Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Chút Tâm Tư Của...
Hứa Đa Nhục
2024-08-26 13:54:47
Tóc vàng nhìn về phía Ngũ gia một cái, rồi lại nhìn Diệp Linh Vũ vẻ mặt lạnh lùng phía trước, sau đó nhanh chóng thả ống thép trong tay xuống, cười ha hả làm lành: “Ôi, thì ra là Diệp tiểu thiếu gia à?”
“Tao đang hỏi mày đấy, vừa rồi mày nói muốn phế ai?” Diệp Linh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không có bất cứ ý cười nào.
“Ha ha...” Tóc vàng cười giả lả: “Ôi, phế cái gì mà phế chứ? Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, phải không Ngũ gia?”
Anh ta nói xong còn cố gắng nháy mắt với Ngũ gia, ra hiệu anh ta mau mau đáp lời, tìm một bậc thang mà đi xuống.
Ngũ gia cũng không phải kẻ ngu, anh ta lăn lộn trong giới bao nhiêu năm rồi, vừa nhìn là biết mình gặp đúng người không thể động vào rồi.
Nhất là khi nghe Tóc vàng gọi “Diệp tiểu thiếu gia”, anh ta lập tức đoán ra được thân phận của Diệp Linh Vũ. Bởi vì ở thành phố Giang này, người mang họ Diệp không nhiều, mà người được gọi là Diệp tiểu thiếu gia cũng chỉ có một người mà thôi.
Mặc dù trước đó anh ta chưa từng gặp Diệp tiểu thiếu gia, nhưng mà Tóc vàng thì không như thế. Anh trai ruột của Tóc vàng làm việc dưới trướng của Khương cửu gia- lão đại của Thanh Long hội. Mà Khương cửu gia lại là chú ruột của Diệp tiểu thiếu gia, thế nên chuyện Tóc vàng gặp được Diệp tiểu thiếu gia cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Ngũ gia vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ muốn phế Diệp Linh Vũ, bây giờ biết được thân phận của anh ta thì thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh ta vội vàng đi về phía Diệp Linh Vũ, tươi cười làm lành: “Ôi, thì ra là Diệp tiểu thiếu gia à, cậu nhìn tôi này, đúng là có mắt như mù, vậy mà lại không nhận ra được cậu. Mắt tôi dạo này càng ngày càng cận nặng, hôm nay ra đường không đeo kính, lại còn uống rượu say nữa, nên mới làm ra chuyện náo loạn như thế này. Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm thôi.”
Cận thị: "..."
Cái nồi này tôi không nhận nhé.
Kính mắt: "..."
Cái nồi này tôi cũng không nhận đâu.
Tóc vàng: “...”
Mặc dù nghe rất đê tiện, nhưng mà mất mặt còn hơn là mất mạng.
Đám đàn em: “...”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đây vẫn là Ngũ gia mà bọn họ quen biết sao?
Hứa Dao: "... ?"
Cô hoa mắt à?
Nhìn thấy người đàn ông chân chó chạy đến trước mặt Diệp Linh Vũ, vừa nói vừa cười, dáng vẻ như sắp quỳ xuống dưới chân Diệp Linh Vũ đến nơi, Hứa Dao cũng sửng sốt.
Diệp tiểu thiếu gia?
Vậy thân phận của Diệp Linh Vũ là gì?
"Hiểu lầm?" Diệp Linh Vũ cao khoảng 180cm, là người cao nhất trong số những người ở đây. Anh ta dùng dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Ngũ gia, ánh mắt còn lướt qua thân dưới không mặc quần của anh ta.
Ngũ gia theo ánh mắt của Diệp Linh Vũ cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình, sau đó vội vàng mặc quần vào, tiếp tục cười làm lành: “Hiểu lầm, đây thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vừa rồi tôi uống say, thế nên mới nhận nhầm em gái này...”
“Em gái cái con khỉ!” Nghe thấy anh ta gọi mình như vậy, Hứa Dao không nhịn được mà mắng một câu.
Ngũ gia lập tức sửa lại câu từ, tiếp tục tươi cười nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, không phải em gái, là cô gái xinh đẹp...”
Hứa Dao: "..."
Diệp Linh Vũ cũng không để ý đến loại người này nữa, dù sao thì hàng ngày đều có không ít người nịnh nọt anh ta, muốn anh ta nói tốt vài câu trước mặt chú mình, loại người này anh ta cũng lười để ý đến.
"Dao Dao, chúng ta đi thôi." Diệp Linh Vũ ôm Hứa Dao, không quan tâm đến những người khác, cất bước rời đi.
Ngũ gia chân chó chạy theo mấy bước, nhìn theo bóng lưng của Diệp Linh Vũ và Hứa Dao: “Diệp tiểu thiếu gia đi thong thả, có cơ hội nhớ ghé chỗ chúng tôi chơi nhé.”
Tửu lượng của Hứa Dao không tốt lắm, vừa rồi lại còn bị giày vò như vậy, cô cảm thấy hơi buồn nôn. Nhưng mà bởi vì sợ hãi quá, nên cô cũng quên luôn cả nôn, bây giờ mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa rồi, cảm giác khó chịu lại lập tức ập đến. Hứa Dao không chịu nổi, lập tức ngồi xuống ven đường nôn thốc nôn tháo.
Diệp Linh Vũ lập tức chạy đi mua nước, sau đó chạy tới vỗ nhẹ vào lưng Hứa Dao, chờ cô nôn xong thì mới đưa khăn giấy và nước cho cô.
Sau khi nôn xong, Hứa Dao cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Cô nhìn thấy khăn giấy và nước được đưa tới trước mặt mình thì hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Diệp Linh Vũ.
Diệp Linh Vũ cũng nhìn cô, quan tâm nói: “Em súc miệng đi, uống thêm chút nước, như thế có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Dao nhận lấy khăn giấy và nước, trong đầu suy nghĩ về thái độ của đám côn đồ kia, không nhịn được mà suy nghĩ không biết Diệp Linh Vũ có thân phận như thế nào, không biết anh ta có thể giúp cô giải quyết phiền phức Khương Phạn kia không.
“Tao đang hỏi mày đấy, vừa rồi mày nói muốn phế ai?” Diệp Linh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta, trên mặt không có bất cứ ý cười nào.
“Ha ha...” Tóc vàng cười giả lả: “Ôi, phế cái gì mà phế chứ? Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, phải không Ngũ gia?”
Anh ta nói xong còn cố gắng nháy mắt với Ngũ gia, ra hiệu anh ta mau mau đáp lời, tìm một bậc thang mà đi xuống.
Ngũ gia cũng không phải kẻ ngu, anh ta lăn lộn trong giới bao nhiêu năm rồi, vừa nhìn là biết mình gặp đúng người không thể động vào rồi.
Nhất là khi nghe Tóc vàng gọi “Diệp tiểu thiếu gia”, anh ta lập tức đoán ra được thân phận của Diệp Linh Vũ. Bởi vì ở thành phố Giang này, người mang họ Diệp không nhiều, mà người được gọi là Diệp tiểu thiếu gia cũng chỉ có một người mà thôi.
Mặc dù trước đó anh ta chưa từng gặp Diệp tiểu thiếu gia, nhưng mà Tóc vàng thì không như thế. Anh trai ruột của Tóc vàng làm việc dưới trướng của Khương cửu gia- lão đại của Thanh Long hội. Mà Khương cửu gia lại là chú ruột của Diệp tiểu thiếu gia, thế nên chuyện Tóc vàng gặp được Diệp tiểu thiếu gia cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Ngũ gia vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ muốn phế Diệp Linh Vũ, bây giờ biết được thân phận của anh ta thì thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh ta vội vàng đi về phía Diệp Linh Vũ, tươi cười làm lành: “Ôi, thì ra là Diệp tiểu thiếu gia à, cậu nhìn tôi này, đúng là có mắt như mù, vậy mà lại không nhận ra được cậu. Mắt tôi dạo này càng ngày càng cận nặng, hôm nay ra đường không đeo kính, lại còn uống rượu say nữa, nên mới làm ra chuyện náo loạn như thế này. Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm thôi.”
Cận thị: "..."
Cái nồi này tôi không nhận nhé.
Kính mắt: "..."
Cái nồi này tôi cũng không nhận đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóc vàng: “...”
Mặc dù nghe rất đê tiện, nhưng mà mất mặt còn hơn là mất mạng.
Đám đàn em: “...”
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đây vẫn là Ngũ gia mà bọn họ quen biết sao?
Hứa Dao: "... ?"
Cô hoa mắt à?
Nhìn thấy người đàn ông chân chó chạy đến trước mặt Diệp Linh Vũ, vừa nói vừa cười, dáng vẻ như sắp quỳ xuống dưới chân Diệp Linh Vũ đến nơi, Hứa Dao cũng sửng sốt.
Diệp tiểu thiếu gia?
Vậy thân phận của Diệp Linh Vũ là gì?
"Hiểu lầm?" Diệp Linh Vũ cao khoảng 180cm, là người cao nhất trong số những người ở đây. Anh ta dùng dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Ngũ gia, ánh mắt còn lướt qua thân dưới không mặc quần của anh ta.
Ngũ gia theo ánh mắt của Diệp Linh Vũ cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình, sau đó vội vàng mặc quần vào, tiếp tục cười làm lành: “Hiểu lầm, đây thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vừa rồi tôi uống say, thế nên mới nhận nhầm em gái này...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em gái cái con khỉ!” Nghe thấy anh ta gọi mình như vậy, Hứa Dao không nhịn được mà mắng một câu.
Ngũ gia lập tức sửa lại câu từ, tiếp tục tươi cười nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, không phải em gái, là cô gái xinh đẹp...”
Hứa Dao: "..."
Diệp Linh Vũ cũng không để ý đến loại người này nữa, dù sao thì hàng ngày đều có không ít người nịnh nọt anh ta, muốn anh ta nói tốt vài câu trước mặt chú mình, loại người này anh ta cũng lười để ý đến.
"Dao Dao, chúng ta đi thôi." Diệp Linh Vũ ôm Hứa Dao, không quan tâm đến những người khác, cất bước rời đi.
Ngũ gia chân chó chạy theo mấy bước, nhìn theo bóng lưng của Diệp Linh Vũ và Hứa Dao: “Diệp tiểu thiếu gia đi thong thả, có cơ hội nhớ ghé chỗ chúng tôi chơi nhé.”
Tửu lượng của Hứa Dao không tốt lắm, vừa rồi lại còn bị giày vò như vậy, cô cảm thấy hơi buồn nôn. Nhưng mà bởi vì sợ hãi quá, nên cô cũng quên luôn cả nôn, bây giờ mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa rồi, cảm giác khó chịu lại lập tức ập đến. Hứa Dao không chịu nổi, lập tức ngồi xuống ven đường nôn thốc nôn tháo.
Diệp Linh Vũ lập tức chạy đi mua nước, sau đó chạy tới vỗ nhẹ vào lưng Hứa Dao, chờ cô nôn xong thì mới đưa khăn giấy và nước cho cô.
Sau khi nôn xong, Hứa Dao cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Cô nhìn thấy khăn giấy và nước được đưa tới trước mặt mình thì hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Diệp Linh Vũ.
Diệp Linh Vũ cũng nhìn cô, quan tâm nói: “Em súc miệng đi, uống thêm chút nước, như thế có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Cảm ơn anh.” Hứa Dao nhận lấy khăn giấy và nước, trong đầu suy nghĩ về thái độ của đám côn đồ kia, không nhịn được mà suy nghĩ không biết Diệp Linh Vũ có thân phận như thế nào, không biết anh ta có thể giúp cô giải quyết phiền phức Khương Phạn kia không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro