Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Đàn Anh Dịu Dàn...
Hứa Đa Nhục
2024-08-26 13:54:47
“Dao Dao, em không cần phải khách sáo với anh như vậy.” Giọng nói của Diệp Linh Vũ vô cùng dịu dàng.
Hôm nay Diệp Linh Vũ cũng uống không ít rượu, nhưng tửu lượng của anh ta không tệ, không hề uống say, chỉ là to gan hơn bình thường một chút mà thôi. Nhìn thấy tóc của Hứa Dao xõa xuống che mặt cô, anh ta không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra vén lên cho cô.
Hứa Dao không ngờ anh ta lại đột nhiên có động tác như vậy, theo bản năng tránh đi một chút. Kết quả là cô chẳng những không tránh được, mà ngược lại còn cọ mặt lên tay Diệp Linh Vũ, trùng hợp lại chính là bên má vừa rồi bị người ta tát.
Khi những đầu ngón tay ấm áp chạm vào má cô, cơn đau truyền đến, Hứa Dao vô thức rụt cổ lại, hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Linh Vũ sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta cúi đầu nhìn thân thể Hứa Dao, sau đó vươn tay vén tóc cô lên. Nhìn thấy bên má cô in hằn năm dấu tay đỏ bừng thì trong lòng anh ta đau lòng như cắt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm: “Vừa rồi bọn họ còn ra tay đánh em?”
Hứa Dao khẽ gật đầu một cái, sau đó, như để chứng minh bản thân mình cũng không hoàn toàn chịu yếu thế, cô nhanh chóng trả lời: “Nhưng em cũng đá lại anh ta một cái.”
Hứa Dao như thế này khiến Diệp Linh Vũ cảm thấy rất đáng yêu, nhưng mà cũng rất tức giận. Cô gái mà anh ta nâng niu trong lòng bàn tay như thế, vậy mà lại bị bọn họ ra tay đánh, không những thế còn suýt chút nữa bị cưỡng hiếp.
Vừa rồi anh ta nhân từ quá rồi, không nghĩ đến chuyện phế luôn Ngũ gia!
Diệp Linh Vũ thật sự là tức không nhịn nổi, đứng dậy muốn quay lại tìm đám người kia tính sổ, nhưng Hứa Dao đã nhanh chóng giữ lấy tay anh ta, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Đàn anh, anh định đi đâu thế?”
“Em cứ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, anh đi mua thuốc một chút sẽ trở lại." Diệp Linh Vũ nói dối Hứa Dao, dỗ dành cô một chút. Thực ra, ý định của anh ta là quay lại dạy dỗ cho đám người kia một trận, sau đó mới đi mua thuốc về thoa cho cô.
Thực ra Hứa Dao đã nhìn ra được suy nghĩ của anh ta rồi, trong lòng cô vô cùng cảm động. Quả nhiên, chỉ có đàn anh mới là người đối xử tốt với cô nhất.
Mặc dù cô cũng muốn phế hết cả đám lưu manh đó đi, nhưng mà kẻ thù số một của cô vẫn là Khương Phạn. Trước khi giải quyết được phiền phức lớn này, cô tạm thời không muốn đụng phải những phiền phức khác, hơn nữa, cô cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi.
“Đàn anh, đừng đi, em sợ... Anh có thể ở bên em được không?” Hứa Dao nắm chặt lấy góc áo của Diệp Linh Vũ, đôi mắt của cô vừa nôn xong vẫn còn lấp lánh nước, một bên má đỏ ửng lên, nhìn mong manh dễ vỡ vô cùng. Hứa Dao dùng dáng vẻ đó nhìn Diệp Linh Vũ, khiến Diệp Linh Vũ không sao rời đi nổi.
“Ừm, anh không đi nữa.” Diệp Linh Vũ nhìn thấy gò má sưng đỏ của Hứa Dao thì nhẹ nhàng chạm vào một chút, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, đau lòng nói: “Đau không?”
“Ừm...” Mặc dù là rất đau, nhưng Hứa Dao cảm thấy bị anh ta chạm vào như thế này không được tự nhiên cho lắm. Cô theo bản năng rụt cổ lại một cái.
Cô có hảo cảm với Diệp Linh Vũ, dù sao thì anh ta cũng rất đẹp trai, thành tích học tập tốt, lại còn đa tài đa nghệ, điều kiện gia đình cũng tốt. Một chàng trai như thế này, chắc chắn được rất nhiều cô gái yêu thích.
Nhưng mà Hứa Dao cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm mà thôi, chứ chưa thể gọi là thích được. Bởi vì từ năm mười tám tuổi, khi lời tỏ tình trở thành cơn ác mộng, thì cô đã thề sẽ không thích bất cứ ai nữa!
Đối với kiểu người sạch sẽ thuần khiết như ánh mặt trời ấm áp thế này, Hứa Dao càng cảm thấy tự ti mặc cảm, cô càng không dám có bất cứ suy nghĩ gì với Diệp Linh Vũ.
Cho dù anh ta có thổ lộ tình cảm với cô thì cô cũng sẽ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào.
“Dao Dao, em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sau này anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em nữa.” Vẻ mặt của Diệp Linh Vũ đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
“Không để bất cứ ai bắt nạt em... Thật sao?” Hứa Dao nhẹ nhàng mím môi một cái. Nếu như là lúc trước, Diệp Linh Vũ nói những lời này thì cô rất có thể sẽ không tin, chỉ cảm thấy anh ta mạnh miệng mà thôi. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm nay, cô tin Diệp Linh Vũ nói được làm được. Thế thì, anh ta thực sự có thể giúp cô giải quyết được ác ma Khương Phạn kia sao?
Hôm nay Diệp Linh Vũ cũng uống không ít rượu, nhưng tửu lượng của anh ta không tệ, không hề uống say, chỉ là to gan hơn bình thường một chút mà thôi. Nhìn thấy tóc của Hứa Dao xõa xuống che mặt cô, anh ta không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra vén lên cho cô.
Hứa Dao không ngờ anh ta lại đột nhiên có động tác như vậy, theo bản năng tránh đi một chút. Kết quả là cô chẳng những không tránh được, mà ngược lại còn cọ mặt lên tay Diệp Linh Vũ, trùng hợp lại chính là bên má vừa rồi bị người ta tát.
Khi những đầu ngón tay ấm áp chạm vào má cô, cơn đau truyền đến, Hứa Dao vô thức rụt cổ lại, hít một ngụm khí lạnh.
Diệp Linh Vũ sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta cúi đầu nhìn thân thể Hứa Dao, sau đó vươn tay vén tóc cô lên. Nhìn thấy bên má cô in hằn năm dấu tay đỏ bừng thì trong lòng anh ta đau lòng như cắt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm: “Vừa rồi bọn họ còn ra tay đánh em?”
Hứa Dao khẽ gật đầu một cái, sau đó, như để chứng minh bản thân mình cũng không hoàn toàn chịu yếu thế, cô nhanh chóng trả lời: “Nhưng em cũng đá lại anh ta một cái.”
Hứa Dao như thế này khiến Diệp Linh Vũ cảm thấy rất đáng yêu, nhưng mà cũng rất tức giận. Cô gái mà anh ta nâng niu trong lòng bàn tay như thế, vậy mà lại bị bọn họ ra tay đánh, không những thế còn suýt chút nữa bị cưỡng hiếp.
Vừa rồi anh ta nhân từ quá rồi, không nghĩ đến chuyện phế luôn Ngũ gia!
Diệp Linh Vũ thật sự là tức không nhịn nổi, đứng dậy muốn quay lại tìm đám người kia tính sổ, nhưng Hứa Dao đã nhanh chóng giữ lấy tay anh ta, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Đàn anh, anh định đi đâu thế?”
“Em cứ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, anh đi mua thuốc một chút sẽ trở lại." Diệp Linh Vũ nói dối Hứa Dao, dỗ dành cô một chút. Thực ra, ý định của anh ta là quay lại dạy dỗ cho đám người kia một trận, sau đó mới đi mua thuốc về thoa cho cô.
Thực ra Hứa Dao đã nhìn ra được suy nghĩ của anh ta rồi, trong lòng cô vô cùng cảm động. Quả nhiên, chỉ có đàn anh mới là người đối xử tốt với cô nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù cô cũng muốn phế hết cả đám lưu manh đó đi, nhưng mà kẻ thù số một của cô vẫn là Khương Phạn. Trước khi giải quyết được phiền phức lớn này, cô tạm thời không muốn đụng phải những phiền phức khác, hơn nữa, cô cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi.
“Đàn anh, đừng đi, em sợ... Anh có thể ở bên em được không?” Hứa Dao nắm chặt lấy góc áo của Diệp Linh Vũ, đôi mắt của cô vừa nôn xong vẫn còn lấp lánh nước, một bên má đỏ ửng lên, nhìn mong manh dễ vỡ vô cùng. Hứa Dao dùng dáng vẻ đó nhìn Diệp Linh Vũ, khiến Diệp Linh Vũ không sao rời đi nổi.
“Ừm, anh không đi nữa.” Diệp Linh Vũ nhìn thấy gò má sưng đỏ của Hứa Dao thì nhẹ nhàng chạm vào một chút, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, đau lòng nói: “Đau không?”
“Ừm...” Mặc dù là rất đau, nhưng Hứa Dao cảm thấy bị anh ta chạm vào như thế này không được tự nhiên cho lắm. Cô theo bản năng rụt cổ lại một cái.
Cô có hảo cảm với Diệp Linh Vũ, dù sao thì anh ta cũng rất đẹp trai, thành tích học tập tốt, lại còn đa tài đa nghệ, điều kiện gia đình cũng tốt. Một chàng trai như thế này, chắc chắn được rất nhiều cô gái yêu thích.
Nhưng mà Hứa Dao cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm mà thôi, chứ chưa thể gọi là thích được. Bởi vì từ năm mười tám tuổi, khi lời tỏ tình trở thành cơn ác mộng, thì cô đã thề sẽ không thích bất cứ ai nữa!
Đối với kiểu người sạch sẽ thuần khiết như ánh mặt trời ấm áp thế này, Hứa Dao càng cảm thấy tự ti mặc cảm, cô càng không dám có bất cứ suy nghĩ gì với Diệp Linh Vũ.
Cho dù anh ta có thổ lộ tình cảm với cô thì cô cũng sẽ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào.
“Dao Dao, em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sau này anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em nữa.” Vẻ mặt của Diệp Linh Vũ đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
“Không để bất cứ ai bắt nạt em... Thật sao?” Hứa Dao nhẹ nhàng mím môi một cái. Nếu như là lúc trước, Diệp Linh Vũ nói những lời này thì cô rất có thể sẽ không tin, chỉ cảm thấy anh ta mạnh miệng mà thôi. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm nay, cô tin Diệp Linh Vũ nói được làm được. Thế thì, anh ta thực sự có thể giúp cô giải quyết được ác ma Khương Phạn kia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro