Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Đóng Vai Nhân V...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
- Ngươi nhận nhầm người!
Từ Lạc quay người, định trở về, điều chỉnh tâm tình một chút, lần đầu chơi trò đóng vai nhân vật này, hắn không có kinh nghiệm.
- Ngươi không lừa được ta đâu, từ nhỏ ta đã gặp qua là không thể quên, huống chi…
Khuôn mặt tái nhợt thê mỹ của Sở Lăng Tuyệt đầy vẻ kinh nghi, tựa như nàng cũng không ngờ gặp lại Từ Lạc, đôi mắt đẹp loé lên kích động:
- Cà chua ngươi trồng rất đặc biệt, ta có ấn tượng sâu sắc về ngươi. Năm đó, trong linh điền của Kim Hà Tông, ta còn xin ngươi ít hạt giống…
Giọng Sở Lăng Tuyệt truyền tới khiến Từ Lạc dừng bước ngay, trong lòng kinh ngạc, quay người nhìn nàng chằm chằm:
- Đến chuyện này ngươi cũng nhớ?
- Ta đã nói ta gặp một lần là nhớ…
Sở Lăng Tuyệt có khả năng như vậy không, hắn không biết.
Nàng có mục đích gì khi nói mấy lời này, Từ Lạc cũng không biết.
Dù không biết, nhưng phải thừa nhận, lúc Sở Lăng Tuyệt nói mấy lời đó, người đã sống hai kiếp như hắn cũng có chút rung động.
Hắn không ngờ, năm đó chỉ gặp một lần, thân là Thánh Nữ Phiêu Miểu Cung, nàng có thể nhớ kĩ tên tạp dịch linh điền hèn mọn này.
Dĩ nhiên, rung động thì rung động, hắn cũng không cho rằng mị lực của mình lớn đến mức một mỹ nữ như Sở Lăng Tuyết nhớ mãi không quên, là mỹ nhân kế à?
- Tiên Nhi, con nói cái gì, hắn là đệ tử Kim Hà Tông?
Giọng lão thái bà truyền sang.
Sở Lăng Tuyệt gật đầu:
- Bà bà, người còn nhớ mấy năm trước con mang hạt giống cà chua từ Kim Hà Tông về không?
- Là cà chua ngươi thích ăn đấy à?
- Dạ, năm đó, con lấy hạt giống từ tay hắn.
Sở Lăng Tuyệt nhíu mày liễu, nhìn Từ Lạc:
- Nhưng… Sao ngươi ở đây? Còn… Giết Trần Hồng Phi?
Đã bị nhận ra, Từ Lạc dứt khoát không giả vờ nữa, nói thẳng:
- Bây giờ ta là đệ tử của Xích Luyện Tông, Ma Tu chính gốc, thuộc loại giết người không thấy máu, chuyên môn rút âm hồn.
- A? Tại sao?
- Đâu cần lý do, ta thích làm thôi.
Lão thái bà nói:
- Từ xưa đến nay, khi linh căn hạn chế, tiên lộ không thông, đệ tử Đại Tông Tiên Môn mới phải dấn thân vào Ma Đạo, chắc ngươi cũng vậy.
Dừng một chút, lão thái bà lại nói:
- Người này, nếu đã biết thân phận của Tiên Nhi rồi thì lão thân hi vọng ngươi có thể thả chúng ta đi.
Từ Lạc không nói, chỉ đứng ở cửa, trầm tư.
- Tiểu hữu giơ cao đánh khẽ, tất nhiên lão thân vô cùng cảm kích, Phiêu Miểu Cung chúng ta sẽ không bao giờ quên đại ân hôm nay.
Từ Lạc vẫn im lặng.
- Nếu tiểu hữu muốn thì có thể về Phiêu Miểu Cung cùng chúng ta. Lão thân không dám hứa tiên lộ của ngươi thông thoáng, nhưng đảm bảo ngươi có được căn cơ đại đạo, lúc nào ngươi cần, Phiêu Miểu Cung sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
- Ha ha.
Từ Lạc cười nhạo:
- Tiền bối, cái bánh ngươi vẽ lớn quá khiến ta thấy hơi giả, vả lại, khẩu vị của ta nhỏ, không ăn được cái bánh tiên duyên to như vậy.
- Tiểu hữu, những gì lão thân nói luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không tin, ta có thể lập một huyết thệ ngay tại đây!
Thấy Từ Lạc không nói, lão thái bà lại thuyết phục tiếp:
- Sau khi ngươi bái nhập Phiêu Miểu Cung, ta có thể nói Cung Chủ nhận ngươi làm đổ đệ, từ đây ngươi là Thánh Tử, sư đệ của Tiên Nhi.
- Có lẽ ngươi không biết, mấy năm trước, Tiên Nhi đã tự tay trồng hạt giống cà chua trong biệt uyển của mình, bây giờ đã trưởng thành rồi. Tiên Nhi từng nói qua, hương vị nàng trồng ra không giống, vẫn luôn muốn tới Kim Hà Tông hỏi ngươi.
- Bái nhập xong, ngươi có thể giúp Tiên Nhi.
- Tiên Nhi, lão thân nói đúng không? Không phải con vẫn luôn muốn hỏi Từ Lạc cách trồng đúng à?
Từ Lạc hiểu, lão thái bà lại bắt đầu vẽ bánh. Nhưng lần này không phải là bánh tiên duyên, mà là đạo lữ, thường gọi mỹ nhân kế.
Hiển nhiên, Sở Lăng Tuyết hiểu ý lão thái bà, nàng nhìn Từ Lạc, ánh mắt hơi phức tạp, môi mấp máy, mấy lần muốn mở miệng lại thôi.
Cuối cùng, nàng mới lên tiếng:
- Từ Lạc đạo hữu, ngươi… Có thể tha cho ta không?
Từ Lạc gật dầu:
- Được!
Có lẽ không ngờ hắn đồng ý dứt khoát như vậy, Sở Lăng Tuyết không khỏi giật mình, ngẩn người một lúc rồi mới hỏi lại:
- Ngươi… Đồng ý thả ta đi?
- Cái này có gì đâu, con người ta thích cái đẹp, gặp nữ nhân không nhấc nổi chân. Ngươi xinh đẹp như thế, tuỳ ý liếc một cái, không chỉ thả ngươi đi, giờ bảo ta móc tim, ta cũng làm ngay.
Từ Lạc dự định thả Sở Lăng Tuyệt đi. Không phải là xúc động nhất thời, mà là cân nhắc kĩ mới quyết định như thế.
Hắn luôn cảm thấy việc nhốt Sở Lăng Tuyết ở đây, tương đương với một quả bom hẹn giờ.
Không phải vì cái bánh tiên duyên, cũng chẳng vì đạo lữ, mà vì một tiếng Từ Lạc đạo hữu Sở Lăng Tuyết vừa hô. Chỉ gặp một lần khi xưa, nàng có thể gọi được tên hắn, còn đưa cho hắn một viên ngọc bảy màu.
Hắn mở cửa hai gian mật thất ra, lão thái bà chống quải trượng, kinh ngạc nhìn Từ Lạc, sau đó vội vàng đi vào, dìu Sở Lăng Tuyệt.
Có lẽ hành động khác thường của Từ Lạc đã khiến Sở Lăng Tuyết khó hiểu, nàng hỏi:
- Ngươi… Thả chúng ta đi thật sao?
- Ngươi nghĩ ta ở đây chơi đùa với mấy người à?
Từ Lạc quay người, định trở về, điều chỉnh tâm tình một chút, lần đầu chơi trò đóng vai nhân vật này, hắn không có kinh nghiệm.
- Ngươi không lừa được ta đâu, từ nhỏ ta đã gặp qua là không thể quên, huống chi…
Khuôn mặt tái nhợt thê mỹ của Sở Lăng Tuyệt đầy vẻ kinh nghi, tựa như nàng cũng không ngờ gặp lại Từ Lạc, đôi mắt đẹp loé lên kích động:
- Cà chua ngươi trồng rất đặc biệt, ta có ấn tượng sâu sắc về ngươi. Năm đó, trong linh điền của Kim Hà Tông, ta còn xin ngươi ít hạt giống…
Giọng Sở Lăng Tuyệt truyền tới khiến Từ Lạc dừng bước ngay, trong lòng kinh ngạc, quay người nhìn nàng chằm chằm:
- Đến chuyện này ngươi cũng nhớ?
- Ta đã nói ta gặp một lần là nhớ…
Sở Lăng Tuyệt có khả năng như vậy không, hắn không biết.
Nàng có mục đích gì khi nói mấy lời này, Từ Lạc cũng không biết.
Dù không biết, nhưng phải thừa nhận, lúc Sở Lăng Tuyệt nói mấy lời đó, người đã sống hai kiếp như hắn cũng có chút rung động.
Hắn không ngờ, năm đó chỉ gặp một lần, thân là Thánh Nữ Phiêu Miểu Cung, nàng có thể nhớ kĩ tên tạp dịch linh điền hèn mọn này.
Dĩ nhiên, rung động thì rung động, hắn cũng không cho rằng mị lực của mình lớn đến mức một mỹ nữ như Sở Lăng Tuyết nhớ mãi không quên, là mỹ nhân kế à?
- Tiên Nhi, con nói cái gì, hắn là đệ tử Kim Hà Tông?
Giọng lão thái bà truyền sang.
Sở Lăng Tuyệt gật đầu:
- Bà bà, người còn nhớ mấy năm trước con mang hạt giống cà chua từ Kim Hà Tông về không?
- Là cà chua ngươi thích ăn đấy à?
- Dạ, năm đó, con lấy hạt giống từ tay hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Lăng Tuyệt nhíu mày liễu, nhìn Từ Lạc:
- Nhưng… Sao ngươi ở đây? Còn… Giết Trần Hồng Phi?
Đã bị nhận ra, Từ Lạc dứt khoát không giả vờ nữa, nói thẳng:
- Bây giờ ta là đệ tử của Xích Luyện Tông, Ma Tu chính gốc, thuộc loại giết người không thấy máu, chuyên môn rút âm hồn.
- A? Tại sao?
- Đâu cần lý do, ta thích làm thôi.
Lão thái bà nói:
- Từ xưa đến nay, khi linh căn hạn chế, tiên lộ không thông, đệ tử Đại Tông Tiên Môn mới phải dấn thân vào Ma Đạo, chắc ngươi cũng vậy.
Dừng một chút, lão thái bà lại nói:
- Người này, nếu đã biết thân phận của Tiên Nhi rồi thì lão thân hi vọng ngươi có thể thả chúng ta đi.
Từ Lạc không nói, chỉ đứng ở cửa, trầm tư.
- Tiểu hữu giơ cao đánh khẽ, tất nhiên lão thân vô cùng cảm kích, Phiêu Miểu Cung chúng ta sẽ không bao giờ quên đại ân hôm nay.
Từ Lạc vẫn im lặng.
- Nếu tiểu hữu muốn thì có thể về Phiêu Miểu Cung cùng chúng ta. Lão thân không dám hứa tiên lộ của ngươi thông thoáng, nhưng đảm bảo ngươi có được căn cơ đại đạo, lúc nào ngươi cần, Phiêu Miểu Cung sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
- Ha ha.
Từ Lạc cười nhạo:
- Tiền bối, cái bánh ngươi vẽ lớn quá khiến ta thấy hơi giả, vả lại, khẩu vị của ta nhỏ, không ăn được cái bánh tiên duyên to như vậy.
- Tiểu hữu, những gì lão thân nói luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không tin, ta có thể lập một huyết thệ ngay tại đây!
Thấy Từ Lạc không nói, lão thái bà lại thuyết phục tiếp:
- Sau khi ngươi bái nhập Phiêu Miểu Cung, ta có thể nói Cung Chủ nhận ngươi làm đổ đệ, từ đây ngươi là Thánh Tử, sư đệ của Tiên Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có lẽ ngươi không biết, mấy năm trước, Tiên Nhi đã tự tay trồng hạt giống cà chua trong biệt uyển của mình, bây giờ đã trưởng thành rồi. Tiên Nhi từng nói qua, hương vị nàng trồng ra không giống, vẫn luôn muốn tới Kim Hà Tông hỏi ngươi.
- Bái nhập xong, ngươi có thể giúp Tiên Nhi.
- Tiên Nhi, lão thân nói đúng không? Không phải con vẫn luôn muốn hỏi Từ Lạc cách trồng đúng à?
Từ Lạc hiểu, lão thái bà lại bắt đầu vẽ bánh. Nhưng lần này không phải là bánh tiên duyên, mà là đạo lữ, thường gọi mỹ nhân kế.
Hiển nhiên, Sở Lăng Tuyết hiểu ý lão thái bà, nàng nhìn Từ Lạc, ánh mắt hơi phức tạp, môi mấp máy, mấy lần muốn mở miệng lại thôi.
Cuối cùng, nàng mới lên tiếng:
- Từ Lạc đạo hữu, ngươi… Có thể tha cho ta không?
Từ Lạc gật dầu:
- Được!
Có lẽ không ngờ hắn đồng ý dứt khoát như vậy, Sở Lăng Tuyết không khỏi giật mình, ngẩn người một lúc rồi mới hỏi lại:
- Ngươi… Đồng ý thả ta đi?
- Cái này có gì đâu, con người ta thích cái đẹp, gặp nữ nhân không nhấc nổi chân. Ngươi xinh đẹp như thế, tuỳ ý liếc một cái, không chỉ thả ngươi đi, giờ bảo ta móc tim, ta cũng làm ngay.
Từ Lạc dự định thả Sở Lăng Tuyệt đi. Không phải là xúc động nhất thời, mà là cân nhắc kĩ mới quyết định như thế.
Hắn luôn cảm thấy việc nhốt Sở Lăng Tuyết ở đây, tương đương với một quả bom hẹn giờ.
Không phải vì cái bánh tiên duyên, cũng chẳng vì đạo lữ, mà vì một tiếng Từ Lạc đạo hữu Sở Lăng Tuyết vừa hô. Chỉ gặp một lần khi xưa, nàng có thể gọi được tên hắn, còn đưa cho hắn một viên ngọc bảy màu.
Hắn mở cửa hai gian mật thất ra, lão thái bà chống quải trượng, kinh ngạc nhìn Từ Lạc, sau đó vội vàng đi vào, dìu Sở Lăng Tuyệt.
Có lẽ hành động khác thường của Từ Lạc đã khiến Sở Lăng Tuyết khó hiểu, nàng hỏi:
- Ngươi… Thả chúng ta đi thật sao?
- Ngươi nghĩ ta ở đây chơi đùa với mấy người à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro