Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Lông vũ
2024-10-31 08:51:37
Tống Dật mở cửa phòng ngủ, trên tay vẫn là quyển sổ nhỏ quen thuộc. Cậu nhìn xung quanh phòng ngoài một hồi, đoạn thở phào nhẹ nhõm rồi mới đi hẳn khỏi cửa.
Ralph từ đằng sau cất tiếng:
"Chào buổi sáng cậu Tống."
Tống Dật giật nảy mình, lát sau mới chầm chậm quay lại nhìn ông. Ralph khó hiểu nhìn lại Tống Dật, rồi lại liếc qua phòng ngủ của Raimond, trên khuôn mặt máy móc hiện ra biểu cảm đầy nghi hoặc.
Pi đang dọn dẹp nhà, thấy Tống Dật thì nhào đến. Nhưng chẳng hiểu sao bị Ralph giữ lại. Ông nhấc bổng nhóc, thì thầm cái gì mà khiến màn hình hiển thị của nhóc hiện ra hẳn ba dấu chấm than.
Tống Dật từ chối chứng kiến một màn này. Cậu đi đến quầy bar, tự pha cho mình một cốc cà phê sữa. Nhìn cà phê từ máy tí tách chảy xuống, cậu lại cảm thấy có chút nôn nóng đầy khó hiểu.
"Hiểu Phong tăng bậc tinh thần lực rồi, cơ giáp cũng nên thay đổi."
"Của ai cần thay đổi." Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, một bóng người cao lớn che mất ánh sáng của Tống Dật, bàn tay người nọ đặt lên trang giấy, ý đồ muốn dừng lại việc đọc của Tống Dật.
Tim Tống Dật nảy lên một cái, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà quay lại nhìn anh.
Raimond nhíu mày, anh cầm lấy quyển sổ của Tống Dật, nhẹ nhàng cất nó lên tủ đồ trên cao, đủ để Tống Dật phải bắc ghế mới lấy được. Bấy giờ trên khuôn mặt lạnh lùng mới lộ vẻ hài lòng, ngũ quan hơi dãn ra nhưng pheromone vốn luôn ngọt ngào của anh lại nhuốm hơi cay đầy tính xâm lược.
"Raimond!" Tống Dật khó hiểu nhìn anh.
Đôi mắt xanh xám của anh vẫn khoá mãi ở trên khuôn mặt cậu, đong đầy thứ cảm xúc phức tạp mà Tống Dật khó lý giải nổi. Say đắm, suy tư, và cả nóng nảy.
Anh không trả lời câu hỏi của cậu, mà cầm lấy cốc cà phê uống một hớp lớn. Khoé môi anh cong lên, đôi mắt đong đầy ý cười và sự thách thức như đang trêu ngươi Tống Dật.
Cậu tức quá hoá cười, nhưng chẳng thể nào cười nổi vì người kia bỗng nghiêng người, giữ cậu ở yên trong vòng tay của anh. Tống Dật nhìn thẳng vào mắt anh, có chút giận dỗi mà nói:
"Rốt cuộc là anh bị làm sao?"
Raimond không trả lời, cứ lẳng lặng mà nhìn Tống Dật làm cậu muốn nổi khùng.
Kiên nhẫn được rèn luyện nhiều năm của Tống Dật đều bị sự thay đổi đột ngột này của Raimond đạp đổ.
"Tôi đi học."
Tống Dật nói, rồi vỗ lên tay anh ra hiệu thả người. Nhưng Raimond giống như nghe không hiểu, cứ giữ khư khư Tống Dật trong lòng như đang bảo vệ kho báu.
Tống Dật đi từ tức giận đến khó hiểu, rồi như nghĩ đến một tình huống xấu nào đó, mặt cậu tái đi trông thấy.
"Raimond, anh bị Tống Lương ảnh hưởng ư? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ralph, giúp tôi giữ anh ấy lại. Tôi cần ra ngoài tìm người."
Raimond nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu mà tim như thắt lại, anh khẽ lắc đầu, giọng nói phát ra lúc này trầm khàn như người ốm:
"Không phải."
Tống Dật không tin. Cậu kéo Ralph đang giả chết ở góc phòng đến, phân phó ông phải chăm sóc Raimond như thế nào.
Ralph khó xử nhìn hai người.
Raimond thở dài, ra hiệu bảo ông rời đi.
Ralph gật đầu, không đến hai giây đã biến mất.
"Ralph!" Tống Dật gọi ông lại, hơi nhức đầu vì tình cảnh trước mắt.
Raimond nhân lúc Tống Dật không để ý, cúi xuống bế cậu lên, một đường đi thẳng về phòng ngủ chính khiến Tống Dật sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
"Cậu Tống, thiếu tướng đến kì dịch cảm. Mọi năm quân đội phải mất một tháng để điều chế thuốc ức chế dành riêng cho cậu ấy. Năm nay thì không còn nữa..." Tống Dật nhìn tin nhắn nhảy ra trên màn hình thu nhỏ của quang não, cả người lạnh toát.
Raimond không hài lòng về việc cậu cứ mãi mất tập trung, anh đá cửa phòng ngủ, ném cậu lên giường rồi áp cả người lên.
"Nặng." Tống Dật than.
Anh nắm cằm cậu nâng lên, đôi mắt xanh đen nhìn Tống Dật đầy chăm chú. Ánh nhìn của anh phác hoạ từ hàng mi, đôi mắt đến viền môi của cậu, nhìn đến mức Tống Dật nóng bừng hai tai.
"Lùi ra." Cậu gằn giọng, nhưng chẳng có tác dụng gì với Raimond lúc này.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Cơ thể thiếu tướng Beaufort đầy cơ bắp cứng rắn, nhưng đôi môi anh lại mềm mại vô cùng, hoà cùng với vị ngọt thơm tinh tế trong không khí, cướp đoạt lấy hơi thở của Tống Dật.
Cậu phản kháng yếu ớt, rồi dần chìm sâu trong sự mềm nhẹ tựa lông vũ này.
Có lẽ là vì hôm kia lướt qua đoạn phim ngắn. Enigma nọ vì sống độc thân đến năm mươi tuổi mà các cơ quan trọng yếu đều muốn hỏng.
...
Cậu từng nghe được từ thầy trưởng khoa chỉ huy, Raimond dùng thuốc ức chế nhiều năm, đã quá liều lượng cho phép từ lâu, sớm muộn cũng ảnh hưởng đến khả năng sử dụng cơ giáp.
Cậu biết anh có vai trò quan trọng thế nào đối với quốc gia này. Nếu không sử dụng được cơ giáp thì sẽ có hậu quả gì.
Tống Dật nghĩ mà lạnh người.
...
Cậu thả lỏng người, cánh tay vòng ra sau lưng Raimond, nhẹ nhàng vỗ về anh.
Như nhận được cổ vũ, người phía trên càng nhiệt tình hôn cậu. Chạm khẽ như ngại ngùng, rồi lại mạnh mẽ mà xâm nhập, nuốt lấy thanh âm nghẹn ngào của người trong lòng.
Đôi mắt xanh xám của anh ám trầm, tựa bóng tối trong lòng đại dương. Anh nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên cơ thể cậu, bàn tay không an phận luồn vào trong áo ngủ, tham lam tận hưởng da thịt mềm mại của người yêu.
Tống Dật như bừng tỉnh, tay cậu đặt ở trên tay anh, không cho phép nó tiếp tục đi lên.
"Đủ rồi." Cậu tránh né nụ hôn của anh.
Raimond nhìn đôi mắt đỏ bừng như sắp khóc của cậu, chuông báo động trong lòng reo lên. Anh dần lấy lại tỉnh táo, nhưng vẫn lưu luyến mà chôn đầu trong hõm vai cậu.
"Xin lỗi em."
...
"Xin lỗi em."
Raimond không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Dật, sự mất kiểm soát kia của anh có lẽ đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của cậu. Raimond đau lòng khi nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, cả thân hình to lớn thế nhưng lại khẽ run lên, pheromone cũng bị lây nhiễm bởi tâm trạng của anh, hương vị đắng chát như trà.
"Raimond."
"Sao hả em?" Raimond ngước mắt nhìn Tống Dật.
Tống Dật cũng là lần đầu tiếp xúc với người đến kì dịch cảm. Cậu chỉ biết đến khái niệm kì phát tình của Omega, nhưng cũng lờ mờ đoán ra được Alpha và Enigma sẽ có những triệu chứng như thế nào. Có lẽ tâm trạng sẽ lên xuống thất thường, có lẽ sẽ nhạy cảm hơn, và dễ bị tác động bởi lời nói của người khác.
Cậu chạm đến một khuôn mặt khác của anh.
Nhiều hơn cả nóng giận nhất thời, là đau lòng.
Tống Dật thở dài, cậu vòng tay ôm lấy Raimond, vụng về mà an ủi:
"Nếu tôi không tình nguyện, anh cũng không thể làm gì được."
Raimond ngạc nhiên nhìn cậu, khoé môi không kiềm chế được mà cong lên, rồi cứ ngẩn ngơ mà nhìn Tống Dật mãi.
Cậu quay đầu tránh ánh mắt của anh, đoạn thốt lên một câu không mấy liên quan:
"Anh còn có thể dùng thuốc ức chế bao lâu?"
Raimond thành thật:
"Hai năm."
Tim Tống Dật như ngừng lại một lúc, một cảm xúc không tên choán lấy tâm trí cậu, khiến lý trí không còn minh mẫn.
Cậu như một kẻ đứng ngoài cuộc, bỏ mặc sự khống chế thân thể. Giao nó vào trong tay Raimond, không một lời thừa:
"Đừng dùng nữa."
Ralph từ đằng sau cất tiếng:
"Chào buổi sáng cậu Tống."
Tống Dật giật nảy mình, lát sau mới chầm chậm quay lại nhìn ông. Ralph khó hiểu nhìn lại Tống Dật, rồi lại liếc qua phòng ngủ của Raimond, trên khuôn mặt máy móc hiện ra biểu cảm đầy nghi hoặc.
Pi đang dọn dẹp nhà, thấy Tống Dật thì nhào đến. Nhưng chẳng hiểu sao bị Ralph giữ lại. Ông nhấc bổng nhóc, thì thầm cái gì mà khiến màn hình hiển thị của nhóc hiện ra hẳn ba dấu chấm than.
Tống Dật từ chối chứng kiến một màn này. Cậu đi đến quầy bar, tự pha cho mình một cốc cà phê sữa. Nhìn cà phê từ máy tí tách chảy xuống, cậu lại cảm thấy có chút nôn nóng đầy khó hiểu.
"Hiểu Phong tăng bậc tinh thần lực rồi, cơ giáp cũng nên thay đổi."
"Của ai cần thay đổi." Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, một bóng người cao lớn che mất ánh sáng của Tống Dật, bàn tay người nọ đặt lên trang giấy, ý đồ muốn dừng lại việc đọc của Tống Dật.
Tim Tống Dật nảy lên một cái, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà quay lại nhìn anh.
Raimond nhíu mày, anh cầm lấy quyển sổ của Tống Dật, nhẹ nhàng cất nó lên tủ đồ trên cao, đủ để Tống Dật phải bắc ghế mới lấy được. Bấy giờ trên khuôn mặt lạnh lùng mới lộ vẻ hài lòng, ngũ quan hơi dãn ra nhưng pheromone vốn luôn ngọt ngào của anh lại nhuốm hơi cay đầy tính xâm lược.
"Raimond!" Tống Dật khó hiểu nhìn anh.
Đôi mắt xanh xám của anh vẫn khoá mãi ở trên khuôn mặt cậu, đong đầy thứ cảm xúc phức tạp mà Tống Dật khó lý giải nổi. Say đắm, suy tư, và cả nóng nảy.
Anh không trả lời câu hỏi của cậu, mà cầm lấy cốc cà phê uống một hớp lớn. Khoé môi anh cong lên, đôi mắt đong đầy ý cười và sự thách thức như đang trêu ngươi Tống Dật.
Cậu tức quá hoá cười, nhưng chẳng thể nào cười nổi vì người kia bỗng nghiêng người, giữ cậu ở yên trong vòng tay của anh. Tống Dật nhìn thẳng vào mắt anh, có chút giận dỗi mà nói:
"Rốt cuộc là anh bị làm sao?"
Raimond không trả lời, cứ lẳng lặng mà nhìn Tống Dật làm cậu muốn nổi khùng.
Kiên nhẫn được rèn luyện nhiều năm của Tống Dật đều bị sự thay đổi đột ngột này của Raimond đạp đổ.
"Tôi đi học."
Tống Dật nói, rồi vỗ lên tay anh ra hiệu thả người. Nhưng Raimond giống như nghe không hiểu, cứ giữ khư khư Tống Dật trong lòng như đang bảo vệ kho báu.
Tống Dật đi từ tức giận đến khó hiểu, rồi như nghĩ đến một tình huống xấu nào đó, mặt cậu tái đi trông thấy.
"Raimond, anh bị Tống Lương ảnh hưởng ư? Có thấy khó chịu ở đâu không? Ralph, giúp tôi giữ anh ấy lại. Tôi cần ra ngoài tìm người."
Raimond nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu mà tim như thắt lại, anh khẽ lắc đầu, giọng nói phát ra lúc này trầm khàn như người ốm:
"Không phải."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Dật không tin. Cậu kéo Ralph đang giả chết ở góc phòng đến, phân phó ông phải chăm sóc Raimond như thế nào.
Ralph khó xử nhìn hai người.
Raimond thở dài, ra hiệu bảo ông rời đi.
Ralph gật đầu, không đến hai giây đã biến mất.
"Ralph!" Tống Dật gọi ông lại, hơi nhức đầu vì tình cảnh trước mắt.
Raimond nhân lúc Tống Dật không để ý, cúi xuống bế cậu lên, một đường đi thẳng về phòng ngủ chính khiến Tống Dật sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
"Cậu Tống, thiếu tướng đến kì dịch cảm. Mọi năm quân đội phải mất một tháng để điều chế thuốc ức chế dành riêng cho cậu ấy. Năm nay thì không còn nữa..." Tống Dật nhìn tin nhắn nhảy ra trên màn hình thu nhỏ của quang não, cả người lạnh toát.
Raimond không hài lòng về việc cậu cứ mãi mất tập trung, anh đá cửa phòng ngủ, ném cậu lên giường rồi áp cả người lên.
"Nặng." Tống Dật than.
Anh nắm cằm cậu nâng lên, đôi mắt xanh đen nhìn Tống Dật đầy chăm chú. Ánh nhìn của anh phác hoạ từ hàng mi, đôi mắt đến viền môi của cậu, nhìn đến mức Tống Dật nóng bừng hai tai.
"Lùi ra." Cậu gằn giọng, nhưng chẳng có tác dụng gì với Raimond lúc này.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Cơ thể thiếu tướng Beaufort đầy cơ bắp cứng rắn, nhưng đôi môi anh lại mềm mại vô cùng, hoà cùng với vị ngọt thơm tinh tế trong không khí, cướp đoạt lấy hơi thở của Tống Dật.
Cậu phản kháng yếu ớt, rồi dần chìm sâu trong sự mềm nhẹ tựa lông vũ này.
Có lẽ là vì hôm kia lướt qua đoạn phim ngắn. Enigma nọ vì sống độc thân đến năm mươi tuổi mà các cơ quan trọng yếu đều muốn hỏng.
...
Cậu từng nghe được từ thầy trưởng khoa chỉ huy, Raimond dùng thuốc ức chế nhiều năm, đã quá liều lượng cho phép từ lâu, sớm muộn cũng ảnh hưởng đến khả năng sử dụng cơ giáp.
Cậu biết anh có vai trò quan trọng thế nào đối với quốc gia này. Nếu không sử dụng được cơ giáp thì sẽ có hậu quả gì.
Tống Dật nghĩ mà lạnh người.
...
Cậu thả lỏng người, cánh tay vòng ra sau lưng Raimond, nhẹ nhàng vỗ về anh.
Như nhận được cổ vũ, người phía trên càng nhiệt tình hôn cậu. Chạm khẽ như ngại ngùng, rồi lại mạnh mẽ mà xâm nhập, nuốt lấy thanh âm nghẹn ngào của người trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt xanh xám của anh ám trầm, tựa bóng tối trong lòng đại dương. Anh nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên cơ thể cậu, bàn tay không an phận luồn vào trong áo ngủ, tham lam tận hưởng da thịt mềm mại của người yêu.
Tống Dật như bừng tỉnh, tay cậu đặt ở trên tay anh, không cho phép nó tiếp tục đi lên.
"Đủ rồi." Cậu tránh né nụ hôn của anh.
Raimond nhìn đôi mắt đỏ bừng như sắp khóc của cậu, chuông báo động trong lòng reo lên. Anh dần lấy lại tỉnh táo, nhưng vẫn lưu luyến mà chôn đầu trong hõm vai cậu.
"Xin lỗi em."
...
"Xin lỗi em."
Raimond không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Dật, sự mất kiểm soát kia của anh có lẽ đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của cậu. Raimond đau lòng khi nghĩ tới những khả năng có thể xảy ra, cả thân hình to lớn thế nhưng lại khẽ run lên, pheromone cũng bị lây nhiễm bởi tâm trạng của anh, hương vị đắng chát như trà.
"Raimond."
"Sao hả em?" Raimond ngước mắt nhìn Tống Dật.
Tống Dật cũng là lần đầu tiếp xúc với người đến kì dịch cảm. Cậu chỉ biết đến khái niệm kì phát tình của Omega, nhưng cũng lờ mờ đoán ra được Alpha và Enigma sẽ có những triệu chứng như thế nào. Có lẽ tâm trạng sẽ lên xuống thất thường, có lẽ sẽ nhạy cảm hơn, và dễ bị tác động bởi lời nói của người khác.
Cậu chạm đến một khuôn mặt khác của anh.
Nhiều hơn cả nóng giận nhất thời, là đau lòng.
Tống Dật thở dài, cậu vòng tay ôm lấy Raimond, vụng về mà an ủi:
"Nếu tôi không tình nguyện, anh cũng không thể làm gì được."
Raimond ngạc nhiên nhìn cậu, khoé môi không kiềm chế được mà cong lên, rồi cứ ngẩn ngơ mà nhìn Tống Dật mãi.
Cậu quay đầu tránh ánh mắt của anh, đoạn thốt lên một câu không mấy liên quan:
"Anh còn có thể dùng thuốc ức chế bao lâu?"
Raimond thành thật:
"Hai năm."
Tim Tống Dật như ngừng lại một lúc, một cảm xúc không tên choán lấy tâm trí cậu, khiến lý trí không còn minh mẫn.
Cậu như một kẻ đứng ngoài cuộc, bỏ mặc sự khống chế thân thể. Giao nó vào trong tay Raimond, không một lời thừa:
"Đừng dùng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro