Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Thay đổi
2024-10-31 08:51:37
Tông Dật tỉnh dậy trong vòng tay của Raimond. Cơ bắp của cậu mỏi nhừ vì vận động quá sức, nhưng việc này cũng chưa khiến Tống Dật đau đầu bằng hàng loạt dấu hôn trải khắp người.
Đùi trong của cậu vẫn còn rát, trên gáy lại là ê ẩm đau do việc đánh dấu đem lại. Cậu nhíu mày, cố gắng cử động tay và chân nhưng cảm giác cơ thể cứ như là quả bóng bị rút hơi, không có đủ sức để làm một việc gì.
Cậu thở dài, tự lên án hành vi buông thả bản thân của mình.
Raimond có khả năng kiểm chế bản thân rất tốt, lại thêm bản năng không muốn tổn hại Tống Dật, nên luôn nhẹ nhàng với cậu, chưa từng có ý định đi quá giới hạn dù đã được cho phép.
Ngược lại là cậu.
Tống Dật nghĩ về đêm ngày hôm qua, mặt mũi không kiềm chế được dần ửng đỏ.
"Chào buổi sáng." Âm thanh từ bên cạnh truyền đến, Tống Dật quay đầu sang, liền đối diện với nụ cười rạng rỡ của Raimond.
Cậu gật đầu, rồi lấy chăn chùm kín cả người.
Raimond bật cười, trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng. Anh thả ra pheromone của mình, vì đánh dấu tạm thời nên Tống Dật có xu hướng chuyển thành Omega độc quyền của anh. Việc nhận pheromone của anh giúp quá trình này diễn ra thuận lợi hơn. Khi kết thúc, thể chất cùng tinh thần lực Tống Dật sẽ được nâng lên thành song S, cậu cũng không phải trải qua kì phát tình hàng tháng như Omega bình thường.
Điều này diễn ra dưới sự cân nhắc kĩ lưỡng của Raimond và sự nhiệt tình đêm hôm qua của Tống Dật.
Raimond ôm lấy cả Tống Dật và chăn, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn.
Cứ ngỡ cậu sẽ trốn tiệt trong chăn, ai ngờ chưa đến mười giây sau khi Raimond thả pheromone, Tống Dật đá văng chăn, mặt mũi đỏ bừng chất vấn anh:
"Raimond! Anh thu pheromone của mình lại ngay lập tức."
"Nghe lời nào em. Vì chúng ta đã đánh dấu nên không thể bỏ qua bước này được." Raimond cúi đầu hôn lên môi cậu, trong mắt vẫn đong đầy ý cười.
Sắc đỏ trên mặt Tống Dật vẫn chưa rút. Cậu không quên mình là người muốn được đánh dấu, hơn nữa còn là quấn lấy Raimond mà đòi hỏi...
"Thế này là đủ rồi." Tống Dật đuối lý, nên chỉ đành nhỏ giọng yêu cầu.
"Nếu lượng pheromone em nhận không đủ nhiều, cơ thể sẽ khó chịu." Raimond dỗ dành, bàn tay đặt ở trên đùi Tống Dật nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu.
"Đừng bóp chỗ đấy." Tống Dật bất lực hô lên khi thấy ngón tay của Raimond dần len vào khe đùi của mình.
Nhưng đã quá muộn, Raimond chạm đến một mảng da thịt ẩm ướt, mang theo hương hoa nhàn nhạt như có như không.
"Anh bỏ ra..." Giọng Tống Dật nhỏ dần, cậu nhúc nhích người, lăn đến gần sát mép giường.
Raimond không nói gì, anh chỉ lặng yên mà ôm lấy cậu từ phía sau.
Tống Dật hiếm khi không chống cự, cậu thả lỏng cả người, gần như là vùi mình trong cái ôm của Raimond. Hương đậu vanilla ngọt ngào hoà cùng hương nhài nhẹ nhàng, tạo nên bản giao hưởng với những âm sắc đầy tinh tế.
Tống Dật thở dài:
"Đây có lẽ là một trong những biểu hiện của Omega độc quyền anh đã nói đến ngày hôm qua, có phải không?"
Raimond hôn nhẹ lên gáy cậu, nơi vết cắn đêm qua còn chưa mờ đi.
"Ừm. Em sẽ chỉ phản ứng với một mình tôi, cũng chỉ có mình tôi cảm nhận được pheromone của em. Đối với người ngoài, em vẫn là Beta. Cấu tạo sinh lý của em sẽ thay đổi, thể chất cùng tinh thần lực của em có thể đạt cấp S hoặc hơn, nhưng nếu em và tôi phát sinh quan hệ, em sẽ mang thai. Quá trình chuyển hoá thành Omega mới ở bước đầu, có lẽ vẫn dừng lại được, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ của em."
Tống Dật lặng im trong chốc lát.
Trước khi tim Raimond ngừng đập vì lo lắng, Tống Dật bỗng bật cười, lát sau, cậu nhẹ giọng nói:
"Tay anh run quá."
Raimond thở ra một hơi, anh mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu, trong mắt vẫn luôn là ý cười không dứt được.
"Tôi không trách anh. Nhưng thay đổi này tôi có chút khó chấp nhận. Anh cho tôi thời gian để chậm rãi hiểu rõ tình huống này. Có được không?"
Người đã ở trong tay, từ nay về sau cậu cũng sẽ chân chính mà thuộc về anh. Raimond nào dám không đồng ý, anh lưu luyến hôn lên gáy Tống Dật, khiến cậu mềm cả người.
Da thịt hai người áp sát, cơ thể nóng ấm chậm rãi mà truyền cho nhau nhiệt lượng, pheromone trong không khí giao hoà, hai mảnh môi mềm chạm lấy nhau, không biết ai đã bắt đầu trước, nhưng khi nhận ra thì đã khó lòng mà dừng lại được.
Đùi trong của cậu vẫn còn rát, trên gáy lại là ê ẩm đau do việc đánh dấu đem lại. Cậu nhíu mày, cố gắng cử động tay và chân nhưng cảm giác cơ thể cứ như là quả bóng bị rút hơi, không có đủ sức để làm một việc gì.
Cậu thở dài, tự lên án hành vi buông thả bản thân của mình.
Raimond có khả năng kiểm chế bản thân rất tốt, lại thêm bản năng không muốn tổn hại Tống Dật, nên luôn nhẹ nhàng với cậu, chưa từng có ý định đi quá giới hạn dù đã được cho phép.
Ngược lại là cậu.
Tống Dật nghĩ về đêm ngày hôm qua, mặt mũi không kiềm chế được dần ửng đỏ.
"Chào buổi sáng." Âm thanh từ bên cạnh truyền đến, Tống Dật quay đầu sang, liền đối diện với nụ cười rạng rỡ của Raimond.
Cậu gật đầu, rồi lấy chăn chùm kín cả người.
Raimond bật cười, trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng. Anh thả ra pheromone của mình, vì đánh dấu tạm thời nên Tống Dật có xu hướng chuyển thành Omega độc quyền của anh. Việc nhận pheromone của anh giúp quá trình này diễn ra thuận lợi hơn. Khi kết thúc, thể chất cùng tinh thần lực Tống Dật sẽ được nâng lên thành song S, cậu cũng không phải trải qua kì phát tình hàng tháng như Omega bình thường.
Điều này diễn ra dưới sự cân nhắc kĩ lưỡng của Raimond và sự nhiệt tình đêm hôm qua của Tống Dật.
Raimond ôm lấy cả Tống Dật và chăn, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ ngỡ cậu sẽ trốn tiệt trong chăn, ai ngờ chưa đến mười giây sau khi Raimond thả pheromone, Tống Dật đá văng chăn, mặt mũi đỏ bừng chất vấn anh:
"Raimond! Anh thu pheromone của mình lại ngay lập tức."
"Nghe lời nào em. Vì chúng ta đã đánh dấu nên không thể bỏ qua bước này được." Raimond cúi đầu hôn lên môi cậu, trong mắt vẫn đong đầy ý cười.
Sắc đỏ trên mặt Tống Dật vẫn chưa rút. Cậu không quên mình là người muốn được đánh dấu, hơn nữa còn là quấn lấy Raimond mà đòi hỏi...
"Thế này là đủ rồi." Tống Dật đuối lý, nên chỉ đành nhỏ giọng yêu cầu.
"Nếu lượng pheromone em nhận không đủ nhiều, cơ thể sẽ khó chịu." Raimond dỗ dành, bàn tay đặt ở trên đùi Tống Dật nhẹ nhàng xoa bóp giúp cậu.
"Đừng bóp chỗ đấy." Tống Dật bất lực hô lên khi thấy ngón tay của Raimond dần len vào khe đùi của mình.
Nhưng đã quá muộn, Raimond chạm đến một mảng da thịt ẩm ướt, mang theo hương hoa nhàn nhạt như có như không.
"Anh bỏ ra..." Giọng Tống Dật nhỏ dần, cậu nhúc nhích người, lăn đến gần sát mép giường.
Raimond không nói gì, anh chỉ lặng yên mà ôm lấy cậu từ phía sau.
Tống Dật hiếm khi không chống cự, cậu thả lỏng cả người, gần như là vùi mình trong cái ôm của Raimond. Hương đậu vanilla ngọt ngào hoà cùng hương nhài nhẹ nhàng, tạo nên bản giao hưởng với những âm sắc đầy tinh tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Dật thở dài:
"Đây có lẽ là một trong những biểu hiện của Omega độc quyền anh đã nói đến ngày hôm qua, có phải không?"
Raimond hôn nhẹ lên gáy cậu, nơi vết cắn đêm qua còn chưa mờ đi.
"Ừm. Em sẽ chỉ phản ứng với một mình tôi, cũng chỉ có mình tôi cảm nhận được pheromone của em. Đối với người ngoài, em vẫn là Beta. Cấu tạo sinh lý của em sẽ thay đổi, thể chất cùng tinh thần lực của em có thể đạt cấp S hoặc hơn, nhưng nếu em và tôi phát sinh quan hệ, em sẽ mang thai. Quá trình chuyển hoá thành Omega mới ở bước đầu, có lẽ vẫn dừng lại được, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ của em."
Tống Dật lặng im trong chốc lát.
Trước khi tim Raimond ngừng đập vì lo lắng, Tống Dật bỗng bật cười, lát sau, cậu nhẹ giọng nói:
"Tay anh run quá."
Raimond thở ra một hơi, anh mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu, trong mắt vẫn luôn là ý cười không dứt được.
"Tôi không trách anh. Nhưng thay đổi này tôi có chút khó chấp nhận. Anh cho tôi thời gian để chậm rãi hiểu rõ tình huống này. Có được không?"
Người đã ở trong tay, từ nay về sau cậu cũng sẽ chân chính mà thuộc về anh. Raimond nào dám không đồng ý, anh lưu luyến hôn lên gáy Tống Dật, khiến cậu mềm cả người.
Da thịt hai người áp sát, cơ thể nóng ấm chậm rãi mà truyền cho nhau nhiệt lượng, pheromone trong không khí giao hoà, hai mảnh môi mềm chạm lấy nhau, không biết ai đã bắt đầu trước, nhưng khi nhận ra thì đã khó lòng mà dừng lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro