Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Chương 38
Hứa Đa Nhục
2024-08-26 13:54:47
Hứa Dao cũng không biết liệu Diệp Linh Vũ có nghe thấy tiếng hét của cô hay không, nhưng trong tình huống này thì cô gần như không thể nào chạy thoát được, ngoài Diệp Linh Vũ ra thì không còn biết phải trông cậy vào ai nữa. Cô đã bị tên cầm thú Khương Phạn kia cưỡng hiếp nhiều lần, bây giờ cứ nghĩ đến chuyện đó là cô lại cảm thấy buồn nôn, nếu như lại bị tên đàn ông béo ú kia cưỡng hiếp nữa thì cô chắc chắn sẽ phát điên mất. Thế là Hứa Dao chỉ có thể liều mạng gọi tên Diệp Linh Vũ.
“Hét cái gì mà hét? Dương vật đã đút vào đâu? Chờ ông đây đút dương vật vào rồi thì mày mới hét chứ?” Ngũ gia nói xong thì sốt ruột cởi cúc quần ra, lôi dương vật đã cương cứng của mình ra ngoài, nhào về phía Hứa Dao lúc này đang bị đè cứng trên đầu xe. Anh ta giật quần lót của cô xuống, banh hai chân cô ra, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo. Đúng lúc này, một nắm đấm nặng nề giáng xuống mặt anh ta.
“Mẹ kiếp!” Ngũ gia một tay giữ chặt quần, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lảo đảo lùi về sau hai bước. Côn thịt to lớn giữa hai chân, bởi vì đột nhiên gặp phải cảnh tượng này mà nhanh chóng mềm nhũn xuống.
“Mẹ kiếp, lại dám đánh ông đây...” Đôi mắt của Ngũ gia tràn đầy lửa hận, hai mắt dữ tợn nhìn về người vừa mới ra đòn đánh mình. Anh ta đang định gọi đàn em xử lý đối phương thì lại phát hiện mấy tên đàn em đang khống chế Hứa Dao đã bị đánh nằm lăn trên mặt đất rồi.
“Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, không muốn sống nữa đúng không?” Diệp Linh Vũ ôm lấy Hứa Dao bị dọa đến mức sắc mặt trắng như tờ giấy vào lòng, ánh mắt sắc bén lướt qua nhóm người Ngũ gia.
Hứa Dao ngẩng đầu lên, ánh sáng mềm mại uể oải buông xuống, cô nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Diệp Linh Vũ, cảm nhận được khí tức trên người anh ta khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra, đàn anh Diệp Linh Vũ dịu dàng thanh nhã, ấm áp hào hoa lại có khí thế mạnh như vậy, thân thủ cũng tốt như thế.
“Thằng ranh con miệng còn hôi nữa này từ đâu chui ra đây? Mày dám cướp đàn bà của Ngũ gia à? Mẹ kiếp, chán sống rồi đúng không? Hay là không muốn cái chân giữa nữa?” Ngũ gia tức giận gào lên, lúc này, mấy tên đàn em khác của anh ta nghe thấy động tĩnh thì cũng nhanh chóng chạy tới, một đám có tận mười mấy người.
“Ngũ gia, xảy ra chuyện gì thế?” Tên tóc vàng dẫn đầu hỏi.
“Thằng ranh con này dám đánh ông đây.” Ngũ gia nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó chỉ về phía Diệp Linh Vũ: “Chúng mày lên hết, phế nó cho tao!”
“Đàn anh...” Hứa Dao nhìn thấy tình cảnh này thì sợ tái mặt, ánh mắt đảo qua một vòng đám người ở đây, vừa nhìn là biết là lũ lưu manh bại hoại. Cô sợ hãi nắm lấy ống tay áo Diệp Linh Vũ, lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Đôi môi mỏng của Diệp Linh Vũ hơi cong lên, anh ta ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, có anh ở đây."
"Đừng sợ, có anh ở đây." Đây là lần đầu tiên trong 21 năm qua, có người nói với Hứa Dao như vậy. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Linh Vũ một chút, đúng lúc đụng phải đôi mắt dịu dàng như nước của anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim của Hứa Dao giống như bị nhấc lên rồi quay vòng tròn vậy, sóng biển dập dềnh.
“Mẹ kiếp.” Tóc vàng nghe Ngũ gia nói vậy thì chửi thề một câu, hung hăng nhìn về phía Diệp Linh Vũ và Hứa Dao, gào ầm lên: “Chúng mày dám đánh Ngũ gia của chúng tao à? Mẹ kiếp, chán sống rồi đúng không? Các anh em, mau phế thằng ranh này đi...”
Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của đám người này, Hứa Dao sợ hãi vô cùng. Tính tình của cô không tốt, cũng có vài chiêu phòng thân, nhưng mà chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nhìn thấy những ống thép cùng vũ khí khác trong tay bọn họ, hai chân cô không nhịn được mà mềm nhũn ra.
"Đừng sợ." Diệp Linh Vũ lại một lần nữa trấn an cô, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay cô. Anh ta nhìn về phía Tóc vàng vừa mới lên tiếng, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Hoàng Tam Mao, mày muốn phế ai? Phế ông đây à?”
Tóc vàng kia đang vác ống thép, hất cằm lên nhìn về phía này, nghe thấy Diệp Linh Vũ nói vậy thì đột nhiên ngẩn người. Đến khi nhìn rõ mặt của Diệp Linh Vũ, anh ta lập tức cứng đờ người, vẻ mặt khó coi nhìn như ăn phải phân vậy.
“Hét cái gì mà hét? Dương vật đã đút vào đâu? Chờ ông đây đút dương vật vào rồi thì mày mới hét chứ?” Ngũ gia nói xong thì sốt ruột cởi cúc quần ra, lôi dương vật đã cương cứng của mình ra ngoài, nhào về phía Hứa Dao lúc này đang bị đè cứng trên đầu xe. Anh ta giật quần lót của cô xuống, banh hai chân cô ra, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo. Đúng lúc này, một nắm đấm nặng nề giáng xuống mặt anh ta.
“Mẹ kiếp!” Ngũ gia một tay giữ chặt quần, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lảo đảo lùi về sau hai bước. Côn thịt to lớn giữa hai chân, bởi vì đột nhiên gặp phải cảnh tượng này mà nhanh chóng mềm nhũn xuống.
“Mẹ kiếp, lại dám đánh ông đây...” Đôi mắt của Ngũ gia tràn đầy lửa hận, hai mắt dữ tợn nhìn về người vừa mới ra đòn đánh mình. Anh ta đang định gọi đàn em xử lý đối phương thì lại phát hiện mấy tên đàn em đang khống chế Hứa Dao đã bị đánh nằm lăn trên mặt đất rồi.
“Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, không muốn sống nữa đúng không?” Diệp Linh Vũ ôm lấy Hứa Dao bị dọa đến mức sắc mặt trắng như tờ giấy vào lòng, ánh mắt sắc bén lướt qua nhóm người Ngũ gia.
Hứa Dao ngẩng đầu lên, ánh sáng mềm mại uể oải buông xuống, cô nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Diệp Linh Vũ, cảm nhận được khí tức trên người anh ta khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra, đàn anh Diệp Linh Vũ dịu dàng thanh nhã, ấm áp hào hoa lại có khí thế mạnh như vậy, thân thủ cũng tốt như thế.
“Thằng ranh con miệng còn hôi nữa này từ đâu chui ra đây? Mày dám cướp đàn bà của Ngũ gia à? Mẹ kiếp, chán sống rồi đúng không? Hay là không muốn cái chân giữa nữa?” Ngũ gia tức giận gào lên, lúc này, mấy tên đàn em khác của anh ta nghe thấy động tĩnh thì cũng nhanh chóng chạy tới, một đám có tận mười mấy người.
“Ngũ gia, xảy ra chuyện gì thế?” Tên tóc vàng dẫn đầu hỏi.
“Thằng ranh con này dám đánh ông đây.” Ngũ gia nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó chỉ về phía Diệp Linh Vũ: “Chúng mày lên hết, phế nó cho tao!”
“Đàn anh...” Hứa Dao nhìn thấy tình cảnh này thì sợ tái mặt, ánh mắt đảo qua một vòng đám người ở đây, vừa nhìn là biết là lũ lưu manh bại hoại. Cô sợ hãi nắm lấy ống tay áo Diệp Linh Vũ, lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Đôi môi mỏng của Diệp Linh Vũ hơi cong lên, anh ta ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, có anh ở đây."
"Đừng sợ, có anh ở đây." Đây là lần đầu tiên trong 21 năm qua, có người nói với Hứa Dao như vậy. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Linh Vũ một chút, đúng lúc đụng phải đôi mắt dịu dàng như nước của anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim của Hứa Dao giống như bị nhấc lên rồi quay vòng tròn vậy, sóng biển dập dềnh.
“Mẹ kiếp.” Tóc vàng nghe Ngũ gia nói vậy thì chửi thề một câu, hung hăng nhìn về phía Diệp Linh Vũ và Hứa Dao, gào ầm lên: “Chúng mày dám đánh Ngũ gia của chúng tao à? Mẹ kiếp, chán sống rồi đúng không? Các anh em, mau phế thằng ranh này đi...”
Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của đám người này, Hứa Dao sợ hãi vô cùng. Tính tình của cô không tốt, cũng có vài chiêu phòng thân, nhưng mà chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nhìn thấy những ống thép cùng vũ khí khác trong tay bọn họ, hai chân cô không nhịn được mà mềm nhũn ra.
"Đừng sợ." Diệp Linh Vũ lại một lần nữa trấn an cô, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay cô. Anh ta nhìn về phía Tóc vàng vừa mới lên tiếng, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Hoàng Tam Mao, mày muốn phế ai? Phế ông đây à?”
Tóc vàng kia đang vác ống thép, hất cằm lên nhìn về phía này, nghe thấy Diệp Linh Vũ nói vậy thì đột nhiên ngẩn người. Đến khi nhìn rõ mặt của Diệp Linh Vũ, anh ta lập tức cứng đờ người, vẻ mặt khó coi nhìn như ăn phải phân vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro