn nhu cầu xin.
Già Diệp hơi do dự, cuối cùng mở miệng: "Hai mươi tư."
“Ồ, không khác dự đoán của ta cho lắm…” Sí Nhi cười khẽ, không tự giác đặt nhẹ tay trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, “Vậy ta đi về trước.”
Nụ cười kia rất nhạt lại khiến tăng nhân rùng mình, như bỗng dưng như bị chích.
Có lẽ nàng hiểu những ham muốn xa hoa trong nội tâm mình phi thực tế như thế nào, vì sợ rằng giây phút sau khi giấc mơ tan vỡ nàng sẽ không nhịn được đau khóc thành tiếng, Sí Nhi gượng cười lên tinh thần, duy trì nụ cười trên mặt, xoay người đi ra ngoài gác mái.
Ít ra nàng đã biết hắn ở đâu, nếu sau này hài tử hỏi, nàng cũng không đến mức không trả lời được nơi phụ thân ở…
“Vũ Sí Nhi.”
Tay Sí Nhi vừa chạm đến cửa gác mái, tiếng gọi hờ hững mà lạnh lùng như tên băng đóng nàng đứng im tại chỗ.
“Trở về?” Hắn đi từng bước về phía nàng, không gian vốn nhỏ hẹp, chỉ trong một nháy mắt, Già Diệp kéo nữ hài như xách con gà nhỏ, hơi vội vã đặt nàng lên cái bàn duy nhất trong gác mái, “Trở về quyến rũ mục tiêu kế tiếp?”
Hắn tự trấn an như vậy lại làm sự ghen tuông trong lòng nặng hơn. Ánh mắt tối sầm, khi hắn còn chưa tự phát hiện nó đã toát ra vẻ ghen tỵ không che giấu nổi.
“Già Diệp, chàng ở đây đã bao lâu rồi?” Không đợi tăng nhân có hành động gì, thiếu nữ trước mắt ngẩng đầu lên cười với hắn —— có thể thấy nàng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nên đổi câu chuyện khác hỏi hắn. Nụ cười nhạt kia làm gương mặt vốn mỹ lệ kiều nghiên càng nở rộ như đóa hoa non mềm tươi đẹp, thấm vào ruột gan.
“… Bảy năm.” Hắn nhìn khuôn mặt cười nghiêng nước nghiêng thành kia, nhất thời bừng tỉnh.
“Bảy năm? Người nhà chàng đâu, tại sao lúc trước lại đưa chàng vào chùa tu hành?” Thiếu nữ mỹ lệ rõ ràng vẫn giấu giếm tâm sự lại hỏi hắn như một đứa trẻ ngây thơ, dường như vô tình tìm hiểu thân thế hắn.
Hiển nhiên Già Diệp cũng không bằng lòng nói về lai lịch của mình, hắn tránh ánh mắt chờ mong của Sí Nhi, nhìn bầu trời ngoài song cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
Thấy hắn lại im lặng, Sí Nhi lầm bẩm lầu bầu: “Bảy năm trước ta chín tuổi, lúc đó mẫu thân đã qua đời… Ta đau lòng rất lâu nhưng ta đã đồng ý với nương phải kiên cường, chăm sóc muội muội thật tốt, không để phụ thân lo lắng. Tuy nương không còn nữa, nhiều chuyện không có ai hỗ trợ làm nhưng tóm lại không giống nhau, cho nên ta tự mình giặt quần áo, nhóm lửa nấu cơm, bện bím tóc cho muội muội, làm áo lông cho ca ca…”
Từng câu từng chữ chia sẻ về quá trình trưởng thành của Sí Nhi.
“Diễm Nhi rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn ta, nhưng muội ấy thích cưỡi ngựa bắn tên, không hề thua kém nam hài tử…”
“Ca ca lớn hơn ta năm tuổi, huynh ấy là niềm kiêu ngạo của phụ thân, cũng rất được các cô nương yêu thích đó… À, huynh ấy tên là Tấn Dương… Phụ thân ta tên Hắc Viễn Sơn… Tộc Hắc Vũ chúng ta, nam họ Hắc, nữ hài họ Vũ, có phải rất thú vị không?”
…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thiếu nữ mỹ lệ lải nhải nói rất nhiều chuyện của chính nàng và người nhà.
Tăng nhân vẫn luôn trầm tư không biết có nghe vào không ——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Già Diệp chỉ lạnh lùng đứng đó, để mặc thiếu nữ ngồi trên ghế tùy ý quơ hai gót sen, thản nhiên nói những đề tài chẳng hề liên quan đến hắn một chút nào…
Đến cuối cùng, hình như Sí Nhi đã nói xong hết rồi mới đứng dậy, nhìn tăng nhân đang im lặng.
“Chàng tên là Già Diệp, là tăng nhân chùa Bàn Nhược hộ quốc…” Đôi mắt trong veo của Sí Nhi phản chiếu hình dáng tuấn mỹ của tăng nhân, “Trừ cái đó ra, chàng còn có gì có thể nói cho ta không?”
“…” Khóe môi mỏng tuyệt đẹp của tăng nhân hơi giật giật nhưng không phát ra âm thanh.
“Ít ra có thể nói tuổi cho ta chứ?” Thiếu nữ ôn nhu cầu xin.
Già Diệp hơi do dự, cuối cùng mở miệng: "Hai mươi tư."
“Ồ, không khác dự đoán của ta cho lắm…” Sí Nhi cười khẽ, không tự giác đặt nhẹ tay trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, “Vậy ta đi về trước.”
Nụ cười kia rất nhạt lại khiến tăng nhân rùng mình, như bỗng dưng như bị chích.
Có lẽ nàng hiểu những ham muốn xa hoa trong nội tâm mình phi thực tế như thế nào, vì sợ rằng giây phút sau khi giấc mơ tan vỡ nàng sẽ không nhịn được đau khóc thành tiếng, Sí Nhi gượng cười lên tinh thần, duy trì nụ cười trên mặt, xoay người đi ra ngoài gác mái.
Ít ra nàng đã biết hắn ở đâu, nếu sau này hài tử hỏi, nàng cũng không đến mức không trả lời được nơi phụ thân ở…
“Vũ Sí Nhi.”
Tay Sí Nhi vừa chạm đến cửa gác mái, tiếng gọi hờ hững mà lạnh lùng như tên băng đóng nàng đứng im tại chỗ.
“Trở về?” Hắn đi từng bước về phía nàng, không gian vốn nhỏ hẹp, chỉ trong một nháy mắt, Già Diệp kéo nữ hài như xách con gà nhỏ, hơi vội vã đặt nàng lên cái bàn duy nhất trong gác mái, “Trở về quyến rũ mục tiêu kế tiếp?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro