Chương 97
Tử Phi Ninh
2024-08-04 00:26:10
Editor: May
“Bảo Bảo, mẹ cháu với chú mà nói không chỉ là một người mình thích mà thôi, chú nhìn cô ấy đi từng bước một trưởng thành từ trong nghịch cảnh. Chú chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô ấy sẽ thuộc về người khác. Nhưng nếu có một ngày, bất hạnh này trở thành sự thật, chú nghĩ chú sẽ đau lòng, nhưng chú cũng sẽ cảm thấy vui cho cô ấy.” Chỉ là nói như thế, trong lòng Dịch Thần đã có một loại cảm giác co rút đau đớn, giống như cô thật sự liền phải rời đi, thật sự liền phải thuộc về người khác.
Điền Bảo Bảo nhìn bộ dáng trả lời nghiêm túc kia của Dịch Thần, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở. Tuy rằng bé cũng không thể đủ hoàn toàn lĩnh hội tâm cảnh trong lời nói này của Dịch Thần, nhưng yêu sâu đậm như thế nào, mới có thể đau đớn lui ra, cười chúc phúc?
Thế giới người lớn thật là bực bội! Bực bội! Điền Bảo Bảo gãi gãi đầu mình, hung hăng lắc lắc, quyết định tạm thời không suy nghĩ vấn đề này.
Dịch Thần cười khẽ vỗ vỗ đầu của bé, “Đi thôi, mẹ cháu tới.” Biểu tình trước mắt xuân phong tuấn lãng, nhưng trong lòng lại bởi vì vấn đề Điền Bảo Bảo mới vừa hỏi mà chợt cảm thấy thê lương. Thật ra anh chờ đợi nhiều năm như vậy, càng chờ đợi, liền càng bất đắc dĩ. Tâm sẽ trống vắng một chút, nhìn cô như gần như xa, anh càng ngày càng lo được lo mất. Anh nghĩ, cho dù có một ngày Điền Kỳ Kỳ thật sự chạy về phía ôm ấp của người khác, vậy anh cũng sẽ mắc hậu di chứng của tình yêu, thật lâu, thật lâu……
“Tiểu quỷ, hôm nay chơi vui không?” Xe chậm rãi ngừng lại, Dịch Thần tươi cười ôn nhuận, ấm áp hỏi.
“Dạ có, cảm ơn chú Dịch Thần.” Giờ phút này sắc trời đã tối đen, đi ra từ công viên trò chơi, ba người lại ăn cơm tối, Dịch Thần mới đưa mẹ con bọn họ trở về. Có thể làm cho bọn họ vui vẻ, là thỏa mãn lớn nhất của anh.
“Làm sao vậy?” Chỉ thấy Điền Bảo Bảo đẩy cửa xe ra, sau khi duỗi ra nửa thân thể liền bất động, Điền Kỳ Kỳ vỗ vỗ bé, sợ là bởi vì bé đụng vào cái gì.
“Mami, xe dừng ở phía trước hình như là của chú Lâm.” Điền Bảo Bảo lại nhìn cẩn thận, càng thêm xác định là Land Rover của Lâm Dật. Tâm tình vốn cao hứng vạn phần hiện giờ càng thêm nhảy nhót, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên xe, liền chạy tới xe của Lâm Dật, “Chú Lâm, là chú sao?” Bấm ngón tay tính ra, Điền Bảo Bảo đã thật lâu không có nhìn thấy Lâm Dật, tự nhiên rất là nhớ anh. Chẳng qua khoảng thời gian trước xem báo chí nói tập đoàn Điền Lâm lại muốn đàm phán hạng mục lớn, biết Lâm Dật có thể rất bận, bé cũng liền rất tự giác mà không đi quấy rầy, không nghĩ tới hôm nay Lâm Dật sẽ đột nhiên tới thăm bé, thực sự làm trong lòng Điền Bảo Bảo kích động một trận.
“Bảo Bảo, mẹ cháu với chú mà nói không chỉ là một người mình thích mà thôi, chú nhìn cô ấy đi từng bước một trưởng thành từ trong nghịch cảnh. Chú chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô ấy sẽ thuộc về người khác. Nhưng nếu có một ngày, bất hạnh này trở thành sự thật, chú nghĩ chú sẽ đau lòng, nhưng chú cũng sẽ cảm thấy vui cho cô ấy.” Chỉ là nói như thế, trong lòng Dịch Thần đã có một loại cảm giác co rút đau đớn, giống như cô thật sự liền phải rời đi, thật sự liền phải thuộc về người khác.
Điền Bảo Bảo nhìn bộ dáng trả lời nghiêm túc kia của Dịch Thần, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở. Tuy rằng bé cũng không thể đủ hoàn toàn lĩnh hội tâm cảnh trong lời nói này của Dịch Thần, nhưng yêu sâu đậm như thế nào, mới có thể đau đớn lui ra, cười chúc phúc?
Thế giới người lớn thật là bực bội! Bực bội! Điền Bảo Bảo gãi gãi đầu mình, hung hăng lắc lắc, quyết định tạm thời không suy nghĩ vấn đề này.
Dịch Thần cười khẽ vỗ vỗ đầu của bé, “Đi thôi, mẹ cháu tới.” Biểu tình trước mắt xuân phong tuấn lãng, nhưng trong lòng lại bởi vì vấn đề Điền Bảo Bảo mới vừa hỏi mà chợt cảm thấy thê lương. Thật ra anh chờ đợi nhiều năm như vậy, càng chờ đợi, liền càng bất đắc dĩ. Tâm sẽ trống vắng một chút, nhìn cô như gần như xa, anh càng ngày càng lo được lo mất. Anh nghĩ, cho dù có một ngày Điền Kỳ Kỳ thật sự chạy về phía ôm ấp của người khác, vậy anh cũng sẽ mắc hậu di chứng của tình yêu, thật lâu, thật lâu……
“Tiểu quỷ, hôm nay chơi vui không?” Xe chậm rãi ngừng lại, Dịch Thần tươi cười ôn nhuận, ấm áp hỏi.
“Dạ có, cảm ơn chú Dịch Thần.” Giờ phút này sắc trời đã tối đen, đi ra từ công viên trò chơi, ba người lại ăn cơm tối, Dịch Thần mới đưa mẹ con bọn họ trở về. Có thể làm cho bọn họ vui vẻ, là thỏa mãn lớn nhất của anh.
“Làm sao vậy?” Chỉ thấy Điền Bảo Bảo đẩy cửa xe ra, sau khi duỗi ra nửa thân thể liền bất động, Điền Kỳ Kỳ vỗ vỗ bé, sợ là bởi vì bé đụng vào cái gì.
“Mami, xe dừng ở phía trước hình như là của chú Lâm.” Điền Bảo Bảo lại nhìn cẩn thận, càng thêm xác định là Land Rover của Lâm Dật. Tâm tình vốn cao hứng vạn phần hiện giờ càng thêm nhảy nhót, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên xe, liền chạy tới xe của Lâm Dật, “Chú Lâm, là chú sao?” Bấm ngón tay tính ra, Điền Bảo Bảo đã thật lâu không có nhìn thấy Lâm Dật, tự nhiên rất là nhớ anh. Chẳng qua khoảng thời gian trước xem báo chí nói tập đoàn Điền Lâm lại muốn đàm phán hạng mục lớn, biết Lâm Dật có thể rất bận, bé cũng liền rất tự giác mà không đi quấy rầy, không nghĩ tới hôm nay Lâm Dật sẽ đột nhiên tới thăm bé, thực sự làm trong lòng Điền Bảo Bảo kích động một trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro